Phần 2😊
Tôi về nhà khi chỉ còn đủ sức lực gọi cửa. Em gái tôi ra mở cửa. Em gái tôi là Đoàn Nghi Ngọc, năm đó tôi vừa tốt nghiệp đại học còn cô vừa vào năm nhất.
"Ân ca, anh đi đâu mà trễ quá vậy? Đoafn mẫu sốt ruột từ nãy đến giờ"
"Anh đi dự tiệc chia tay một người bạn, chị Du đấy. Em cũng biết mà!"
"À, em nhớ rồi. Thôi anh mau lên phòng thay đồ đi. Để xe em dắt vào cho. Nhớ là yên lặng, mẹ mà thức dậy là anh nghe "ca" đến sáng đó!"
Tôi cười, khẽ gõ đầu nó. "Ừ, cảm ơn em, Ngọc. Mai anh liền cho chầu kem!". Rồi lên phòng.
Tôi xả nước đầy bồn rồi bước vào, nằm trong đó. Nhà vệ sinh mở cửa.
"Ânn Ca!"
Con em tôi nó ló đầu sau tấm rèm.
"Mình đang tắm nha, thật mất lịch sự quá!"- Tôi bông đùa
Nó cười ha hả.
"Lịch sự gì chứ, hai với em tắm mưa um sùm, bày đặt ngại ngùng kìa!"
Tôi phát hoảng với cô em gái. Nó vẫn là một cô nhóc dù đã là sinh viên và có bao nhiêu là chàng theo về đến tận nhà. Đến nỗi có lần bố tôi phải "vô tình" làm ướt hết người một cậu chàng bằng vòi tưới cây. Tôi lấy tay vuốt xà phòng trên mặt
"Rồi bây giờ bạn có ra ngoài không?"
"Không! Em không ra! Anh làm gì em?"
"Vậy khi mình đứng lên, bạn hứa sẽ không chạy chứ?!"
"í í! Thôi! Em ra! Hừ! Người ta có lòng tốt mang khăn tắm vào cho mà đối xử thế đấy!"
" Thật sự cảm ơn bạn! Bây giờ không ra là nổ mắt này tin khôngg?"
Tôi lấy tay hất nước làm ra bộ đứng lên. Tôi nghe tiếng chân cô em chạy thình thịch ra khỏi nhà tắm. Tôi cười sặc sụa. Xem vậy mà nhát!
Tôi vào phòng nằm bệt xuống giường. Ngồi nghịch điện thoại thì thấy có tin nhắn.
" Anh là Gia Nhĩ! Rất vui được lam quen với em!"
Ra là Gia Nhĩ, người bạn "xấu số" bị lôi vào cuộc "thảm sát nhau" của lũ bạn tôi. Tôi nhắn lại cho anh ta một tin nhắn, đại loại tôi cũng rất vui vì quen anh ta và chúc anh ta ngủ ngon. Tôi tắt điện thoại rồi ngủ một giấc đến sáng.
********
Tôi ngồi trên ghế sofa ôm thằng bé, nó đang say ngủ
"Đứa nhóc đã ngủ rồi à anh?"
"Ừ!" Tôi khẽ trả lời.
"Ôi em mệt quá. Có một đứa con mà muốn chết luôn, thật sự là mệt mỏi!"
Tôi lắc đầu nhìn con em đang cười nói.
"Nghi Ngọc à, em có chồng có con rồi mà vẫn cứ như trẻ con vậy!"
Cô nhóc tiến về phía tôi , giây sau liền ôm tôi, miệng thỏ thẻ.
"Là trẻ con thì mới có anh ngồi giữ con cho! Thôi anh ôm cháu rồi ngủ luôn đi nha! Em đi chợ mua thức ăn về trưa anh em mình ăn."
"Em mau đi thật nhanh...!"- con nhóc này, từ khi sinh con cũng ít khi đi chơi, chi bằng thả cho cô ả đi một chút chi khoan khoái đầu óc.
" Ân ca à! Ân ca đúng là số một đấy hihi!"- cô bé nịnh nọt, vòng tay ôm tôi một cái, rồi mau chóng thay quần áo, đi mất hút.
Tôi ngồi một mình ở nhà vợ chồng em gái. Đặt thằng cháu xuống cái nôi nhỏ bé, tôi ngồi cạnh thi thoảng lại đưa. Mất điện là cả những vấn đề. Tôi còn biết bao nhiêu việc cần làm.
Tôi đã học lên Thạc sĩ Xã hội học. Bây giờ tôi đi dạy ở trường đại học. Mang laptop ra, tôi xem lại tài liệu. Chuông cửa kêu làm thằng cháu giật mình. Tôi đặ tay lên ngực nó, nó mở mắt nhìn tôi rồi lại ngủ đi.
Tôi ra cửa thì thấy Gia Nhĩ trở về, có hơi ngạc nhiên.
"Sao chú lại về giờ này?"
"Dạ...mất điện...anh ạ! Nên em về sớm giờ trưa."
"Vậy à!"
"..dạ....!"
Gia Nhĩ dắt xe vào nhà. Nhưng tôi biết hắn không để mắt đến hành động mình làm mà đang nhìn về phía tôi nên va vào chậu nguyệt quế mà bố tôi trồng tặng vợ chồng Thảo. Tôi đóng cổng rồi vào nhà.
"Anh....anh tối có đi dạy không?"
Gia Nhĩ ấp úng hỏi tôi khi đặt cặp xuống ghế, cạnh chỗ tôi ngồi, rồi ngồi xuống.
"Xem áo đầy là bụi. Vào bãi xe vẫn không chịu đi tránh chỗ cửa sổ."
Tự dưng tôi đưa tay lên phủi áo cho hắn ta. Một cách đầy quán tính. Tôi ngước mặt lên. Hai chúng tôi chạm vào đôi mắt nhau. Tôi vội rụt tay lại.
"Sao...sao anh không làm tiếp đi!"
Gia Nhĩ hỏi tôi, khi giữ tay tôi lại.
"Chú làm gì vậy!" Tôi đứng dậy đến chỗ cái võng và đưa thằng cháu.
"Anh cho phép em gọi...anh...là Ân được không? Đã lâu rồi...em....em chưa được..."
"Chú gọi tôi là gì cũng được. Dù sao tôi cũng nhỏ tuổi hơn chú, nhưng vai vế thì tôi làm anh. Gọi tôi là Ân cũng không sao!"
Hắn im lặng hồi lâu, mãi sau đó khá lâu mới hỏi
"Nghi Ân, em bao năm qua có hạnh phúc không?"
Tôi ngửa mặt lên nhìn hắn.
"Sao lại hỏi tôi như vậy? Tôi có hạnh phúc không thì đã sao chứ?"
"Nếu Ân hạnh phúc thì....thì anh cũng thấy mình nhẹ nhõm đi phần nào..."
Giọng hắn nhỏ dần. Tôi cười.
"Quá khứ rồi Nhĩ à. Giờ Nhĩ là em rể của tôi. Hãy cố gắng lo cho em và cháu tôi là tôi hạnh phúc rồi."
"Vậy còn em thì sao?"
"Tôi thì...Tôi cũng từng nói với anh rồi còn gì. Hạnh phúc của tôi là được nhìn thấy những người tôi yêu hạnh phúc."
Tôi bỏ ra ngoài sân. Chỉ kịp nói vào với hắn. "Chú đưa cháu nó..."
Tôi thấy mắt mình cay cay. Hình như tôi đang khóc....
****
Tôi đến sân bay để tiễn Tử Du và gia đình. Tôi gặp lại Gia Nhĩ cũng ở đó. Chuyến bay sáng sớm đưa gia đình cùng cô bạn tôi đến một đất nước thật xa. Tôi ngước lên nhìn chiéc máy bay vèo qua đám mây trắng trên đỉnh trời, rồi trong tưởng tượng tôi vẽ ra một làn khói trắng, vớt vơ giữa hư không.
"Ân, cậu có buồn không?"
Tôi giật mình làm rơi chiếc chìa khóa xe trên tay. Gia Nhĩ khi ấy đứng cạnh bên tôi, có lẽ tự nãy giờ nhưng tôi không chú ý.
"Hì, vâng, buồn một chút."
"Ừ!"
Tôi nhặt lại chìa khóa, rồi bước đến chỗ để xe.
"Cậu rảnh chứ? đi uống nước với tôi nhé!"
"Bây giờ à?"
"Vâng, bây giờ. Cậu cũng cần một người bạn sau khi Du Nhi đi mà!"
Anh cười nói với tôi.
"Xin lỗi anh, tôi có việc phải đi rồi. Hẹn anh khi khác nhé!"
"Vậy à! Uhm, tiếc quá, vậy hẹn Nghi Ân lần sau nhé."
"Vâng, chào anh!"
Tôi đang tìm việc làm, vì tôi đã tốt nghiệp. Ngành Xã Hội học thật khó để tôi có thể tìm cho mình một việc làm ưng ý. Hôm nay tôi có hẹn lúc 9h với một công ty, giờ thì tôi đến nơi để phỏng vấn, hồ sơ tôi mang cả theo.
Tâm trạng thật sự là không tốt, nhưng buổi hẹn không thể hủy lại vì tôi cần việc làm chứ công việc không thừa khi vắng tôi. Tôi đến văn phòng công ty theo lịch hẹn
Tôi được dẫn vào để gặp giám đốc. Ngạc nhiên thay, vị giám đốc chính là ...
"Rất vui được phỏng vấn bạn!"
Gia Nhĩ nói khi mãi nhìn vào màn hình máy vi tính.
"Tôi cũng rất vui vì được anh phỏng vấn đấy!"
Tôi cười làm Nhĩ ngẩng mặt lên nhìn tôi.
"Ô hay chưa kìa, bảo đi uống nước với tôi lại không chịu, uống trà ở phòng tôi là không ngon đâu nhé!" – Gia Nhĩ nói rồi đứng lên. "Nghi ân, cậu mau ngồi đi!" – Anh ngồi xuống ghế rồi đưa tay rót đầy hai tách trà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com