Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11

Sau khi cả hai xong bữa cơm tối do chính tay SeokJin chuẩn bị, anh ngồi lại chơi một chút rồi cũng nhanh chóng về nhà mình. Ami tiễn anh ra cửa chợt nhớ ra việc gì đó

"À SeokJin!"

"Hửm?"

"Việc hồi trước em có nhờ anh sửa lại cái máy quay sao rồi?"

"À anh quên mất! Anh sửa xong rồi, đợi anh một xíu để anh về lấy nó cho em"

Xong rồi anh về nhà vào phòg lấy đồ đưa cho cô. Anh đưa cô một cái máy quay và một cái thẻ

"Anh đem nó ra tiệm sửa, người ta nói cái máy quay để lâu quá nên hư cũ rồi, cũng may họ sao chép được dữ liệu vào trong cái thẻ nhớ này. Em muốn xem thì gắn nó vào máy tính nhé!"

"Em cám ơn! Tạm biệt anh"

"Tạm biệt"

Cô đóng cửa cẩn thận sau khi tiễn anh ra về. Mân mê cái thẻ nhớ và cái máy quay trên tay, cô tò mò muốn biết trong đây có chứa những gì và tại sao mẹ lại giấu máy quay ấy trong phòng.

Cô nhanh về phòng lấy máy tính rồi cho thẻ nhớ vào. Mở tệp ra thì cô thấy có hai cái video. Cô tò mò mở từng cái.
Cái video thứ nhất nó quay lại những khoảng khắc cô ở bên mẹ trong căn phòng này. Lúc đó trông cô còn bé xíu, cô vui tươi, hồn nhiên, hoạt bát hơn bây giờ nhiều. Mẹ cô khi đó vẫn còn trông rất khoẻ, bà vẫn có thể cùng cô chơi đùa. Có lẽ bà đã đặt máy quay ở đó để quay lại khoảng khắc hai mẹ con ở bên nhau. Cô khẽ mĩm cười khi coi video ấy rồi lại thấy nhớ đến mẹ.

Cô hơi chần chừ khi nhấp vào cái video thứ hai, bởi nó được quay vào ngày mẹ cô mất. Có lẽ nó đã ghi lại giây phút cuối cùng khi mẹ cô còn sống.

Video được chiếu lên.
~nội dung video~

Mẹ cô đang ngồi trên chiếc giường trông thoải mái và vẫn còn khoẻ. Bỗng dưng cánh cửa phòng mở, bước vào là một người phụ nữ và một người đàn ông không ai khác đó là HwaYeon và ba cô.

Cả hai người tiến đến chỗ bà. Ông Lee lên tiếng

"Bà giấu nó ở đâu?"

"…"

"Nó ở đâu?" -ông Lee lớn tiếng

"Ông có giết tôi, tôi cũng không nói"

"BÀ!"

"Ông âm thầm lập ra một quỹ đen, ăn chặn, rút bớt tiền vốn đầu tư trong các dự án khiến các đối tác mất lòng tin về công ty tôi rồi từ từ hủy hợp tác.  Ông đừng nghĩ tôi ở nhà rồi giao việc cho ông quản lí thì tôi không biết gì. Nể tình vợ chồng nên tôi chưa đưa ông ra pháp luật. Tạm thời tôi sẽ giữ quỹ đen của ông. Tôi cho ông một cơ hội để sửa lại mối thua lỗ của cty. "

"HwangMi à! Cậu…"- HwaYeon bên cạnh chưa kịp nói hết câu thì mẹ cô đã chặn họng

"Còn cô! Cô đừng giả nai nữa. Không ngờ cô lại là loại người như vậy. Uổng công tôi đã tin tưởng cô, coi cô là bạn thân vậy mà cô lại phản bội tôi. Cả hai người đều là một lũ khốn nạn, dám lén lúc sau lưng tôi! "

"BÀ IM ĐI!" -ông Lee lớn tiếng

"Ông có quyền gì bảo tôi im?"

"Bà!" -ông Lee cứng họng

"HwangMi bà nghe tôi nói này! Người như bà thì tốt nhất chỉ nên nằm ở nhà dưỡng bệnh thôi. Lo chi chuyện bên ngoài cho mệt. Bây giờ bà chỉ việc ký đơn ly hôn, giao lại tài sản cho anh ấy thì chúng tôi đảm bảo sẽ vẫn chu cấp đầy đủ cuộc sống cho bà và con gái" -HwaYeon nói với giọng điệu vênh váo

HwangMi cười khinh bỉ nhìn hai con người trước mắt. Câu nói của cô ta nghe chẳng lọt tai tí nào cả.

"Tôi sẽ ly dị…"

Nghe tới đây hai con người kia bắt đầu cười đắc ý nhìn nhau rồi lại nhìn HwangMi

"…nhưng tôi sẽ không giao tài sản cho các người. Tài sản của tôi, chỉ có Ami mới xứng đáng thừa hưởng. Còn lũ khốn các người mau biến khỏi nhà tôi trước khi tôi kiện các người ra toà!"

HwaYeon bực tức trước câu nói của bà Lee. Không kiềm được sự tức giận bà ta đã nhào tới bóp cổ bà cho đến khi bà không còn phản kháng được nữa. HwaYeon hoảng hốt sợ sệt, bà ta không tin là mình vừa giết người. Bà ta ngồi bệt xuống đất với vẻ mặt thất thần cùng với sự run sợ.

Ông Lee cũng sốc khi sự việc không ngờ này lại xảy ra. Cố gắng bình tĩnh, ông đỡ HwaYeon đứng dậy trấn an bà

"Em nhìn anh này! Chuyện đã tới mức này thì chúng ta không còn đường lui đâu. Đã phóng lao rồi thì phải theo lao thôi! "

Bà ta cũng dần bình tĩnh lại, gật gật đầu thuận theo ý ông Lee. Cả hai người cùng tạo dựng một hiện trường giả để che mắt mọi người.

~kết thúc~

Cô ngồi xem video ấy như không tin vào mắt mình. Nơi cổ họng cô như nghẹn lại, nước mắt không ngừng tuông trào. Tại sao mọi chuyện lại có thể như vậy được chứ? Mẹ của cô…bà ấy đã bị sát hại chứ không phải do bị bệnh mà mất.

Lúc trước bác sĩ đã nói bệnh mẹ cô không nặng chỉ cần bồi dưỡng tốt là khoẻ vậy mà lại đùng một cái bà ra đi khiến cho cô cũng có chút khuất mắt, bây giờ thì cô đã hiểu. Nhưng ông bác sĩ khám cho mẹ cô lúc mất đã bảo là do mọi người phát hiện quá trễ lúc bà bị bệnh trong phòng. Giờ suy nghĩ lại cô thấy thật phi lí, không lẽ vị bác sĩ ấy đã bị mua chuộc?

Cô khóc không thành tiến trước sự thật bất ngờ này. Ba cô và HwaYeon đã đồng loả giết hại mẹ cô. Đã vậy thời gian qua họ lại đối sử tệ bạc với cô và sống như chưa từng làm gì sai trái.

Tay cô run run cố với lấy điện thoại bấm số gọi cho anh. Điện thoại đỗ chuông chưa đầy 3s thì anh đã bắt máy

"Alo Ami em gọi anh có việc gì ko vậy? "

"Seok…SeokJin…hức…em cần anh…"

Anh phía đầu dây bỗng nghe cô khóc nấc cũng có chút hoảng. Nhanh chóng ra khỏi nhà sang nhà cô. Gõ cửa nhưng không thấy cô mở, anh nhanh chóng bấm mật khẩu rồi tự đi vào nhà. Anh quýnh quáng kêu lớn tên cô nhưng chẳg ai đáp trả chỉ khiến anh thêm sốt ruột.

SeokJin chạy nhanh lên phòng, phút chốc nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang ngồi co rúm trên sàn trước máy tính khóc nấc. Anh chạy lại ôm cô vào lòng không khỏi lo lắng

"Ami em bị sao vậy? Nói anh nghe"

"…hức...SeokJin ah" -giọng cô đặc lại

Anh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng thấy cô khóc như vậy cũng khiến anh thấy nóng lòng vô cùng. Anh chỉ biết ôm cô vào lòng để cho cô khóc thôi.

Sau một hồi lâu, thấy cô đã bình tĩnh lại anh mới nhẹ nhàng hỏi

"Nói anh nghe đã có chuyện gì"

"Mẹ…mẹ em…ko phải mất do bệnh…mà do bị hại" -giọng cô run run

SeokJin nghe mà cũng hơi khó tin nên gặng hỏi cô lần nữa

"Em kể rõ lại cho anh nghe được chứ?"

Cô lau nước mắt kể lại cho anh nghe toàn bộ sự việc. Anh cũng hiểu ra được phần nào của câu chuyện. Ôm cô vào lòng xót xa, anh nghiêm túc lên tiếng

"Ami! Anh sẽ giúp em lấy lại những thứ thuộc về em!"

____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com