Chương 3
Không khoa trương mà nói, chỉ cần Diệp Cẩn Ngôn không hóa thành tro, cho dù anh đen thành carbon cô đều có thể nhận ra.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chu Tỏa Tỏa trốn ở bên ngoài phòng thay đồ ló đầu ra, đang trốn ở một bên nhìn lén Diệp Cẩn Ngôn. Cô nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn đi vào phòng thay đồ, nhưng nàng không dám đi vào, nàng không hy vọng lần đầu tiên mình và Diệp Cẩn Ngôn gặp mặt, sẽ bởi vì mình quá mức kích động mà để lại ấn tượng không tốt cho Diệp Cẩn Ngôn.
Hôm nay Diệp Cẩn Ngôn mặc một bộ âu phục cắt may vừa người, lộ ra dáng người anh thon dài, gầy gò, sống lưng thẳng tắp, đôi chân dài kia mỗi bước đi đều giẫm lên trái tim Tỏa Tỏa. Tưởng Nam Tôn đi theo bên cạnh cô, nhìn vẻ mặt mê trai của cô, mắt trắng dã sắp đảo ra sau đầu: "Cậu muốn xem thì vào xem đi, quang minh chính đại mà xem, trốn ở chỗ này nhìn lén một lão nam nhân coi như là chuyện gì! Bị người khác nhìn thấy minh tinh hoa đán lén lút ở chỗ này, hình tượng gì của cậu cũng xong rồi."
"Nam Tôn, mình căng thẳng quá. " Tưởng Nam Tôn nhìn Chu Tỏa Tỏa, không nói lời nào. Chu Tỏa Tỏa không nhìn ánh mắt Tưởng Nam Tôn, tự nhiên nói: "Anh ấy vẫn đẹp trai quá! Anh ấy vẫn là anh trai phong độ nhẹ nhàng mà năm đó mình nhìn thấy trên màn ảnh, chỉ là đen hơn trước rất nhiều, đen hơn rất nhiều, bản thân cũng gầy hơn so với nhìn thấy trên màn ảnh". Tưởng Nam Tôn vẫn lẳng lặng nhìn cô không nói lời nào. Chu Tỏa Tỏa tự mình kích động, lại tự mình tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, mở cửa phòng hóa trang đi vào.
Thợ trang điểm đang vẽ lông mày cho Diệp Cẩn Ngôn, Tạ Hoành Tổ ngồi ở một bên sô pha, vừa chơi điện thoại di động, vừa nói chuyện phiếm với Diệp Cẩn Ngôn. Sau khi Chu Tỏa Tỏa đi vào phòng hóa trang, Tạ Hoành Tổ ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười nói: "Chỉ Hân, cô tới rồi." Nhân vật của Chu Tỏa Tỏa gọi là "Lương Chỉ Hân", Tạ Hoành Tổ gọi tên cô trong phim. Cô hướng Tạ Hoành Tổ mỉm cười, sau đó hướng về phía Diệp Cẩn Ngôn trong gương gật gật đầu, lễ phép lại không mất đi hào phóng nói: "Xin chào, tôi là Chu Tỏa Tỏa."
Diệp Cẩn Ngôn đang nhíu mày, không tiện quay đầu lại nhìn nàng, vì thế cũng mỉm cười nói với hình ảnh phản chiếu trong gương của nàng: "Xin chào, tôi là Diệp Cẩn Ngôn." Chu Tỏa Tỏa cười nói: "Tôi biết." Nàng đương nhiên biết, nàng chính là vì hắn mới có thể vào nghề, không khoa trương mà nói, chỉ cần Diệp Cẩn Ngôn không hóa thành tro, cho dù anh đen thành carbon nàng cũng có thể nhận ra. Diệp Cẩn Ngôn nhớ tới chính là Chu Tỏa Tỏa tìm mình đóng nam 2, nàng làm sao có thể không biết mình là Diệp Cẩn Ngôn, vì thế liền nở nụ cười. Nụ cười kia, thật sự là gió xuân phất vào mặt cô.
Lúc này đạo diễn Nghiêm Hàm đi vào, hắn hướng Diệp Cẩn Ngôn, Chu Tỏa Tỏa cùng Tạ Hoành Tổ chào hỏi sau nói: "Mọi người chuẩn bị tốt chưa, nghi thức khai máy sắp bắt đầu, phóng viên được mời cũng đều tới." Tạ Hoành Tổ từ trên sô pha đứng lên, vẻ mặt sáng lạn: "Tôi chuẩn bị xong!"
Qua nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng tham gia nghi thức khai máy, dù sao nhân vật anh diễn cũng không phải nhân vật chính, phân cảnh cũng không nhiều, lúc này nghi thức khai máy còn có phóng viên, anh có vẻ có chút bất an.
Nghiêm Hàm nhìn ra anh không được tự nhiên, liền cười nói: "Diệp lão sư, không cần khẩn trương, có chuyện gì chúng ta hỗ trợ cậu." Diệp Cẩn Ngôn gật gật đầu, Nghiêm Hàm liền xoay người rời khỏi phòng hóa trang, tiếp theo Tạ Hoành Tổ cũng đi theo ra ngoài. Chu Tỏa Tỏa quay đầu nhìn Diệp Cẩn Ngôn, mỉm cười nói: "Nếu Diệp lão sư cảm thấy khẩn trương, đeo kính râm lên đi, như vậy ngươi cũng không cần nhìn thẳng bọn họ, sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều." Diệp Cẩn Ngôn cười gật gật đầu: "Cám ơn cô." Chu Tỏa Tỏa khóe miệng giương lên: "Việc nên làm."
Nghi thức khai máy qua đi, các phóng viên liền vây quanh ba người Chu Tỏa Tỏa. Những phóng viên này đối với Diệp Cẩn Ngôn không quen thuộc, nhưng vì nghi thức khai máy này, một ít phóng viên vẫn đi tìm hiểu chút tư liệu của Diệp Cẩn Ngôn, nhưng tin tức có liên quan đến Diệp Cẩn Ngôn thật sự là đã ít lại càng ít, mà bọn họ trong lúc nhất thời cũng tìm không thấy đoạn diễn của Diệp Cẩn Ngôn, điều này thật đúng là làm cho bọn họ không biết nên hỏi anh cái gì cho phải, nhưng anh là nam 2 của bộ phim này, không hỏi lại tựa hồ nói không được. Mà lúc này Diệp Cẩn Ngôn đeo kính râm mím môi, có bí ẩn có chút lạnh lùng, ngược lại ngoài ý muốn cho các phóng viên một loại cảm giác thần bí cao thâm khó lường, điều này ngược lại khiến cho lòng hiếu kỳ của bọn họ, đột nhiên có một đống vấn đề muốn hỏi.
Một vị tương đối thâm niên phóng viên hỏi trước, vừa hỏi liền hỏi cơ hồ là tất cả mọi người muốn hỏi vấn đề: "Tỏa Tỏa, nghe nói trong phim vai Thương Văn Bân là cô chỉ định muốn tìm Diệp Cẩn Ngôn diễn, đây là thật sao?"
Chu Tỏa Tỏa tươi cười: "Đúng vậy."
"Tại sao? Hai người quen nhau sao?"
Chu Tỏa Tỏa lắc đầu: "Chúng tôi không biết nhau, nhưng thầy Diệp Cẩn Ngôn là một diễn viên giỏi diễn xuất vô cùng tinh xảo, hơn nữa thầy ấy khiến tôi rất có cảm giác an toàn." Chu Tỏa Tỏa lại là hoa đán hạng A, lại gọi Diệp Cẩn Ngôn là nghệ sĩ không có danh tiếng gì này là thầy, sự kính trọng đối với thầy rất rõ ràng, những phóng viên kia liền đánh giá cao Diệp Cẩn Ngôn một chút.
Một vị phóng viên khác hỏi: "Cô đã nói nếu thầy Diệp Cẩn Ngôn không diễn, cô cũng không diễn?" Chu Tỏa Tỏa gật đầu: "Tôi đã nói những lời này."
"Tại sao vậy?"
Bởi vì trong phim Lương Chỉ Hân và Thương Văn Bân có rất nhiều cảnh diễn chung, lại có khúc mắc tình cảm, nếu diễn viên đối phương khiến tôi cảm thấy không thoải mái, vậy thì rất khó tập trung, cho nên nhân vật Thương Văn Bân này nhất định phải tìm một nghệ sĩ mà tôi có thể tin tưởng để diễn. Đối với thầy Diệp Cẩn Ngôn, tôi có lòng tin tuyệt đối. "
Sau khi nói xong, Chu Tỏa Tỏa đưa microphone cho Diệp Cẩn Ngôn, đến lúc này, các phóng viên nhất định phải hỏi Diệp Cẩn Ngôn vấn đề, nhưng rốt cuộc muốn hỏi cái gì. Tất cả mọi người không yên, thật sự là đối với Diệp Cẩn Ngôn không quen thuộc, không biết anh đối với truyền thông là như thế nào.
Lúc này, một nữ phóng viên trẻ tuổi dùng âm lượng tất cả mọi người nghe được nói: "Thầy Diệp Cẩn Ngôn, thầy thật đẹp trai quá." Cô vừa nói như thế, không khí hiện trường nhất thời thoải mái không ít, Diệp Cẩn Ngôn được khen, có chút ngượng ngùng cười cười: "Cám ơn, cám ơn cô để ý." Diệp Cẩn Ngôn vừa trả lời, các phóng viên đều biết Diệp Cẩn Ngôn hẳn là không khó hòa đồng. Liền to gan hỏi: "Diệp lão sư đối với vừa rồi Tỏa Tỏa đánh giá anh có cái gì đáp lại?"
Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: "Tôi cũng phải cám ơn Tỏa Tỏa coi trọng tôi như vậy." Kỳ thật đối với đánh giá của Chu Tỏa Tỏa đối với mình, anh rất bất ngờ. Mình và cô vốn không quen biết, sao cô lại tin tưởng mình như vậy? Anh dừng một chút, còn nói: "Tôi sẽ cố gắng không phụ lòng tin của cô ấy đối với tôi."
"Diệp lão sư đối với bộ phim này có kỳ vọng gì không?"
"Quay tốt, diễn tốt vai diễn, hy vọng cùng hai người trẻ tuổi này đều có thể tạo ra tia lửa, những thứ khác nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi".
Các phóng viên tiếp tục ném vấn đề cho Tạ Hoành Tổ: "Cậu cảm thấy cùng Diệp Cẩn Ngôn lão sư còn có Tỏa Tỏa sẽ có tia lửa gì?" Tạ Hoành Tổ cười nói: "Hai vị bọn họ đều là diễn viên rất ưu tú, tôi tin tưởng nhất định có thể học được rất nhiều thứ từ bọn họ.
"Anh cũng là nam chính được Chu Tỏa Tỏa chỉ định sao? " Tạ Hoành Tổ còn chưa trả lời, Chu Tỏa Tỏa đã nói: " Tôi nào có quyền lực lớn như vậy?"
Tạ Hoành Tổ cười trả lời: "Tôi đại khái là nam chính mẹ tôi chỉ định đi." Các phóng viên nghe xong cũng nhịn không được cười ra tiếng, sau buổi họp báo tất cả mọi người cảm thấy rất nhẹ nhàng, hài lòng kết thúc. Diệp Cẩn Ngôn nghĩ thầm, cùng hai người bọn họ hợp tác, hẳn là sẽ là một trải nghiệm thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com