Chương 20
Chu Tỏa Tỏa nhìn bóng lưng Diệp Cẩn Ngôn, nước mắt rốt cục nhịn không được rơi xuống: "Đồ nhát gan."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi Diệp Cẩn Ngôn giành được giải thưởng, anh ấy tiếp tục nhận được lời mời làm việc từ người đại diện, gần đây anh ấy vừa nhận người đại diện cho thương hiệu đồ vest và cần phải ra nước ngoài quay quảng cáo. Sau khi bay tới đó, anh phát hiện ra Chu Tỏa Tỏa cũng làm việc ở đó, hai nhóm người ở lại cùng một khách sạn. Diệp Cẩn Ngôn ở nơi đó ba ngày đại khái có thể đem quảng cáo quay xong, Chu Tỏa Tỏa lại muốn ở nơi đó quay thêm vài ngày. Gặp lại người bạn cũ ở nước ngoài, buổi tối hôm Diệp Cẩn Ngôn hẹn Chu Tỏa ăn cơm tối ở một nhà hàng Tây gần khách sạn. Hai người gọi cơm nói chuyện phiếm vài câu rồi không nói gì nữa, không khí có vẻ hơi xấu hổ. Diệp Cẩn Ngôn hẹn Chu Tỏa Tỏa ăn cơm, vốn là muốn đối mặt với nàng nói lời cảm ơn, nhưng thật sự gặp mặt, rồi lại không biết mở miệng như thế nào. Chu Tỏa Tỏa uống một ngụm nước, hỏi: "Ngày mai anh sẽ về nước chứ? Chuyến bay mấy giờ?"
"Chín giờ sáng. "Dừng một chút, anh lại hỏi:" Còn em? Còn muốn ở lại thêm mấy ngày?"
"Nếu mọi thứ suôn sẻ, thêm hai ba ngày nữa là có thể quay xong."
Diệp Cẩn Ngôn gật gật đầu, giữa hai người lại rơi vào một mảnh trầm mặc, cũng may nhân viên phục vụ vào lúc này đem đồ ăn bọn họ gọi đưa tới, hai người liền vừa ăn vừa hàn huyên chút chuyện không đâu vào đâu. Sau đó Chu Tỏa Tỏa nhớ tới một chuyện, liền nói: "Lạc Âm Phàm kia, anh biết không?"
Diệp Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ: "Có phải là người đạt được giải thưởng là biên kịch xuất sắc nhất giải Kim Kê không?" Chu Tỏa Tỏa gật đầu, Diệp Cẩn Ngôn nói: "Chúng tôi chỉ gặp nhau vào ngày hôm đó." Chu Tỏa Tỏa nói: "Anh ấy nói muốn hợp tác với anh, anh thấy thế nào?" Diệp Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ: "Nếu có kịch bản thích hợp, anh tự nhiên cũng muốn hợp tác với anh ấy." Chu Tỏa Tỏa nghe xong, cười gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
"Hả?"
"Anh ấy là bạn tôi, anh ấy nói với tôi, anh ấy có một kịch bản, còn chưa viết xong, nhưng anh ấy hy vọng sau khi kịch bản này viết xong, anh có thể làm nam chính."
"Nam chính?"
Chu Tỏa Tỏa mím môi: "Nam chính." Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí không biết làm sao bỗng nhiên có chút mập mờ, Chu Tỏa Tỏa vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn bữa tối của nàng, Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa, gọi một tiếng: "Tỏa Tỏa."
"Hả? " Chu Tỏa Tỏa ngẩng đầu nhìn anh, Diệp Cẩn Ngôn hắng giọng: "Anh...... Anh vẫn rất muốn trực tiếp nói lời cảm ơn với em." Chu Tỏa Tỏa lặng lẽ nhìn anh, chờ anh nói tiếp, Diệp Cẩn Ngôn liếm liếm môi: "Nếu như lúc trước không phải em tìm anh diễn vai Thương Văn Bân, anh hiện tại, chỉ sợ vẫn chưa được ai biết đến, khả năng đoạt giải của anh càng khó hơn, anh cũng sẽ không đến đây quay quảng cáo.. . Vì vậy, anh thực sự biết cảm ơn em."
Chu Tỏa Tỏa trong lòng khẩn trương, tim đập nhanh hơn bình thường nhiều, nàng cắn nĩa nói: "Em biết..." Sau đó hai người lại lâm vào trầm mặc, Diệp Cẩn Ngôn uống một ngụm nước: "Cho nên, cám ơn em." Lại là ba chữ "Cám ơn em", vẫn là ba chữ này, Chu Tỏa Tỏa ở trong lòng khẽ thở dài.
Sau khi hai người yên lặng ăn cơm xong, Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa cùng nhau đi bộ về khách sạn. Lúc sắp đến khách sạn, Chu Tỏa Tỏa rốt cục nhịn không được, nàng dừng bước: "Diệp Cẩn Ngôn." Diệp Cẩn Ngôn quay đầu nhìn nàng: "Làm sao vậy?" Chu Tỏa Tỏa hít sâu một hơi, hỏi: "Khi đó anh nói anh không xứng với em, vậy phải như thế nào mới có thể xứng đôi với em?" Diệp Cẩn Ngôn không nghĩ tới Chu Tỏa Tỏa lại trực tiếp như vậy, trước mặt đem vấn đề này hỏi ra, sững sờ tại chỗ. Chu Tỏa Tỏa lại hỏi một câu: "Như thế nào mới có thể xứng đôi?"
Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa đứng trước mặt anh, trầm mặc thật lâu mới nói: "Anh...... chúng ta...... không có khả năng."
"Bởi vì tuổi tác của chúng ta? Bởi vì anh cảm thấy tuổi tác của chúng ta chênh lệch quá nhiều? "Chu Tỏa Tỏa lập tức hỏi ngược lại. Diệp Cẩn Ngôn do dự một hồi rồi lắc đầu: "Không...... Không phải." Chu Tỏa Tỏa ánh mắt sáng lên, nhưng lại lập tức tối sầm lại. Không phải bởi vì tuổi tác, đó chính là bởi vì thân phận của hai người. Nàng vốn cho rằng Diệp Cẩn Ngôn sau khi đoạt được giải thưởng sẽ càng có lòng tin đối với mình, nguyên lai cũng không có. Diệp Cẩn Ngôn thở dài: "Trở về đi." Anh vừa xoay người, Chu Tỏa Tỏa liền gọi anh lại: "Diệp Cẩn Ngôn, em mặc kệ anh nghĩ như thế nào, nhưng em muốn nói cho anh biết, em thích anh, em vẫn luôn thích anh, không phải vì bất kỳ sự đồng cảm nào. Em chỉ muốn biết, anh có phải cũng thích em hay không?" Diệp Cẩn Ngôn đứng tại chỗ, nắm chặt nắm đấm không nói lời nào. Chu Tỏa Tỏa tiến lên một bước, đứng ở phía sau Diệp Cẩn Ngôn: "Nếu như anh thích em... Chỉ cần anh thích em, mặc kệ muốn em chờ bao lâu, em đều nguyện ý chờ."
Diệp Cẩn Ngôn không dám trả lời, cũng không dám xoay người, anh sợ mình sẽ không khống chế được chính mình. Thích thì thế nào, không thích thì thế nào, thân phận, địa vị của hai người bọn họ chênh lệch quá nhiều, căn bản là không có khả năng. Anh không dám hứa hẹn với Chu Tỏa Tỏa, không dám để cho nàng chờ anh, nhưng cũng nói không nên lời cự tuyệt nàng. "Chỉ cần anh thích em, mặc kệ người khác nói gì em cũng không quan tâm, em..."
Chu Tỏa Tỏa còn chưa nói xong, đã bị Diệp Cẩn Ngôn cắt ngang: "Em còn trẻ, ngươi không biết lời nói của thiên hạ có thể khó nghe bao nhiêu, ác độc bao nhiêu," Diệp Cẩn Ngôn không quay đầu lại, anh đưa lưng về phía Chu Tỏa Tỏa nói ra những lời này, những chữ này giống như là từ trong cổ họng của anh nặn ra, Chu Tỏa Tỏa nghe được sững sờ tại chỗ, "Em có thể không quan tâm, nhưng anh không thể, anh quan tâm." Anh hơi ngẩng đầu, thở dài, Lại nói một câu: "Muộn rồi, chúng ta về thôi." Sau đó liền không để ý tới khóa Chu Tỏa nữa, một mình đi vào khách sạn. Chu Tỏa Tỏa nhìn bóng lưng Diệp Cẩn Ngôn, nước mắt rốt cục nhịn không được rới xuống: "Đồ nhát gan."
Chu Tỏa Tỏa không biết chính là, Diệp Cẩn Ngôn đưa lưng về phía nàng rời đi, cũng đã bật khóc đầy mặt.
Vài ngày sau, Chu Tỏa Tỏa có một đêm đăng bài trên Weibo chính thức của mình:【Tôi thích anh, đã thích rất lâu rất lâu rồi, nhưng anh lại nói anh không xứng đôi với tôi... Tôi không cần tìm một người xứng đôi với tôi, tôi chỉ muốn ở cùng một chỗ với người tôi thích và thích tôi, người khác nói thế nào, tôi không quan tâm người khác nói gì. Tại sao anh phải để ý, vì sao anh không muốn thử một lần?】Sau vài phút, bài đăng trên blog này đã bị gỡ xuống, nhưng các phóng viên tin đồn và cư dân mạng sống trên Weibo vẫn chụp ảnh màn hình bài đăng trên blog này và chuyển tiếp, vì vậy bài đăng lúc nửa đêm của, vì thế chuyện Chu Tỏa Tỏa đêm khuya phát văn liền đăng lên hot search vào ngày hôm sau. Cư dân mạng bàn tán xôn xao, không ngừng suy đoán "Anh" trong Chu Tỏa Tỏa rốt cuộc là ai. Các phóng viên truyền thông cũng không ngừng gọi điện thoại cho Chu Tỏa Tỏa, nhưng mặc kệ điện thoại di động gọi Chu Tỏa Tỏa như thế nào đều ở vào trạng thái tắt máy, mà công ty của cô đối với chuyện này cũng không muốn bình luận về vấn đề này.
Phạm Kim Cương đem tin tức này nói cho Diệp Cẩn Ngôn, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh: "Chu Tỏa Tỏa nói có phải anh hay không?" Diệp Cẩn Ngôn có chút ngơ ngác nhìn ảnh chụp màn hình, nhìn một lúc lâu mới nói: "Có lẽ vậy." Phạm Kim Cương nghiêng đầu nhìn anh: "Tối hôm đó anh ăn tối cùng nhau nói chuyện gì?"Diệp Cẩn Ngôn ngay từ đầu còn không chịu nói, nhưng dưới sự ép hỏi của Phạm Kim Cương, Cuối cùng vẫn do do dự dự đem cuộc nói chuyện giữa hai người nói cho Phạm Kim Cương. Phạm Kim Cương lắc đầu: "Chu Tỏa Tỏa...... Thật sự là thua ở trong tay anh." Hắn hiện tại là thật sự đau lòng Chu Tỏa Tỏa tiểu cô nương này, hơn nữa, chỉ sợ Tưởng Nam Tôn bây giờ là một cái đầu hai cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com