Chương 53 - Nhớ anh không?
Chu Tử Chính bao trọn một chiếc máy bay chuyên dụng về Hong Kong, chỉ là khi anh nhấn mạnh hai chữ "bao trọn" ở trước mặt Lâm Dư Hi, thì cô không có bất kỳ phản ứng gì. Tống Thành Trạch thì lại phản ứng rất mạnh mà nịnh nọt: "Làm một lần rung trên không, nói không chừng cô ấy sẽ bị rung đến tỉnh đấy."
Chu Tử Chính liếc anh ta một cái: "Cậu muốn rung thì cứ tự nhiên, đừng có khoe khoang trước mặt người tàn tật."
"Cũng phải, dựa vào một chân không chống đỡ được." Đột nhiên Tống Thành Trạch cảm nhận được sát khí ập vào mặt.
"Một nửa tiền hoa hồng còn lại của cậu cũng mất luôn rồi."
Tống Thành Trạch oan ức: "Cũng đâu có nói là cái chân kia của anh không được đâu, trừ tiền hoa hồng kiểu này ác quá."
"Được, vậy thì dùng một cái chân của cậu đổi lại tiền hoa hồng của cậu đi. Rốt cuộc là trái, phải hay giữa, chúng ta bốc thăm quyết định."
Tống Thành Trạch cười ha ha: "Chân nào của tôi đều rất hữu dụng, không cần đổi đâu. Boss, anh khát rồi phải không? Nào, uống ly nước đi."
Chu Tử Chính nhìn sang Ngải Vi ngồi cùng với Lâm Dư Hi: "Đâu chỉ khát? Tôi đói khát luôn ấy. Đi, đi đuổi vợ cậu đi đi."
Tống Thành Trạch kêu gào: "Đuổi vợ tôi đi, vợ anh cũng không cũng đâu thể giúp anh thỏa mãn cơn đói khát! Boss, chỉ nhìn mà không được ăn càng đau khổ hơn đó, vợ tôi suy nghĩ cho anh thôi đấy."
Sát khí trong mắt Chu Tử Chính tăng vọt, Tống Thành Trạch nịnh nọt cười lấy lòng: "Không ăn được, cho con mắt đã cơn nghiện cũng được, tôi lập tức đuổi bà vợ không biết tốt xấu kia đi ngay, dạy dỗ lại từ đầu."
Thế là, Chu Tử Chính ngồi bên cạnh Lâm Dư Hi, tự nhiên đưa tay nắm lấy tay cô: "Lạnh không?"
Trong lòng Lâm Dư Hi hơi run lên: "......Không lạnh."
"Anh lạnh."
Lòng bàn tay của anh nóng hổi, không lẽ lòng bàn chân của anh lạnh à? Lâm Dư Hi liếc anh một cái: "Anh lạnh ở đâu?"
Chu Tử Chính cầm tay của cô lên đặt vào lồng ngực bên trái: "Ở đây lạnh. Không nhìn thấy em, tim của anh rất lạnh, rất lạnh."
"Khoang máy bay này đâu lớn, sao anh lại không nhìn thấy tôi chứ."
"Nhưng anh không thấy được chính mình ở trong mắt cả em."
Lâm Dư Hi xì một tiếng: "Đây chính là cách anh theo đuổi con gái đó hả?"
"Đây là cách anh theo đuổi vợ."
Lâm Dư Hi nhếch môi: "Lúc trước tôi có nói anh nói năng ngọt xớt không?"
Chu Tử Chính bày ra vẻ suy tư: "Hình như có, cũng hình như không có, có thể là do lạnh quá, anh nhớ không ra. Nếu như em suởi ấm cho anh, có thể anh sẽ nhớ ra."
"Vậy bây giờ đủ ấm chưa?"
"Còn thiếu chút nữa." Chu Tử Chính sán lại gần, đột nhiên thơm lên mặt cô một cái: "Thế này thì khá hơn rồi."
Cô tiếp viên hàng không bưng ly nước uống, mặt đỏ ửng, tiến không được lùi cũng không xong mà đứng một bên. Chu Tử Chính nhìn sang cô ta, cười: "Lại là cô à?"
Cô tiếp viên lúng túng cười cười: "Thật ngại quá, đây là nước cam chị Chu cần."
"Mỗi lần cô xuất hiện đều đúng thời điểm ghê!"
Cô tiếp viên đặt nước cam xuống: "Xin lỗi, đã quấy rầy rồi."
"Tôi muốn hỏi cô một vấn đề, cô nhìn xem cô ấy có gì khác không?"
Cô tiếp viên sửng sốt: "Chị Chu đâu có gì khác ạ?"
Chu Tử Chính mỉm cười gật đầu, nhìn sang Lâm Dư Hi: "Chính xác, cô ấy không có gì khác cả, vẫn là người phụ nữ của tôi."
Trong lòng Lâm Dư Hi rung lên, im lặng uống nước cam.
Cả chuyến bay, anh nắm tay cô thật chặt, ấm áp từ lòng bàn tay anh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, não của cô không nhớ được mọi thứ về anh, nhưng tay của cô lại không hề quên độ ấm anh đã từng mang đến.
-----
Vì chủ mưu bắt cóc trốn thoát, dựa vào suy nghĩ về vấn đề an toàn, Chu Tử Chính hi vọng Lâm Dư Hi và Lâm Chi Hiên có thể ở lại nhà anh. Lý do này, hình như rất khó từ chối.
Khi Lâm Dư Hi nhìn thấy phòng ngủ của hai người họ, quần áo của cô, đồ dùng hằng ngày và búp bê Hello Kitty ở trên giường, thì cô không thể nào nghi ngờ quan hệ giữa cô với anh nữa.
"Chân của anh lên xuống cầu thang không tiện, em ở phòng này, anh sẽ ở phòng khách lầu dưới."
Lâm Dư Hi nhìn thấy những tấm hình dán trên tường: "Mấy tấm hình này có ý nghĩa đặc biệt ư?"
"Chúng là những thứ "đã từng" của anh, không có chúng, anh sẽ không quen biết em."
"Anh muốn dùng những tấm hình này tạo ra một hình vẽ đặc biệt sao?"
Chu Tử Chính mỉm cười: "Có lẽ vậy."
-----
Lâm Dư Hi nằm trên giường, căn phòng này tràn ngập hơi thở của anh và cô. Cô ôm búp bê Hello Kitty vào lòng, con búp bê thuộc về riêng cô thấm đượm mùi hương của anh. Cô nằm trên giường trăn trở rất lâu vẫn không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy mở máy tính ra, tìm xem hình ảnh và video của cô với anh trong đó, tìm lại ký ức đã mất của cô.
Cô nhấn mở một cái video bên bờ biển, cô nằm ngủ trên ghế tắm nắng của bãi biển, Chu Tử Chính từ từ quay ống kính qua: "Vịt con xấu xí ngủ mất rồi, có biết tôi muốn làm gì không? Hôn trộm? Tôi là người thế nào chứ, sao có thể làm ra loại chuyện không biết liêm sỉ như vậy được? Tôi sẽ nhận được sự đồng ý của cô ấy thôi. Ơ, không đúng, phụ nữ đều nghĩ một đằng nói một nẻo, cho nên chỉ cần cô ấy không phản đối thì tôi có thể hôn rồi. Khụ khụ, cô Lâm Dư Hi, tôi muốn hôn cô, nếu cô không đồng ý, xin hãy nói lớn lên nhé." Sau hai giây, Chu Tử Chính nhìn vào ống kính cười nói: "Xem ra cô ấy không phản đối, thế nên tôi có thể hôn một cách quang minh chính đại rồi." Anh cúi đầu, hôn lên mặt cô một cái, sau đó nhìn vào ống kính nhướn mày hả hê, kiêu ngạo giơ ngón cái lên tự khen.
Lâm Dư Hi ngây ra hai giây, nhịn không được phì cười. Không biết liêm sỉ mà!
Cô mở một cái video khác nữa, Chu Tử Chính đang nấu ăn trong nhà bếp.
"Vợ ơi, tối nay là canh đậu hũ Văn Tư lần thứ 10, em có muốn kể cho anh nghe rốt cuộc canh đậu hũ có câu chuyện gì không?"
"Ban đầu bà ngoại em phản đối mẹ gả cho ba, năm đó đúng lúc là đại thọ 90 tuổi của bà cố ngoại em, trong nhà đãi tiệc mừng thọ, mẹ đưa ba về nhà, ba liền làm canh đậu hũ Văn Tư chúc thọ cho bà cố ngoại. Bà cố ngoại rất vui, uống hết một chén canh đậu hũ lớn, chính thức thừa nhận ba là cháu rể ngoại của bà, bà ngoại em cũng đồng ý luôn."
Chu Tử Chính cười nhìn vào ống kính: "Vậy lần sau anh nấu canh đậu hũ Văn Tư cho bác trai, thì bác sẽ thừa nhận anh là con rể của bác rồi?"
"Không biết à nha."
"Được rồi, vậy anh thử xem."
Lâm Dư Hi sửng sốt. Anh ấy nấu canh đậu hũ Văn Tư? Mười lần? Hình như cô đã có chút hiểu tại sao Ngải Vi nói anh được 100 điểm rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên: "Hi, vẫn chưa ngủ à?"
Lâm Dư Hi mở cửa: "Sao anh lại lên đây?"
Chu Tử Chính chống gậy đi vào: "Anh thấy đèn phòng em vẫn còn sáng, sao thế, ngủ không được hả?" Anh đi đến chỗ máy tính trên bàn đọc sách, "Đang xem gì vậy?"
"Xem mấy cái video với hình ảnh trước kia, xem xem có thể nhớ được gì không."
Chu Tử Chính nhìn video một cái: "Có nhớ canh đậu hũ Văn Tư anh nấu không?"
Lâm Dư Hi lắc đầu.
"Đừng vội! Ký ức chỉ ở trong đầu em mà thôi, không chạy đi đâu được đâu, chúng ta cùng nhau đào từ từ."
"Canh này là anh làm thật hả?"
"Không tin à?"
"Cắt đậu hũ khó lắm."
"Phải đó, thế nên luyện cắt đậu hũ thôi anh cũng luyện hết cả tháng, muốn dỗ em vui khó khăn biết bao."
Lâm Dư Hi thẹn thùng cong khóe môi: "Anh biết dỗ ngọt người ta thật đấy."
"Anh chỉ biết dỗ ngọt em thôi."
Lâm Dư Hi có chút hiểu ra vì sao mình lại thua vào tay anh rồi.
Bầu không khí quá mờ ám, chuyển đề tài thôi: "Anh cũng không ngủ được sao?"
"Đã quen có em ở bên cạnh rồi, không có em anh ngủ không được." Giọng điệu của anh vừa tủi thân vừa bất đắc dĩ.
Chủ đề đã dời đi rồi, bầu không khí lại càng mờ ám. Trong lòng Lâm Dư Hi có chút ấm áp lại có chút chua xót: "Vậy...... anh ôm búp bê của tôi đi ngủ nhé?"
Hai mắt Chu Tử Chính trừng lên: "Tại sao không phải là ôm em?"
"......"
"Chân vừa đau, lòng vừa lạnh, cô đơn gối chiếc không ngủ được, haiz......"
"......"
Chu Tử Chính đáng thương nhìn Lâm Dư Hi: "Vậy em cho anh ngồi trên ghế sô pha nhìn em ngủ đi! Em ngủ rồi thì anh sẽ đi." Nói xong chống gậy đi về phía sô pha ngồi xuống, ngây ngốc nhìn cô.
Lâm Dư Hi mềm lòng: "Hay là, anh ngủ trên giường đi." Dù sao cái giường cũng đủ lớn, mỗi người ngủ một bên cũng được.
Sau đó Lâm Dư Hi chứng kiến một gã què bò lên giường với tốc độ kinh người. Nhìn thấy nụ cười trộm vì gian kế đã thành bên khóe miệng của anh, Lâm Dư Hi chợt nhớ tới vẻ đắc ý hả hê sau khi hôn trộm mình trong video.
Có câu mời khách thì dễ, tiễn khách khó, Chu Tử Chính đắp chăn xong, mặt mày cười khổ nói với cô: "Ngủ sớm đi nhé!" Khoảnh khắc đó, dường như Lâm Dư Hi nhìn thấy một con sói khoác lên bộ da heo.
_________________
Lâm Dư Hi nhớ rõ ràng lúc ngủ giữa cô với anh có một lớp chăn ngăn lại, ngủ một giấc tỉnh dậy, thì cô bị người ta ôm vào lòng, tay của anh chui vào áo ngủ của cô, tóm lấy phần mềm mại trước ngực cô, thỉnh thoảng còn bóp vài cái.
Quả nhiên là sói mà!
Lâm Dư Hi kéo tay anh ra, ở trên an toàn rồi, nhưng bên dưới lại thất thủ.
"A!" Lâm Dư Hi khẽ kêu, "Chu Tử Chính!"
"Vợ." Chu Tử Chính nửa mơ nửa tỉnh nỉ non, cơ thể dính vào chặt hơn. Lâm Dư Hi cảm nhận được độ cứng làm người ta sợ hãi ở sau lưng, cô càng muốn giãy ra thì anh ôm càng chặt.
"Vợ à, đừng nhúc nhích nữa. Nhúc nhích nữa, thì anh thật sự nhịn không nổi nữa đâu.."
Cả người Lâm Dư Hi bỗng chốc cứng lại. Sau đó, Chu Tử Chính lại tùy ý giở trò, muốn làm gì thì làm.
"Anh sờ đủ chưa?"
"Chưa."
"......Tôi muốn đi vệ sinh." Mượn cớ tiểu tiện để trốn.
"Ừm, đúng là em hơi ướt rồi." Cùi chỏ đập vào ngực anh, "Ui da......"
Lâm Dư Hi chạy vào nhà vệ sinh, có một khoảnh khắc kia, mặc dù trong đầu cô trống rỗng, nhưng cơ thể của cô lại rất muốn anh tiếp tục.
Cô rửa mặt, nhìn mình ở trong gương. Về mặt lý trí, cô biết rõ người ở bên cạnh cô bây giờ là Chu Tử Chính, nhưng ký ức của cô vẫn dừng lại trước từng cảnh tượng ngọt ngào với Lý Thuần Nhất. Lúc cô thân mật ở bên Chu Tử Chính, trong lòng cô lại sinh ra nỗi áy náy với Lý Thuần Nhất. Không làm rõ chuyện của cô với Lý Thuần Nhất, thì cô vẫn không thể nào buông bỏ gút mắc trong lòng được.
Cho nên, cô chỉ có thể chạy trốn.
-----
Xuống lầu, Lâm Chi Hiên đang ăn sáng trong phòng ăn.
"Ba, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, ngủ ngon không?"
"Ngủ ngon lắm ạ."
"Còn đau đầu không?"
"Lúc sáng thức dậy có một chút, qua một lúc thì đỡ rồi."
"Chiều hôm nay đến bệnh viện kiểm tra máu bầm trong não một chút, xem xem có biến hóa gì không."
"Ừm." Lâm Dư Hi do dự một lúc vẫn hỏi ra: "Ba, chiếc đồng hồ của ông nội, con đã đưa cho Lý Thuần Nhất, sau đó con có lấy về không?"
"Không. Cậu ta kết hôn rất đột ngột, sau khi cậu ta kết hôn thì con chưa từng tìm cậu ta, cậu ta cũng không có tìm con."
"Vậy đồng hồ của ông nội......"
"Con muốn lấy nó về hả?"
Lâm Dư Hi gật đầu: "Những thứ khác con có thể không cần, nhưng đồng hồ của ông nội thì con muốn lấy về."
"Cũng tốt, dù sao cái đó cũng là đồ vật quan trọng trong nhà."
Gặp lại anh ta một lần, lấy đồng hồ về, chấm dứt một đoạn tình cảm đã qua.
Lúc Chu Tử Chính muốn xuống lầu, Lâm Dư Hi vội đi lên dìu anh: "Sau này đừng tự mình lên lầu nữa, ngoài cái chân, vết thương trên xương sườn của anh vẫn chưa lành hẳn đâu."
"Vậy em xuống lầu ở chung với anh đi, nếu không anh ngủ không được lại phải bò lên giường của em nữa."
Lâm Dư Hi âm thầm nhéo anh một cái: "Ba tôi ở đây, anh đừng nói chuyện ba hoa như thế."
"Em yên tâm, anh càng ba hoa thì ba càng vui đó."
"Nói bậy."
Chu Tử Chính kề sát vào tai cô: "Ông ấy muốn bế cháu ngoại mà."
Mặt Lâm Dư Hi đỏ lên.
Lâm Chi Hiên nhìn Chu Tử Chính nói: "Sao lại lên lầu rồi?"
"Đã quen ôm Hello Kitty ngủ, mà Hi Hi không chịu nhường cho con, con chỉ có thể đi lên trộm thôi, kết quả bị Hi Hi bắt được, phạt con ở trên lầu úp mặt vào tường suy nghĩ về lỗi sai của mình ạ."
Chu Tử Chính mỉm cười đứng lên: "Một tháng sau là phải thi rồi, ba phải đi thư viện đọc sách. Hai đứa cứ từ từ bàn bạc chuyện chia búp bê như thế nào nhé."
"Ba, ba yên tâm, với trạng thái như bây giờ, con đánh không lại cô ấy, chỉ có thể mặc cho cô ấy bắt nạt thôi."
Lâm Chi Hiên cười ha ha, biết điều rời đi.
Người giúp việc đem bữa sáng lên, là cháo thịt nạc trứng bắc thảo và bánh củ cải.
Chu Tử Chính ăn một miếng bánh củ cải, lắc đầu: "Vẫn là bánh củ cải em làm ngon hơn."
"Vậy mấy ngày nữa tôi làm một ít."
"Không được, vết thương trên cánh tay của em vẫn chưa khỏi hẳn, phải nghỉ ngơi cho tốt, không được làm việc gì hết."
Chỉ là, có một chuyện cô rất muốn làm. Lâm Dư Hi húp một hớp cháo: "Tôi muốn đi gặp Lý Thuần Nhất, hỏi anh ta lấy lại một vài thứ."
"Lấy cái gì?"
"Đồng hồ của ông nội tôi. Tôi đã hỏi ba rồi, thì ra tôi vẫn chưa lấy về. Chiếc đồng hồ đó là của ông nội để lại, tôi muốn lấy nó về."
"Anh kêu cậu Trạch đi lấy là được rồi."
Tay của Lâm Dư Hi dừng lại một chút: "Tôi muốn nói chuyện với anh ta một chút."
Giọng điệu của Chu Tử Chính trầm xuống: "Giữa em với anh ta không có gì để nói cả."
"Nhưng bây giờ tôi chỉ nhớ tôi và anh ta vẫn đang ở bên nhau. Không làm rõ ràng chuyện giữa tôi với anh ta, tôi không thể nào với anh......"
Chu Tử Chính nắm tay cô: "Sau khi anh ta ly hôn với Vương Vận Kỳ, vẫn luôn có ý với em. Nếu anh ta biết em chỉ nhớ anh ta, mà quên mất anh, anh ta sẽ thế nào?"
Chân mày Lâm Dư Hi chau lại: "Tôi chỉ muốn kết thúc chuyện giữa tôi với anh ta thôi."
"Không được."
"Nhưng, bây giờ tôi và anh ở bên nhau, thì luôn có một loại cảm giác phản bội anh ta."
Tay của Chu Tử Chính có chút run rẩy: "Hi, người phản bội là anh ta. Chuyện của anh ta, Tiểu Ngải có thể từ từ kể cho em nghe, biết được chuyện của bốn năm trước, thì em tuyệt đối không thể nào có cảm giác phản bội gì đó với anh ta nữa."
"Vince......"
"Em từng nói với anh, cho dù không có anh, thì em cũng sẽ không có chuyện gương vỡ lại lành với anh ta, bởi vì trong cuộc đời em không cần một kẻ đào ngũ trong tình yêu. Bốn năm trước, Lý Thuần Nhất chính là một kẻ đào ngũ vứt em sang một bên, không quan tâm không hỏi han. Tin tưởng anh, anh ta không đáng để em đi kết thúc gì cả, bởi vì bốn năm trước em với anh ta đã cắt đứt rạch ròi từ sớm rồi."
Cổ họng của Lâm Dư Hi nghẹn lại, trong mắt từ từ nổi lên nỗi đau không thể đèn nén.
Ánh mắt của Chu Tử Chính rùn lên. Mẹ nó, ông trời ơi ông đang chơi trò gì vậy? Vết thương lòng của cô ấy vừa mới khỏi, thì ông lại làm cho cô ấy quên hết mọi đau thương mà Lý Thuần Nhất mang đến. Ông muốn làm cho cô ấy đau một lần nữa ư? Hay là cho Lý Thuần Nhất một cơ hội đến giành lại? Loại đào binh như Lý Thuần Nhất, cũng xứng sao?
Chu Tử Chính đối mặt với Lâm Dư Hi, kéo cô qua ngồi lên đùi anh, rồi ôm chặt cô: "Tin tưởng anh, anh ta không xứng đáng đâu."
Nước mắt của Lâm Dư Hi lăn xuống: "Tôi...... chỉ nhớ anh ta nói trong điện thoại sau khi anh ta về thì chúng tôi sẽ đi chụp hình cưới."
Trái cổ của Chu Tử Chính trượt lên trượt xuống, tay của anh siết chặt lại, từ từ giơ lên lau đi nước mắt của cô: "Đi theo anh, anh có thứ này muốn cho em."
Chu Tử Chính chống gậy, Lâm Dư Hi dìu anh đi vào căn phòng ở tầng dưới. Đi vào phòng, Chu Tử Chính khóa cửa phòng lại, kéo cô ngồi xuống giường.
Lâm Dư Hi hỏi: "Anh muốn cho tôi cái gì?"
"Anh."
Không đợi Lâm Dư Hi phản ứng lại, Chu Tử Chính đã đè cô ngã xuống giường, bờ môi hôn thật sâu.
Chu Tử Chính đè cánh tay giãy giụa của cô xuống: "Hi, não của em không nhớ được anh, nhưng cơ thể của em chắc chắn sẽ không quên anh. Cho anh vào đi!"
Lâm Dư Hi ngây dại. Để cơ thể cảm nhận? Tay của cô ngừng giãy giụa, để mặc cho Chu Tử Chính cởi đồ của cô, mặc cho bờ môi nóng bỏng của anh rơi trên da thịt của cô.
Chu Tử Chính lật người nằm lên giường, kéo Lâm Dư Hi ngồi lên người anh: "Chân trái của anh không dùng sức được, em ở trên đi." Sau đó đỡ lấy hông của cô, đè cô xuống, thật vững vàng, thật mạnh.
Một loại kích thích quen thuộc, mãnh liệt xuyên qua cơ thể của Lâm Dư Hi, từ trong miệng cô tràn ra một tiếng kêu không kiềm nén được.
"Có nhớ anh không?"
Lâm Dư Hi vẫn chưa có cơ hội trả lời, Chu Tử Chính đã tóm lấy hông của cô, bắt đầu tấn công mạnh mẽ. Lần này không còn ôn tồn tiến hành theo chất lượng nữa, mà là mưa to gió lớn bất thình lình ập tới. Anh muốn dùng tình yêu và dục vọng nguyên thủy nhất, nóng bỏng nhất để kích thích ký ức của cơ thể cô dành cho anh.
"Anh là ai?"
Lâm Dư Hi bị anh đưa đẩy đến mất hết phương hướng, bật thốt theo bản năng: "Ông xã!"
Lâm Dư Hi co rút mãnh liệt làm cho anh suýt chút nữa không kiềm được. Anh kéo cô lên, rời khỏi cơ thể cô, lại chống người ngồi dậy, anh ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô nồng cháy, môi lưỡi quấn quýt muốn kéo ra những hồi ức bị chôn giấu sâu trong não.
Chu Tử Chính đi vào cơ thể cô một lần nữa, lại kích thích một hồi run rẩy.
"Anh là ai?"
"...... Ông xã!"
"Anh là ai?"
"Ông......xã......"
Cô dựa vào anh, mặc cho anh thống trị cơ thể của cô, tri giác của cô, linh hồn của cô. Cô không nhớ được chuyện của cô với anh, nhưng cơ thể của cô lại nhớ rất rõ anh và cô đã từng quấn quýt triền miên.
......
Cô nửa nằm trên người anh, Chu Tử Chính vén những lọn tóc vương vãi của cô lên, nhìn đôi mắt quyến rũ đưa tình của cô. Trong lòng anh thỏa mãn, nhưng cơ thể lại bắt đầu đau.
"Có cảm giác không?"
Lâm Dư Hi ừ một tiếng, vuốt ve gương mặt nóng cháy của anh: "Em nhớ ra một chút cảm giác."
"Cảm giác gì?"
Lâm Dư Hi mỉm cười không nói.
"Nhớ ra anh đã làm cho em sung sướng muốn chết?"
Lâm Dư Hi đánh một cái bốp, Chu Tử Chính kêu một tiếng "ui da", chân mày nhíu lại: "Vợ à, xem ra anh đã dốc sức quá rồi."
"Sao rồi?" Lâm Dư Hi ngồi dậy, kiểm tra lồng ngực của anh, ấn vào chỗ xương sườn, Chu Tử Chính kêu rên một tiếng.
"Xương sườn bị tổn thương rồi."
Chu Tử Chính nhịn đau: "Anh đây là dùng mạng sống để kêu gọi ký ức của em thức tỉnh đó."
Lâm Dư Hi vội vàng mặc quần áo vào, lại đỡ anh dậy mặc quần áo cho anh cẩn thận.
Chu Tử Chính nhìn cô cười: "Nỗi đau này, đáng lắm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com