Cáo Hồng Du Ngoạn(end)
Nàng lờ mờ mở mắt, nhìn lên trần nhà chính là nhà của mình chứ không phải là thứ kiến trúc cổ điển kia. Miko bổng lập tức ngồi bật dậy, nhớ lại những chuyện đã xảy ra lúc đó. Nàng nhờ về người phụ nữ ấy, váng dẻ uy nghiêm quyền lực nhưng xen lẩn đó là đôi chút sự dịu dàng. Thẩn thờ một hồi thì một cơn đau nhói lên, nàng ôm đầu rồi cuối xuống thở hổn hển.
"Không, đó không phải là giấc mơ".
Miko chắc chắn là vậy bởi vì cơn đau mà nàng nhận từ người đó rất thật, nếu như là mơ thì nàng đã tỉnh dậy từ lâu rồi. Ngồi suy nghĩ một hồi, nàng mới nhận ra trên tay mình là chiếc kẹp tóc giống y hệt của người phụ nữ đó.
"Có khi nào đây chính là của người đó không?"
Có quá nhiều thắc mắc ở trong đầu Miko, nàng muốn quay lại đó hỏi cho ra lẽ mọi chuyện. Mặc dù vậy, lúc nàng chạm vào thì chiếc kẹp đã không còn phát sáng nữa.
Hết cách, Miko đành tạm để chiếc hộp qua một bênh rồi xử lý hết đống công việc còn lại.
Bổng một tiếng tin nhắn thông báo từ một người đồng nghiệp reo lên:
"Ngày mai phòng chúng ta có đồng nghiệp mới".
Miko nhìn đó rồi tắt điện thoại, cô bây giờ không quan tâm gì ngoài chiếc kẹp và người phụ nữ đó thôi.
Nàng gác tay lên trán, tựa lưng vào ghế ngã ra phía sau thở dài. Cứ nhắm mắt như thế cho đến khi chìm vào giấc ngủ mà không hay biết.
Lúc này, chiếc hộp đựng kẹp tóc bổng sáng lên một lần nữa. Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, nàng lại một lần nữa quay lại khung cảnh cổ trang đó.
Lần này nàng không phải ở giữa đường giữa xá hay căn phòng với kiến trúc cổ kia nữa. Cảm giác như... nàng đang ở trong một cái hộp.
"Chật quá, chuyện gì vậy?"
Nàng mở nắp hộp ra để ngồi dậy thì thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình với vẻ mặt sợ hãi, đám đông ai cũng bàn tán xôn xao, có một gã còn hét lên rằng:
"Ah, người chết sống dậy".
Miko ngạc nhiên, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả nhưng cô nghe thấy một mùi khói, là nhang.
Quan sát kĩ xung quanh, hình như đây giống như là đám tang của nàng vậy.
Ai nấy cũng đang e dè trước sự việc kì lạ này, mọi người dần lùi về sau tỏ ra sợ hãi. Miko thì cứ thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra với mình cho đến khi sống lưng nàng lạnh toát, có một ánh nhìn hướng đến như hàng trăm ngọn giáo sắc bén đang chỉa vào nàng. Miko hướng mắt về phía đằng sau thì lại thấy người phụ nữ đó một lần nữa, cô ta chậm rãi đi về phía Miko, ánh mắt quan sát mọi nhất cử nhất động.
"Cô định làm gì?".
Miko thở dốc, cảm giác như người này như muốn nuốt chửng mình.
"Đi theo ta".
Nói xong, người đó cầm tay cô lôi đi.
Trên đường đi, không ai nói tiếng nào cả. Cảm thấy sự im lặng này quá dài, Miko đành lòng phải bắt chuyện trước:
"Tôi còn chưa biết cả tên của cô".
Người bên kia vẫn im lặng, nàng thấy vậy liền đánh mặt đi chỗ khác, đến một lúc sau người kia mới lên tiếng:
"Là Ei, Raiden Ei".
Miko ngạc nhiên quay sang nhìn.
"T...ta cũng rất muốn biết tên của ngươi".
Nhận thấy sự run rẩy qua giọng nói của người này, nàng nghĩ chắc chắn Ei đang hồi hộp, nàng cũng không muốn làm khó gì mà đáp ngay:
"Tôi là Miko".
Ei nghe sự hồi đáp từ đối phương, cô gật nhẹ đầu rồi đưa cô đến phủ. Cho đến khi không còn sự chú ý của ai nữa, Ei đóng cửa phòng lại, chỉ còn hai người đối diện với nhau.
"Ngươi không thuộc về nơi này phải không?".
Ei mở đầu trước, dường như cô đã nắm thóp được tất cả.
"Đúng vậy, tôi ở tương lai cách thời đại này khá lâu".
Miko cũng không ngần ngại mà đáp.
"Vậy sao, ta xin lỗi".
"Về chuyện gì?" - Miko thắc mắc.
"Vì đã... tổ chức lễ tang cho ngươi".
Nàng nghe xong, tỏ thái độ ngạc nhiên rồi sau đó cũng điềm tĩnh lại.
"Không sao, sự hiểu lầm mà".
"Lúc trước ngươi nói muốn biết về cái kẹp tóc này đúng không?".
Miko khẽ gật đầu.
"Đây là món quà của chị gái ta dành cho Saiguu, không may Saiguu đã chết trước chị gái ta mà chưa nhận được nó, chị gái ta đã phó thác nó cho ta. Ở chỗ ngươi, cũng có một cái giống vậy?".
"Đúng vậy".
"Vậy là đúng rồi?".
"Tất cả chuyện này là sao?".
"Là định mệnh".
Nói rồi, Ei tiến lại gần Miko, ánh mắt dịu lại đi một phần rồi nắm lấy tay nàng.
"Chúng ta đều là truyền nhân của hai người họ, ta như hiện thân của chị gái ta, còn ngươi chính là hiện thân của Saiguu, cái kẹp tóc này chính là thứ liên kết duy nhất của chúng ta. Tuy là vậy nhưng do chúng ta không cùng thời điểm với nhau nên mới không liên kết được với nhau."
Nói đến đây, Miko cũng phần nào hiểu ra mọi chuyện, nàng ôm chầm lấy Ei. Ngài lôi thần uy nghiêm lúc trước bây giờ lại dịu dàng với người con gái trước mắt. Cô đưa tay vuốt tóc nàng nhẹ nhàng.
"Chúng ta chỉ là sai thời điểm, vậy nên theo đúng diễn biến của sự luân hồi này, ta sẽ trao chiếc kẹp tóc lại cho ngươi".
"Dù là vậy, liệu trong kiếp sau cuộc gặp gỡ này còn diễn ra nữa không?".
Ei cười mĩm, nâng cằm Miko lên, đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ.
"Ta tin, chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại".
Dứt lời, Ei đặt chiếc kẹp lên tay nàng, ánh sáng bắt đầu loé lên rồi đưa tất cả về vị trí ban đầu của nó.
Miko tỉnh lại, nàng nhìn lên đồng hồ xem đã mấy giờ.
"8 giờ sáng rồi sao?!".
Nàng lập tức bật dậy, sửa soạn rồi chạy đến chỗ làm. Nàng nhớ lại hình như hôm nay phòng mình có người mới, càng là động lực để nàng phải chạy nhanh hơn nữa.
Ở văn phòng, có một người phụ nữ đang đứng trên bục, mái tóc tím óng ả đó đã thu hút sự chú ý của biết bao đồng nghiệp khác.
"Xin chào, tôi là Raiden Ei, rất mong được mọi người giúp đỡ".
Vừa nói hết câu, Miko xông vào nhưng cũng bình tĩnh chỉnh đốn lại bản thân. Nàng từng bước tiến tới, tay cầm chiếc kẹp chìa ra đưa nó cho Ei. Ei cũng hiểu chuyện, nhận lấy chiếc kẹp tóc đó, miệng nở nụ cười rồi nói:
"Chúng ta... sẽ không bỏ lỡ nhau nữa đâu".
-------------------------------------------------------
End.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tui sẽ cố hoàn thành nốt những fic mà tui đã viết, cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn chờ. Chỉ riêng fic này, tui sẽ viết mãi những câu chuyện ngắn về cặp Eimiko mà tui yêu quý. Một lần nữa xin cảm ơn mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com