Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7: Chúc mừng sinh nhật

Khải Luân vừa xuống sân bay đã nhắn cho Khả Hân hỏi cô có rảnh không. Cô không rảnh thì còn ai rảnh nữa, cả hai tháng hè đều ru rú trong phòng. Cả hai hẹn gặp ở quán nướng quen thuộc.

 Khải Luân đến trước, anh chọn bàn cạnh cửa sổ, bàn mà Khả Hân hay ngồi, cô bảo ngồi ở đây vừa ăn vừa ngắm đường phố nhộn nhịp mới đúng cảm nhận rõ nhịp sống của thủ đô. Vừa đáp chuyến bay dài cậu khá mệt mỏi, ngồi bần thần một hồi nhưng vừa thấy Khả Hân bước vào cậu đã nhìn cô mắt sáng bừng, nở nụ cười tươi rói.

"Cậu đợi tôi có lâu không? Giờ này tắc đường quá"

Khả Hân lo lắng cậu phải chờ cô. Hai tháng không gặp, Khải Luân nhớ cô tới phát điên, vừa xuống sân bay liền muốn gặp cô ngay lập tức.

"Không lâu, tôi cũng vừa mới tới"

Liếc nhìn vali bên cạnh cậu, lại nhìn kĩ cậu một chút, cậu gầy đi nhiều quá, thoáng chút trong lòng cô lại có cảm giác xót xa

"Cậu vừa đáp chuyến bay sao không về nhà nghỉ ngơi trước" – vừa nói cô vừa lật cuốn menu chọn món

Khả Luân rất muốn nói là thấy cô thì liền hết mệt mỏi nhanh hơn rồi. Nhưng cuối cùng lại kiếm bừa một lý do khác.

"Đói quá, muốn đi ăn trước"

Vì câu này, Khả Hân gọi một bàn đầy đồ ăn. Cô gắp liên tục đồ ăn vào bát Khải Luân, cậu ăn không kịp nuốt

"Sao cậu chỉ gắp cho tôi thế? Ăn đi chứ?"

Khả Hân nhìn cậu xót xa

"Ai không biết tưởng cậu đi xuất khẩu lao động Luân ạ. Ai bỏ đói cậu hả? Sao lại gầy như thế này?" – Vừa nói cô vừa gắp thêm đồ ăn – "Ăn bù liền cho tôi, một tháng mà hao đi mất mấy cân thịt rồi"

Khải Luân rất vui trong lòng, cô đang quan tâm cậu. Từ khi quen biết đến giờ, số lần cô chủ động quan tâm tới cậu không nhiều. Nay cô khó chịu lo lắng như vậy, có phải trong lòng cô cậu cũng có vị trí nào đó quan trọng không?

--------------

Khả Hân nhìn ghi chú trên cuốn lịch, hôm nay là sinh nhật của Khải Luân. Cậu sinh tháng 9, mà tháng 9 năm ngoái cô còn ghét cậu vô cùng nên không cùng cậu đón sinh nhật. Năm nay định bụng phải bù cho cậu ta một sinh nhật thật vui.

Buổi sáng cô đặt lịch đi làm bánh. Muốn tự tay làm tặng cậu ta một chiếc bánh thật xinh. Nhưng lần đầu cô làm, không ngờ làm bánh lại khó như vậy. Chật vật cả ngày trời, không biết có giống bánh sinh nhật không nhưng cô nghĩ là sẽ ăn được. Tự nhủ với bản thân là chất lượng quan trọng hơn hình thức, chủ yếu là tấm lòng.

Trong lúc chờ bánh nướng xong, Khả Hân gọi cho Khải Luân. Cô còn chưa kịp hỏi đã thấy giọng cậu khàn đặc bất thường.

"Giọng cậu sao thế? Cậu ốm à?"

Khải Luân mệt mỏi tới mơ hồ, "uhm" nhẹ theo bản năng. Sau đó tai cậu ù đi, không nghe rõ Khả Hân hỏi gì nữa. Đầu dây bên kia sốt sắng gọi, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.

Cô lo lắng không biết cậu có ổn không. Khải Luân từng nói với cô là cậu ở một mình. Khả Hân vào tài khoản mạng xã hội của Khải Luân để tìm hội Mạc Tần Khoa. Lướt một hồi cô cũng thấy tài khoản của cậu ta, cô liền nhắn tin hỏi luôn địa chỉ của Khải Luân. Cậu ta cũng nhiệt tình đặt ship hỏa tốc cho cô cả thẻ dân cư để Khả Hân vào chung cư dễ dàng hơn.

Cô ấn chuông một lúc lâu mới thấy Khải Luân ra mở cửa. Cậu ta đứng không vững còn phải tựa vào tường. Thấy cô vẻ mặt cậu ta khá bất ngờ. Khả Hân cũng hơi ngượng ngùng, chưa cần cậu ta hỏi cô đã mở lời trước giải thích.

"Tôi hỏi Mạc Tần Khoa địa chỉ của cậu thì cậu ta cho tôi cả thẻ này"

Khải Luân nghiêng người mở đường cho cô.

"Cậu vào đi"

Thấy cậu ta đi loạng choạng, Khả Hân vội chạy lại đỡ cậu

"Cậu ăn gì chưa? Tôi có mua cháo sườn sụn, cậu ăn một ít rồi uống thuốc nhé?"

Cậu ta mệt mỏi lười biếng trả lời nên cô quyết định giúp, đỡ cậu ta ngồi xuống bàn ăn cô nhanh nhẹn lấy ra suất cháo đã mua.

Khải Luân ngồi nhìn hộp cháo nhưng mắt anh không mở nổi, múc từng muỗng nặng nề.

"Thôi để tôi giúp"

Cô lấy muỗng từ tay cậu, cẩn thận thổi nguội từng muỗng cháo rồi đút cho cậu.

Khải Luân cảm thấy mấy muống cậu tự xúc thì đắng chát thế, mà những miếng sau cô đút cho thì thấy ngon vô cùng.

Chật vật xong hộp cháo, cô đưa thuốc cho cậu uống rồi đỡ cậu vào phòng nghỉ ngơi. Đắp chăn cho cậu xong cô vừa định xoay người ra ngoài thì Khải Luân nắm lấy tay cô, giọng nói có chút tiếc nuối.

"Cậu về à?"

"Tôi đi lấy khăn chườm mát cho cậu"

Khi quay lại với khăn ướt trên tay, cô nhẹ nhàng để lên trán cho cậu rồi vỗ về.

"Cậu ngủ đi, tôi ngồi đây với cậu"

"Tôi ngủ thì cậu sẽ về à?"

"Tôi ngồi đây tới khi cậu tỉnh lại." – Khả Hân kiên định đáp

Nghe được lời khẳng định của cô Khải Luân mới yên tâm cụp mi mắt.

Gia đình Khải Luân không được hạnh phúc. Bố mẹ cậu kết hôn vì mục đích thương mại. Ngay từ những ngày bé, mỗi khi ốm đau cũng chỉ có nanny chăm sóc. Lớn một chút thì tự uống thuốc. Đã lâu lắm rồi, hôm nay cậu mới có lại được cảm giác ai đó chăm sóc, trong lòng dâng nên niềm hạnh phúc khó tả, không nỡ để cô đi.

Khi Khải Luân tỉnh dậy thì trời cũng đã tối. Không thấy Khả Hân bên cạnh, cậu cảm thấy có chút hụt hẫng, trống rỗng. Cô nói dối. Hệt như cái cách hồi nhỏ mẹ dỗ dành cậu, rằng có giấy khen sẽ được đi bố mẹ dẫn đi công viên trò chơi. Cho tới tận bây giờ, bằng khen của cậu đã vất thành đống, cậu cũng chưa có ngày nào được đi chơi cùng bố mẹ.

Khải Luân cười chua chát. Cậu bần thần đi ra ngoài phòng khách lấy nước uống thì có tiếng mở cửa.

"Cậu dậy rồi à?"

"Tôi tưởng cậu về rồi." – Thấy cô, lòng cậu như muốn nở hoa.

Khả Hân huơ huơ chiếc hộp trước mặt cậu.

"Tôi xuống sảnh lấy bánh kem. Trưa nay tôi để lại ở tiệm làm bánh, họ vừa ship tới."

"Bánh kem?"

"Ừ, sáng nay tôi đi làm bánh sinh nhật cho cậu"

À, thì ra hôm nay là sinh nhật cậu. Nếu cô không nhắc cậu cũng không để ý. 

"Happy birthday to you. Happy birthday to you.
Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight"

Dưới ánh nến lung linh, cô đang vỗ tay hát chúc mừng sinh nhật cô. Cô cười một nụ cười sáng trong, chân thành chứ không phải những nụ cười giả tạo khô khan của những đối tác trong tiệc sinh nhật ba mẹ cậu vẫn tổ chức. Cậu nhìn cô tới ngây người, trái tim ấm đập liên hồi, vô thức khóe mắt cậu rơi xuống một hàng nước mắt.

"Cậu khóc à?"

Cô hỏi khiến cậu bừng tỉnh. Vội gạt đi giọt nước mắt, cậu phủ nhận.

"Hơi nóng của nến bốc lên khiến tôi cay mắt"

"Cậu mau thổi nến và ước đi."

Đây là lần đầu tiên Khải Luân thổi nến và cầu nguyện trong ngày sinh nhật. Cậu ước từ nay về sau, ngày sinh nhật của cậu luôn có cô bên cạnh.

Khả Hân lấy ra một hộp quà nhỏ đưa cho cậu.

"Tặng cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

Khải Luân bật cười cảm ơn cô. Nụ cười tươi nhất mà Khả Hân từng thấy kể từ khi gặp cậu. Cái răng khểnh yêu nghiệt ấy, lại làm cô ngây ngốc.

Khải Luân hào hứng mở quà, là một chiếc cà vạt. Cô ngại ngùng giải thích.

"Tôi không biết cậu thích quà gì. Màu cà vạt tôi cũng chọn theo thẩm mĩ của tôi, mong là cậu không chê."

"Chỉ cần là đồ cậu tặng, cái gì tôi cũng thích."

Một lời này nói ra lại khiến Khả Hân suy nghĩ, câu nói này có vẻ không được đơn giản. Khả Hân lại rơi vào một mớ suy nghĩ.

"Hân"

Khải Luân gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.  Khả Hân quay sang nhìn cậu lại va phải ánh mắt cậu đang nhìn cô, anh mắt này đẹp, thanh tú nhưng lại có nét đượm buồn.

"Cảm ơn cậu đã ở đây hôm nay."

Đột nhiên nghe cậu nói chân thành và nghiêm túc như vậy, Khả Hân có chút lúng túng.

"À, không có gì đâu, bạn bè cả mà."

Khả Hân cười xuề xòa khách sáo, nhưng cậu lại nghiêm túc tâm sự.

"Đây là lần đầu tiên tôi đón sinh nhật một cách đúng nghĩa. Trước đây, sinh nhật tôi luôn là bữa tiệc kinh doanh của bố mẹ, không có ai thật sự quan tâm tới nhân vật chính là tôi."

Cô ngồi im lặng nghe Khải Luân giãi bày, trước đây chưa từng thấy anh kể về bản thân nhiều tới như vậy. Nhưng nay chắc tâm trạng nặng nề lắm mới nói ra những lời này. Cậu kể về hình ảnh gia đình trong cậu là ba thì suốt ngày vắng nhà công tác, về nhà được ngày nào là ba mẹ cãi cọ, bất đồng quan điểm. Cậu cảm thấy ngột ngạt trong chính căn nhà của mình. Bởi vậy mà ngay khi đỗ cấp 3 cậu cố tình thi vào trường xa nhà một chút, để hợp lý hóa lý do cho việc ra ở riêng để tiện đường đi học. 

Khả Hân cũng không nghĩ cậu lại cô độc tới đáng thương như vậy. Vì là người thừa kế duy nhất của Hứa thị, nên từ bé đã phải học đủ thứ, cái gì cũng phải biết, cái gì cũng phải giỏi. Cậu chưa từng lười biếng, chỉ vì lời hứa của mẹ rằng nếu ngoan thì cả nhà sẽ cùng đi tới công viên trò chơi. Cô nghe cậu kể mà bất giác rơi nước mắt từ khi nào. Cô dang tay về phía cậu.

"Luân, ôm một cái"

Khải Luân quay sang đã thấy mặt cô đầy vệt nước mắt, anh cũng dang tay ôm cô vào lòng. Khả Hân siết tay ôm cậu thật chặt. Cậu vỗ về cô.

"Tôi không sao, tôi không sao thật đấy. Cậu đừng khóc"

Rõ ràng người cậu đã tổn thương đến đầy vết xước, nhưng lại còn đi dỗ dành lại cô. Khả Hân lại càng không kìm được nước mắt. Phải một lúc cô mới lấy lại được bình tĩnh.


......................

"Tôi nghĩ cậu nên nghỉ ngày mai cho khỏe hẳn rồi đi học."

"Không không, tôi khỏe rồi, ngày mai học đội mà."

"Yên tâm, tôi sẽ chụp lại bài tập gửi cho cậu đầy đủ"

"Tôi không lo chuyện bài vở. Nhưng để cậu không có tôi mà ngồi học với Phúc Vũ An, tôi bất an"

........................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com