Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

I.[elementboi] "the truth is, i miss you.."

''once i'm with you, nobody else matters''

''time waits for no one..''













''tớ xin lỗi..'' một cậu bé nức nở nói với người đang nằm bất động trên giường bệnh, đối diện cậu ta. Xung quanh cậu còn có rất nhiều người nữa, họ hướng đôi mắt tràn đầy sự tội lỗi về phía đứa trẻ đang thoi thóp trên giường bệnh kia, nước mắt không tự chủ tuôn rơi...

Phải rồi, cậu bé đang bị đống dây dợ quấn chằng chịt trên người kia là Boboiboy, vị anh hùng của trái đất, cứu tinh của ngân hà. Một cậu bé dũng cảm, mạnh mẽ và tốt bụng đến đáng kinh ngạc.

Và giờ cậu ở đây, thoi thóp nằm bất động trên giường bệnh, không rõ sống chết ra sao.

Tất cả chỉ vì cái bản tính anh hùng, dũng cảm đến ngu ngốc của cậu ta.

Bắt đầu.

Trước khi cuộc chiến khốc liệt diễn ra, do đồng hồ sức mạnh của cậu bị quá tải năng lượng dẫn đến trục trặc, buộc phải gọi cả bảy elemental ra ngoài.

Vì khoảng thời gian ở bên nhau thật sự rất vui, nên Boboiboy quyết định nhờ vả Ochobot. Hỏi xem có thể nào cho các elemental ở mãi ngoài này luôn được không. Ochobot không phản đối.

Đó cũng là sai lầm lớn nhất cuộc đời của chú robot nhỏ.

Ngày đó rồi cũng đến, cái ngày diễn ra sự kiện tàn khốc ấy.

''được rồi, nghe mình nói đây. Các cậu hãy sơ tán mọi người đến nơi an toàn nhanh nhất có thể, và tuyệt đối không được quay lại đây.'' Boboiboy nghiêm mặt nói với các nguyên tố, ánh mắt lộ rõ vẻ quyết tâm.

''nhưn-..''

''không có nhưng nhị gì hết. Đây là mệnh lệnh, các cậu không được phép từ chối. Nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.'' Nói rồi Boboiboy chạy đi mất hút, để lại các nguyên tố ngỡ ngàng đứng đó...

Sai lầm.

''Nhanh lên các cậu, tìm thấy Boboiboy rồi!!!''

Bọn họ chạy đến trong sự hoảng hốt. Trước mặt họ là thân xác nhuốm đầy máu của cậu nằm thoi thóp trên đống đổ nát, gắng níu kéo sự sống trong vô vọng..

Đau lắm.

Họ tự trách bản thân nhiều lắm, nhưng như thế cũng đâu giúp cậu tỉnh lại.

Một tháng, hai tháng rồi nửa năm trôi qua. Họ nhớ cậu.

Nhớ những lần được cậu xoa đầu, nhớ những lần chúng ta quây quần bên nhau như một gia đình, ấp áp và hạnh phúc.

Cậu là người chủ nhân duy nhất mà họ đem lòng yêu mến, trao cho họ cảm xúc và tình yêu thương từ tận đáy lòng.

Một người chủ nhân thật sự yêu thương họ.

Dù biết rằng tình cảm này là thứ không đáng có, nhưng sự thật là vậy, buốn từ bỏ cũng không được.

Cậu có thể nào ích kỷ dù chỉ một lần thôi có được không? Vì bản thân cậu một lần thôi có được không?

Tútttttttttttt-------------

Khoan đã! Đó là tiếng máy đo nhịp tim. Chuyện gì đã sảy ra vậy?!!

''Bác sĩ, bác sĩ!!!! Làm ơn!!''

Các nguyên tố chạy thục mạng đến. Ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng. EarthQuake gặng hỏi Ochobot.

''Có chuyện gì vậy Ochobot?''

''Là Boboiboy. Hồi mới nãy máy đo nhịp tim của cậu ấy bỗng dưng hiện một đường thẳng tắp làm bọn tớ lo khiếp vía, cũng may là gọi bác sĩ kịp thời nên giờ đã ổn thỏa, cậu ấy cũng tỉnh lại rồi. Đợi một chút nữa khám tổng quát xong chúng ta có thể vào thăm.''

''Thật Sao?!!!'' các nguyên tố không hẹn mà cùng hét lên rồi lại thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cậu cũng trở về lại bên họ..

Hạnh phúc.

Bác sĩ bước ra, thông báo rằng họ có thể vào thăm Boboiboy. Trước khi rời khỏi ông còn quay lại nhìn phòng bệnh một hồi lâu, tỏ ý tiếc nuối.

''BoBoiBoy!!!'' các nguyên tố nhảy nhào lên người cậu rồi òa khóc như những đứa trẻ. Boboiboy chỉ mỉm cười thật tươi rồi xoa đầu họ.

''Được rồi, tớ ở đây với các cậu rồi. Không đi đâu hết nữa..''

Mừng rỡ.

Ngay sau khi Boboiboy tỉnh lại, Tapops đã huy động mọi lực lượng tổ chức một bữa tiệc linh đình, ăn mừng việc cậu chàng anh hùng nhỏ bé tỉnh dậy.

Ying, Yaya, Fang và Gopal cũng muốn về thăm Boboiboy, nhưng họ đang thực hiện nhiệm vụ, không thể bỏ về giữa chừng được.

Boboiboy cùng các nguyên tố thực sự đã có một ngày dành cho nhau, vui không tả nổi. Họ tâm sự,vui chơi, làm những thứ mà họ đã từng bỏ lỡ. Nhưng các nguyên tố quên mất một điều, đó là thổ lộ tình cảm của mình với cậu..

''Yahhh... hôm nay chơi vui quá đi. Ước gì chúng ta có thể như vậy mãi..''

Tối đó cả bọn cùng ôm nhau ngủ, tuy có chút chật chội nhưng lại rất ấm áp.

Chẳng hiểu sao Boboiboy nổi hứng muốn hát một bài..

''ngày nào còn tay cùng nắm tay

nhưng sao hôm nay ta chia xa

xem như mình vừa mơ một giấc mơ

chôn sâu kí ức trong tim...''





''Này sáng rồi đó. Dậy mau nào Ori''








''Ori?''









''Không..thể nào... Ori!!!!!!''



Ngơ ngác.



Vị bác sĩ chậm rãi từ trong phòng bước ra, cúi đầu tạ lỗi, ánh mắt đượm buồn nhìn về phía các nguyên tố.

''Tôi xin lỗi...''

''Không Thể Nào!!! Mới hôm qua thôi cậu ấy vẫn còn bình thường cơ mà!!!!''

Nước mắt cứ thế tuôn trào, ướt đẫm hai bên má.

Lời yêu còn chưa kịp nói, cậu đã bỏ tôi đi về nơi xa xôi..

Một đi không trở lại..

Bàng hoàng.

''Boboiboy.. cậu ấy bị một căn bệnh gì đó, mình cũng chẳng rõ...''

''Cậu nói gì cơ Ochobot?!''

''Xin lỗi vì đã giấu các cậu tới tận bây giờ. Boboiboy không cho tớ nói ra, nhưng bây giờ tớ không thể giấu các cậu thêm được nữa...''

Các nguyên tố thật sự sốc. Rốt cuộc.. chủ nhân của họ giỏi che giấu tới mức nào vậy?!

''Tớ cũng chẳng rõ cậu ấy mắc chứng bệnh gì, nhưng có vẻ là một loại bệnh liên quan đến trí nhớ. Cậu ấy cứ nhớ nhớ quên quên rất nhiều, thậm chí có lần còn quên luôn cả tớ. Cũng may là lúc đó tớ tìm được một loại thảo mộc trong vườn cây của Thorn nên đã giúp cậu ấy chế thuốc, và cũng giúp cậu ấy giấu chuyện đó với các cậu tới bây giờ..''

Các nguyên tố và mọi người có mặt ở đó như chết lặng đi, dường như chẳng còn muốn nghe Ochobot nói gì thêm nữa..

Chấn động.

''Tớ nghĩ.. biểu hiện hôm qua của Boboiboy, là chứng Terminal Lucidity''

''Ý cậu là gì Solar''

''Nó là tên của một hội chứng, cụm từ này được sử dụng để chỉ ẩn dụ cho việc một người đột nhiên đang ốm yếu trở nên minh mẫn, khỏe mạnh...

... trong một khoảng thời gian trước khi chết...''

Tan vỡ.

Bọn họ ôm lấy nhau khóc thảm thiết. Tại sao? Tại sao chuyện này lại sảy đến với một người như cậu ấy?... cuộc đời thật bất công..


Ying, Yaya, Fang và Gopal sốc đến mức muốn ngất xỉu tại chỗ. Vì cớ gì? Họ còn chưa kịp gặp lại cậu ấy lần cuối..


Tất cả cứ như một giấc mơ, bỗng chốc hóa hư vô...



















''Ngày nào còn tay cùng nắm tay

Nay tay buông nước mắt tuôn rơi..

Cô đơn này người nào đâu có hay

Cứ thế...

... mãi mãi chia xa..''





































''Anh ước mỗi sáng khi anh thức giấc lại được có em trong tay

anh ước mỗi tối, sẽ luôn luôn là người chúc em ngủ ngon

nhưng giờ đây thật quá khó...

...em giờ đang ở nơi đó...''
























''the truth is, i miss you...''

18/6/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com