Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tìm em giữa biển người

Cùng lúc ấy ở tại Nhật Bản.....

- HẮC XÌ!!!!!!

- !!!!

Quào, tiếng hắt xì của vương bài thật là lớn, thật là tuyệt vời bởi nó đã khiến mọi người đang làm việc bị giật mình, và có người đã ấn nhầm tài liệu và gửi cho nhầm người luôn rồi.

- ...... tui hận anh, Akai-san.

Và nhân vật chính cũng đang rất bất ngờ bởi tất cả ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn về phía anh, thậm chí có người còn chẳng giấu đi cái sát khí của họ dành cho anh

" Cái quần què gì sắp diễn ra vậy? Mình có làm cái quái gì đâu, sao mọi người lại nhìn mình như muốn đồ sát mình thế ta "

" Tội đồ! Phải giết! "

Thế là......chúng ta có một màn rượt đuổi vô cùng ngoạn mục đến từ các đặc vụ ưu tú và vương bài duy nhất của FBI với lý do siêu củ chuối.......là vì cái Hắt xì của Akai Shuichi đã khiến mọi người hỏng hết công việc đang làm

______________________________

Thông tin về em thật quý giá, và để có được nó, bọn anh đã phải đánh đổi rất nhiều. Bọn anh từng suy nghĩ nếu gặp lại em rồi nên biểu hiện ra thế nào, nên dùng hành động gì để biểu hiện ra.......phải chăng em sẽ tránh né bọn anh, hay tệ nhất là chẳng muốn gặp hay nhìn thấy mặt bọn anh.......nhưng em ơi, điều mong ước nhỏ nhoi nhất mà bọn anh đã luôn khát cầu hằng đêm, chỉ là được nhìn thấy em, dẫu chỉ là bóng lưng thôi, tận mắt thấy em được bình an, thấy em sống khỏe........là bọn anh cũng đã mãn nguyện rồi, chẳng dám mong cầu điều gì cao sang chỉ cần biết em vẫn còn trên dương thế, là đủ.

Mong muốn bên nhau đối với một số người nó thật giản đơn, nhưng đối với chuyện tình của chúng ta thì nó thật quá xa vời. Trước kia, em chẳng màn đến bao nỗi đau vẫn cố gắng ở bên cạnh họ, nhiều lần em nghe(vô tình nghe được) những cuộc trò chuyện giữa cuộc tình của họ và Azusa-san, và hữu ý........đã tổn thương em bởi những câu nói sắc bén kia, ngẫm lại.......sao em chưa từng trách móc hay chửi mắng một lần.........cô gái nhỏ à, nếu em nói ra.......có lẽ.......em sẽ vơi đi bớt một phần nỗi đau đang khiến em chết dần chết mòn........cũng giúp họ giảm bớt đi tội lỗi mà bản thân đã gây ra.............nhưng em ơi, cớ sao em lại im lặng rồi rơi lệ âm thầm trong màn đêm buốt giá, cớ sao em lại chịu đựng một mình rồi gặm nhấm nỗi đau này mà không nói ra, cớ sao..........em lại mỉm cười khi đứng trước bao bi thương thế này.

Cuộc đời em vốn dĩ nó đã được định sẵn sẽ bi ai kể từ lúc em ra đời. Mẹ mất, cha thì ruồng bỏ, chỉ có thể nương tựa gia đình người dì để tiếp tục sống, để rồi tuổi xuân lại một lần nữa chìm vào địa ngục trần gian bởi ái tình.........nhiều đêm em lang thang trên một đoạn đường ven biển, hơi lạnh của biển cùng với những cơn đau âm ỉ kết hợp với nhau, triệt để phá hủy tâm hồn của một cô gái mang đầy hoài bão về gia đình..........

Morofushi Hiromitsu là người từng chứng kiến cha mẹ bị giết nên anh cũng hiểu được khát khao gia đình đến nhường nào, chỉ là không ngờ.........bản thân anh lại là người đi tổn thương một người khác khi mà........họ có hoàn cảnh tương tự như mình. Khác với anh, em đã phải tự mình trưởng thành, tự mình tạo vỏ bọc để tồn tại, cả đời em chưa bao giờ nở một nụ cười thật sự, còn anh.......bên cạnh anh thì có một người bạn thuở nhỏ, luôn kề cạnh anh bất kể nắng mưa, dù miệng đời ác nghiệt với anh thì vẫn luôn có cậu ấy kề bên hỗ trợ, rồi ngày qua tháng nọ năm kia, cả hai cùng nhau trưởng thành dưới nụ cười, dưới nước mắt và biết bao kỷ niệm thời thơ ấu, còn em thì.........ngẫm lại những thời gian có em bên cạnh, Hiromitsu chưa từng nhìn thấy em cười.......một nụ cười thật sự, một nụ cười hồn nhiên đúng với lứa tuổi của mình, cái mà anh thấy.......là những nụ cười gượng gạo khi mà.......khi mà anh hỏi em đến những vấn đề về tâm lý người bạn gái, những nụ cười mất mát và đau thương khi phải đứng từ xa nhìn anh...........âu yếm và nói lời với yêu.......với Azusa-san

- Ha.......ha ha........anh đã.......làm gì em thế này.......Yue ............một kẻ khốn nạn như anh......đã khiến em........hức hức......ư......

Càng nhớ lại, trái tim càng thống khổ........mỗi khi anh nghĩ đến cảnh........em sẽ đi bên cạnh một người.......mà người đó chẳng phải là anh, tâm can anh khó thở và đớn đau đến nhường nào........vậy mà em.........cô gái nhỏ của anh.........em lại mỉm cười đến rã nát........rồi lại che giấu đi nước mắt mà chúc mừng cho anh..........Yue.........anh rốt cuộc.......phải làm sao đây, phải làm sao...........để chúng ta có thể...........

Một người khô khan, cộc cằn và luôn nói những lời lẽ tổn thương người khác như tôi, em lại là người luôn nhẫn nhịn, luôn lắng nghe tôi cộc cằn lằn nhằng........chẳng có lấy một tia khó chịu hay nhẫn nhịn.........vậy mà tôi, lại tổn thương em bằng những lời lẽ bén nhọn cùng với giọng điệu mỉa mai đến khó thở..........ngẫm lại, người thay đổi........chẳng phải là em, mà chính là tôi.........Yue, em luôn là người chịu đựng tôi, luôn ở phía sau tôi mỗi khi tôi mỏi mệt, và tôi.......đã tự ngẫm lại..........từ bao giờ.......tôi đã quen với việc........em ở phía sau mình, mỗi khi quay đầu tôi đều thấy em, dẫu cho tôi có đối xử với em tàn nhẫn đến nhường nào........em vẫn ở nơi đó mà mỉm cười nhìn bóng lưng của tôi, chỉ là.......chỉ là tôi chưa bao giờ.........chưa bao giờ........nhìn vào nụ cười của em, một nụ cười........chua chát và đắng đến nghẹn lòng. Đến khi tôi thật sự quay đầu lại và tìm về em........thì em đã chẳng còn ở nơi ấy đợi tôi như lúc ban đầu........cũng phải, tôi là kẻ tổn đã thương em mà, tổn thương em nhiều đến mức........huyết nhục em đã đầm đìa nhưng em vẫn giữ lại cho tôi một niềm tin cuối cùng............là tôi ngu muội, là tôi ngu xuẩn đã tự tay đẩy em rời xa khỏi cuộc đời của mình. Để rồi giờ đây................tôi đã ngấm được........ngấm được câu nói " Tự lấy đá đập chân mình " là như thế nào rồi. Cuộc sống của tôi kể từ lúc có em, có rất nhiều màu sắc mà từ trước đến giờ ngoài người nhà Hagiwara ra, ngoài những người bạn ra, thì chẳng ai bằng được em, nhưng tôi của lúc đó nào biết quý nào biết trọng và nâng niu những điều quý báu ấy, rồi giờ đây, bản thân phải lận đận đi tìm sắc màu ấy lại một lần nữa, chỉ là.......tôi không biết......sắc màu đó......có còn.......đợi tôi nữa hay không.

Luôn ga lăng và đào hoa với mới người........nhưng với em, lại luôn điềm đạm và giả tạo đến nao lòng, ấy vậy mà.......em chẳng có lấy một lời than trách tôi, vẫn luôn đứng trong bóng tối mà lặng lẽ dõi theo tôi..........bóng lưng đơn độc và lẻ loi đến nhường nào, và tôi......thật vô tâm làm sao, khi mà lệ em rơi trong âm thầm, mà tôi lại chẳng hề hay chẳng hề biết mà luyên thuyên chuyện tình giữa tôi và Azusa-san. Rồi cũng chính đôi tay này........đã đập nát tình yêu thuần khiết nhất mà em trao cho........tôi chưa bao giờ nhìn lại, cô gái đã luôn đợi chờ mình chẳng có bất kì sự đòi hỏi nào từ tôi, vậy mà tôi lại đốn mạt đến mức khoét đi trái tim đầy vết xước ấy, rồi ngoảnh mặt rời đi một cách lạnh lẽo, bỏ lại em-người luôn chịu đựng tất cả bởi vì tôi. Nhìn đôi bàn tay chó má của bản thân, tôi rất muốn chặt đứt đi chúng, vì chúng......đã bẩn rồi, nhưng tôi lại sợ.........cô bé à, không phải vì tôi sợ đau đâu nhé.......tôi sợ rằng khi tôi chặt đứt đi đôi bàn tay này và gặp lại em rồi.......sẽ chẳng ôm em được nữa, cũng sẽ chẳng.........lau đi những giọt nước mắt cho em.......Yue......em hãy nói cho tôi biết đi được không, xin em.......hãy nói cho Hagiwara Kenji này được biết.........rằng bản thân tôi.......nên làm sao.......thì mới có thể tìm thấy em đây

Tôi đã từng nghĩ........những người bạn của mình có thể an toàn trở về sau những nhiệm vụ, những lần chấp hành công vụ chết chóc kia một cách bình an, là nhờ vào sự may mắn và an ủi của trời cao.........mà chẳng bao giờ nhìn lại ở phía sau tôi........sau lưng tôi........chỉ cách vài bước chân mà thôi........em đã đầm đìa máu tươi, thân xác chi chít thương tích hiểm nguy, nhưng........em vẫn đứng ở đó........vẫn mỉm cười mà khoác lên người chiếc áo che đi những tích thương ấy mà bảo tôi lo lắng cho những người kia. Còn em.......còn em thì phải làm sao? Tôi đã nghĩ rằng.......chỉ có mỗi tôi biết che đậy xúc cảm, biết che đậy vết thương bằng chiếc mặt nạ giả tạo, mà chẳng hề hay cũng không hề biết.........em.......đã làm điều đó từ rất lâu về trước. Đến khi tôi đã quen dần với điều ấy thì em.......đã xem điều ấy là điều hiển nhiên với cuộc sống của bản thân. Tôi nợ em từ ân cho đến tình và thậm chí là cả nợ chữ thương.........nợ em cả một đời hạnh phúc. Từng bước chân của tôi, đều thắm đẫm máu tươi của em, mà tôi chẳng hề hay biết, em vì tôi, mà nao nhọc nghĩ đủ điều và lo toan cho những người bạn của tôi..........rồi để bản thân phải nhận lấy biết bao bi thương từ tôi và họ. Lúc trước..........là tôi ngu muội, tự lẩn quẩn trong vòng xoáy ái tình giả tạo do chính bản thân ngẫm nghĩ, để rồi em phải ôm lấy bao thất vọng và nỗi đau triền miên lặng lẽ rời đi.........khi tôi tỉnh mộng.........cũng là lúc em chẳng còn nơi đây, lang thang chẳng có mục đích mà nhìn dòng người........tôi biết tìm em ở nơi nào đây Yue........

Giữa biển người, chúng tôi làm sao........tìm được em.....như cái cách em đã tìm được chúng tôi...............giữa vạn đời biến thiên năm nào.

Mỗi ngày........mỗi ngày.........chúng tôi đều tự trừng phạt mình bằng cách khắc ghi những loài hoa cùng ý nghĩa của chúng, vì em rất quan tâm đến các loài hoa và ý nghĩa của nó cùng với..........tình thương xuất phát từ gia đình.........dù rằng......điều này rất khó nhưng với chúng tôi........dù cho có khó đến đây, khi nghĩ về em, mọi khó khăn trước mắt chúng tôi đều vững tâm mà giải quyết chúng...........và Yue..........xin em, xin em hãy đợi chúng tôi được không.........đừng đi tìm hơi ấm khác........đừng đi tìm sắc màu khác.........đừng đi tìm.........người yêu thương em......bởi chúng tôi.........không thể nào........tồn tại mà thiếu đi........mảnh ghép cuối cùng........của cuộc đời........là em được đâu. Yue..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com