Thật may mắn
Sau câu nói đó của anh, tôi như ngớ người ra. Và chợt nhận ra bây giờ mới có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt tuyệt mỹ đó. Anh có một hình xăm rất đặc biệt, nó chạy dài xuống bên mắt phải của mình, điều đó càng làm tăng thêm sự hấp dẫn với đối phương. Thấy tôi nhìn chằm chằm vào anh lâu như vậy, đôi môi ấy liền cong lên, khiêu khích nói.
- Tôi có sức quyến rũ đến vậy sao. Hay là thích tôi mất rồi?
Cũng chính câu nói đó đã kéo tôi về với hiện thực. Tôi lắc đầu liên tục, phủ định nói.
- Không phải vậy đâu. À đúng rồi, thành thật cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi như vậy.
Tôi lịch sự cúi nhẹ người về phía trước. Cũng cố ý không để anh nhận ra tôi đứng đớ người ra như vậy chỉ để chăm chú quan sát gương mặt xinh đẹp đó. Thật là ngượng quá đi.
- Chắc cô cũng đói rồi. Ăn một ít gì đi.
Anh ngồi bật dậy, đi đến bàn ăn đã được chuẩn bị trước đó. Quay sang tôi mà nói.
- Cô còn muốn đứng ở đó đến chừng nào. Mau ăn đi, thức ăn nguội hết sẽ không ngon đâu.
Mọi người trong nhà ai ai cũng hốt hoảng, tổng tài kiêu ngạo của họ lại biết quan tâm đến người con gái khác, trái ngược với vẻ bên ngoài thường ngày. Lại còn nhẹ nhàng như thế, không lẽ sau này cô ấy sẽ trở thành nữ chủ nhân của họ ư.
- Vâng. Thật sự rất cảm ơn anh.
Tôi nhanh chóng đi đến bàn ăn, nhẹ nhàng kéo ghế rồi ngồi xuống. Chỉ là ăn sáng thôi mà, có nhất thiết phải nhiều món như vậy không, không lẽ bất kì người giàu có nào cũng ăn như vậy sao. Người như tôi đúng thật là không thể hiểu giới thượng lưu họ nghĩ gì.
- Cô thật sự không biết nói gì khác ngoài hai từ " cảm ơn " sao?
Câu hỏi đó của anh phá tan đi hết những dòng suy nghĩ ban nãy của tôi. Tôi nhìn anh mà nói.
- Chỉ là tôi thấy điều đó thật sự cần thiết thôi. Với cả, là ngoài anh ấy ra không ai quan tâm tôi nhiều như vậy.
Đột nhiên nói như thế, tôi cảm thấy thoáng buồn. Phải, ngoài Simon ra thì chẳng ai đối xử với tôi tử tế như vậy. Ngoài anh ra thì ai ai cũng tỏ ra ghen ghét, xem thường tôi. Ngược lại với họ, anh chẳng những không làm thế mà còn rất yêu thương tôi, rất quan tâm tôi như thể sợ đánh mất tôi. Và chỉ có anh mới biết trân trọng tôi mà thôi. Tôi lại thấy nhớ anh nữa rồi. Nhưng tại sao chứ, tôi đã làm sai điều gì sao, tại sao ông trời nhẫn tâm cướp đi người con trai ấy khỏi tôi chứ, chúng tôi đang rất hạnh phúc mà. Tôi thật sự không kiềm chế nổi những giọt nước mắt của mình, hai hàng lệ cứ đua nhau mà tuông. Nếu như có anh ở đây, anh nhất định sẽ nhẹ nhàng lau đi hết và rồi ôm chặt lấy tôi dịu dàng nói " Erza của anh ngoan nào, đừng khóc nữa. "
- Sao cô lại khóc nữa rồi.
Anh đưa đôi tay thon dài của mình lau lấy những giọt nước mắt trên gương mặt tôi. Khẽ chau đôi mày thanh tú của mình lại, tiếp tục nói.
- Thật sự đã có chuyện gì xảy ra với cô. Nói ra đi, giúp được tôi nhất định sẽ giúp. Nhưng bây giờ ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng vào, đừng khóc nữa.
Mọi người trong nhà lại một phen hết hồn. Tổng tài của họ đây sao, tổng tài lạnh lùng cao cao tại thượng đây sao. Thật không nhìn ra nữa rồi.
- Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên khóc như vậy, thành thật xin lỗi.
Thật là ngại quá. Tôi lại đột nhiên khóc trước mặt người khác nữa rồi. Thật yếu đuối. Tôi nhanh chóng đưa tay gạt đi hết dòng nước ấm đang chảy trên mặt, nhìn anh mà nói.
- Anh đã cứu tôi một mạng rồi, tôi thật sự không biết phải trả ơn anh thế nào. Sao bây giờ lại có thể mở miệng nhờ anh giúp đỡ nữa chứ. Nhưng tại sao, anh lại tốt với tôi như vậy, anh thậm chí còn không biết tôi tên gì nữa mà.
Anh nhìn tôi một hồi, khoé môi chợt cong lên.
- Tôi cũng không hiểu tại sao bản thân lại đối tốt với cô như thế. À đúng rồi, tôi tên là Jellal - Jellal Fernandes. Còn cô, tôi nên gọi thế nào?
Jellal Fernandes. Cái tên này hình như tôi đã nghe ở đâu rồi. Đúng rồi, khắp các báo chí, khắp các kênh truyền hình, phải rồi, là anh ta. Anh ta là chủ tịch của công ty Fernandes - một công ty đứng đầu các nước Châu Á hiện nay. Sao tôi lại không nhận ra sớm chứ. Nhưng nhìn anh ta rất trẻ, có lẽ không lớn hơn tôi là bao, vậy mà lại giỏi như vậy, thật đúng là hoàn hảo.
- Tôi tên Erza - Erza Scarlet.
- Scarlet. Cái tên đỏ rực như mái tóc của cô vậy - anh nhìn tôi mà nói
Tôi không ngờ có ngày được ngồi chung bàn ăn với người nổi tiếng như vậy. Anh không lạnh lùng cũng không độc tài như người ta vẫn thường nói, tôi thấy anh lại rất ấm áp nữa cơ.
Bữa sáng kết thúc. Anh cùng tôi ra sofa mà trò chuyện.
- Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi ban nãy của tôi. Có chuyện gì đã xảy ra.
Không ngờ trí nhớ anh lại tốt như vậy. Không muốn nói cũng không được rồi.
- Bạn trai của tôi đột nhiên gặp tại nạn nên đã mất. Là do tôi nhớ anh ấy quá nên hôm đó mới như vậy. - tôi ngậm ngùi nói
Anh im lặng một hồi, như suy tư gì đó. Đột nhiên nói.
- Cho dù có là vậy đi chăng nữa. Tôi tin rằng anh ta cũng không muốn cô dày vò bản thân như vậy. Cô nên sống thay luôn phần của anh ấy mới phải chứ.
Phải rồi. Tôi không nên như vậy. Khi còn sống, anh luôn muốn tôi yêu thương bản thân hơn, phải biết chăm chút cho chính mình hơn. Anh luôn che chở, luôn ở cạnh tôi, luôn vì tôi mà làm tất cả. Nếu anh biết bây giờ tôi thảm hại thế này, chắc sẽ rất đau lòng. Nhưng mà, mất đi anh thật sự là mất mát rất lớn, tôi phải làm thế nào đây.
- Hiện tại cô đang làm việc gì. - anh lại tiếp tục nói
- Hiện giờ tôi không làm gì cả, tôi đã xin nghỉ việc ở công ty trước đây của mình rồi. Tôi không muốn ở lại nơi đó nữa, chỗ đó quá nhiều kỉ niệm của chúng tôi.
Tôi càng nói càng nhỏ. Nhưng có lẽ anh vẫn nghe được.
- Vậy trước đây cô làm gì?
- Tôi là thư kí của giám đốc.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo lên. Không phải của tôi, mà là của vị chủ tịch này.
| Này, cô thư kí mới của cậu đã xin nghỉ việc rồi. Cậu tự đi tìm thư kí đi, ai ai cũng tháo chạy với mớ công việc của cậu đấy. | - người đàn ông đầu dây bên kia bất lực nói.
| Thật là đúng lúc, tôi đã tìm được rồi, đừng lo lắng | - anh cong khoé môi của mình lên mà nói.
| Vậy thì tốt. Tạm biệt | - một giọng nói đầy sự phấn khích.
Sau khi cuộc trò chuyện của mình kết thúc. Anh quay sang tôi mà nói.
- Tôi đang cần thư kí cho mình, cô có hứng thú chứ?
Hứng thú? Ngay cả mơ cũng không dám mơ tưởng đến tôi có thể làm thư kí ở một tập đoàn lớn mạnh như vậy. Tôi mở miệng nói:
- Anh không đùa chứ? Anh thật sự sẽ thuê tôi sao?
- Tôi không đùa. Tôi cũng không muốn phải nhắc lại.
Thật sự không nghe lầm . Tôi được đích thân chủ tịch của một tập đoàn mời làm thư kí riêng. Thật là tốt. Tôi cũng đang cần một công việc ổn định. Cầu được ước thấy. Anh đúng là ngôi sao may mắn của tôi.
- Vậy bao giờ tôi mới có thể đi làm ạ? - tôi hào hứng nói.
- Ngay bây giờ. - anh liền nhếch môi cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com