Chương 4
Chu Tỏa Tỏa ngốc, chỉ sợ chính là tình yêu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nghi thức khai máy cũng chỉ là một nghi thức, sau khi họp báo qua đi, lại quay vài cảnh đơn giản, ngày hôm nay trên cơ bản là có thể kết thúc công việc về nhà, Tạ Hoành Tổ cùng đoàn làm phim nhân viên lên tiếng chào hỏi sau đó liền rời đi. Khi Tỏa Tỏa đang tẩy trang, Diệp Cẩn Ngôn vừa vặn đi vào phòng hóa trang. Anh gật đầu với Chu Tỏa Tỏa , Chu Tỏa Tỏa mỉm cười nói: "Diệp lão sư vừa mới cùng phóng viên tương tác hẳn là có thể để lại cho bọn họ ấn tượng không tệ."
"Nhờ có cô nhắc nhở tôi đeo kính râm, cảm ơn cô", Diệp Cẩn Ngôn trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Cũng cám ơn cô tìm tôi diễn bộ phim này." Anh dừng một chút, có chút muốn nói lại thôi, Chu Tỏa Tỏa có chút nghi hoặc nhìn anh, Diệp Cẩn Ngôn cuối cùng vẫn hỏi: "Tôi rất tò mò, cô như thế nào sẽ tìm tôi diễn nhân vật này, còn tin tưởng tôi như vậy?"
"Tôi đã xem các bộ phim mà Diệp lão sư diễn và có thể nói rằng tôi hoàn toàn bị ấn tượng bởi diễn xuất của Diệp lão sư. Ngay cả khi vai diễn của Diệp lão sư không nhiều, tôi có thể cảm nhận được rằng Diệp lão sư nghiêm túc với từng nhân vật và mang lại sức sống cho nhân vật. Chỉ riêng điều này đã đáng để tôi học hỏi từ Diệp lão sư. Tôi tin rằng một diễn viên xuất sắc như vậy, nhất định sẽ tôn trọng tất cả các nhân viên trong đoàn làm phim, có thể kích thích các diễn viên đối thủ và khuấy động tia lửa lẫn nhau. Tôi nghĩ rằng tôi chắc chắn có thể học hỏi được rất nhiều từ Diệp lão sư trong lần hợp tác này."
Diệp Cẩn Ngôn bị Chu Tỏa Tỏa nói đến đỏ cả lỗ tai: "Cô...... quá khen rồi."
Chu Tỏa Tỏa nhìn lỗ tai anh đỏ lên, chỉ cảm thấy anh đáng yêu, cô cố nén tâm tình kích động kia, cố gắng bình tĩnh nói: "Là Diệp lão sư quá khiêm tốn, anh thật sự là một diễn viên vô cùng ưu tú, tôi tin tưởng Diệp lão sư chỉ thiếu một thời cơ, thời cơ đến, khán giả nhất định sẽ chú ý tới Diệp lão sư."
Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu, tựa hồ là khẽ thở dài: "Tôi đã không quan tâm những thứ này nữa, là thời vận không tốt cũng tốt, là năng lực của tôi không đủ cũng được, những thứ này đều đã không quan trọng."
Anh mím môi sau đó đổi đề tài: "Tôi đã thật lâu không có diễn qua vai diễn chính như vậy, diễn xuất cũng có thể đã theo không kịp thời đại, thay vì nói cô học tậptôi, không bằng nói chúng ta học tập lẫn nhau."
Chu Tỏa Tỏa nở nụ cười rạng rỡ, gật đầu mạnh mẽ: "Học tập lẫn nhau", sau đó vươn tay ra: "Hợp tác vui vẻ".
Diệp Cẩn Ngôn cười bắt tay nàng: "Hợp tác vui vẻ."
Chu Tỏa Tỏa cười nhìn anh: "Vậy thầy Diệp có ngại... thêm tôi... vào Wechat không?" Cô nói có chút nơm nớp lo sợ, chỉ sợ Diệp Cẩn Ngôn từ chối: "Thêm wechat, thuận tiện cho chúng ta thảo luận kịch bản và trao đổi kinh nghiệm."
Diệp Cẩn Ngôn cười nói: "Đương nhiên không thành vấn đề, hiếm khi cô đánh giá cao tôi." Dừng một chút, anh còn nói: "Nếu là học tập lẫn nhau, cô cũng không cần dùng từ " thầy "để gọi tôi nữa.
Khóe miệng Chu Tỏa Tỏa không thể ức chế giơ lên: "Vậy em... dùng cách xưng hô ngang hàng để gọi anh?" (Cô đã đổi "thầy" thành "anh" )Diệp Cẩn Ngôn cười gật đầu.
Sau khi hai người trao đổi Wechat, Diệp Cẩn Ngôn liền tạm biệt Chu Tỏa Tỏa, rời đi. Chu Tỏa Tỏa nhìn bóng lưng Diệp Cẩn Ngôn rời đi, trong lòng kích động ôm chặt di động, Tưởng Nam Tôn từ trong phòng quần áo đi ra, thản nhiên nói: "Mọi người đã đi rồi, cậu còn muốn nhìn bao lâu nữa?"
Chu Tỏa Tỏa cầm lấy tay Tưởng Nam Tôn: "Tớ đã thêm Wechat của anh ấy! Mình đã thêm Wechat của anh ấy!" Tưởng Nam Tôn liếc mắt: " Mình thấy rồi."
"Cậu không thấy anh ấy vừa rồi đáng yêu cỡ nào đâu, anh ấy xấu hổ đến mức lỗ tai cũng đỏ lên rồi!" Tưởng Nam Tôn vẻ mặt bất đắc dĩ, căn bản là lười phản ứng với Tỏa Tỏa, nhưng cô cũng không khỏi nghĩ, nếu như mình gặp thần tượng mình thích hơn 20 năm, có thể cũng mê trai như Tỏa Tỏa hay không? Nhưng làm quản lý của Chu Tỏa Tỏa, cô vẫn có nghĩa vụ nhắc nhở cô: "Muốn phát hoa si về nhà mà phát, đừng phát điên ở chỗ này, sau khi về đến nhà em phải la to khóc lớn cười to mình cũng không ngăn cản cậu." Chu Tỏa Tỏa nhìn ảnh chân dung Wechat của Diệp Cẩn Ngôn trong điện thoại di động, sau đó ngẩng đầu cười ngây ngốc với Tưởng Nam Tôn: "Về nhà, về nhà ngay bây giờ."
Sau khi về nhà, Tưởng Nam Tôn hỏi Chu Tỏa Tỏa vì sao không nói cho Diệp Cẩn Ngôn biết mình là fan của anh, Chu Tỏa Tỏa khẽ thở dài một hơi: "Thật ra anh ấy là một người có lòng tự trọng rất cao." Tưởng Nam Tôn nhíu mày, chờ Chu Tỏa Tỏa nói tiếp: "Nếu anh ấy biết mình là fan của anh ấy, có thể anh ấy sẽ cảm thấy, em tìm anh ấy diễn vai nam thứ không phải vì năng lực, diễn xuất của anh ấy, mà là vì muốn nâng đỡ thần tượng...... Anh ấy rất có thể sẽ từ chối diễn."
"Làm thế nào cậu thấy rằng anh ấy có lòng tự trọng cao hơn?"
"Kỳ thật năm đó sau khi anh ấy bị phong sát, chỉ cần chịu cúi đầu xin lỗi, cho dù không chịu bị bao nuôi, cũng không đến mức một chút vai diễn cũng không có được. Trong giới này luôn luôn có người cứng rắn như anh ấy, sẽ luôn có người chịu giúp anh ấy, tựa như Tạ Gia Nhân, năm đó chính là Tạ Gia Nhân đã yêu cầu anh ấy xuất hiện trong chương trình khi đó, anh ấy mới có thể tiếp tục kiên trì. Cho dù năm đó không cúi đầu, sau khi lệnh phong sát dỡ bỏ, có người thỉnh thoảng đến tìm anh đóng phim, chỉ cần anh chịu giao lưu với người khác thì tốt hơn cũng sẽ có cảnh quay tốt một chút, lấy năng lực của anh ấy, làm sao đến mức một mực bồi hồi ở tuyến 3, tuyến 4? Nhưng anh ấy chỉ từ chối yêu cầu giúp đỡ. Anh ấy quá lười giao tiếp xã giao với mọi người, quá lười giao lưu và giao lưu, dần dà theo thời gian... Ai...thở dài..."
"Diệp Cẩn Ngôn kiêu ngạo như vậy sao?"
"Đây không phải kiêu ngạo, đây là kiên trì! " Chu Tỏa Tỏa vì Diệp Cẩn Ngôn nói: " Cũng chính là điểm ấy, khiến tớ đặc biệt ngưỡng mộ."
"Là mê luyến thôi." Tưởng Nam Tôn thản nhiên nói: " Mình cảm thấy cậu căn bản không phải thích tính cách của anh ta. Thích diễn xuất của anh ta là thật, nhưng nếu không phải bởi vì anh ta đẹp trai, cậu còn có thể tận tâm tận lực vì anh ta như vậy, kiên trì nhiều năm như vậy? Vẻ ngoài của cậu căn bản là coi trọng khuôn mặt của anh ta.
"Bắt đầu từ nhan sắc, rơi vào tài hoa, trung thành với nhân phẩm, cậu chưa từng nghe nói qua sao? Lúc đầu có thể thật sự là bởi vì dáng vẻ của anh ấy mà anh bị hấp dẫn, nhưng sau đó tất cả kiên trì và yêu thích đều là bởi vì anh ấy. Nếu mình từng thích một thần tượng, và chứng kiến anh ấy không bao giờ bỏ cuộc dù có chuyện gì xảy ra, kiên trì với những gì anh ấy tin tưởng và làm những gì anh ấy cho là đúng, cậu sẽ hiểu cảm giác của mình".
Tưởng Nam Tôn thở dài, thật ra cô hiểu ý của Chu Tỏa Tỏa. Thích một người, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không rời không bỏ, cô đã trải qua, nhưng hiện tại cô có chút lo lắng cho Chu Tỏa Tỏa. Muốn nói Chu Tỏa Tỏa vì Diệp Cẩn Ngôn làm nhiều như vậy, chỉ là vì hợp tác với anh ấy, để cho anh ta có thể nổi tiếng khắp thế giới mà không yêu cầu bất cứ điều gì đáp lại, Tưởng Nam Tôn không tin. Nhưng Diệp Cẩn Ngôn có cái gì để báo đáp cho Chu Tỏa Tỏa? Muốn tiền không có, muốn quyền cũng không có, người cũng già rồi, cho dù có nhan sắc, chẳng lẽ có thể làm cơm ăn? Chu Tỏa Tỏa ngốc, chỉ sợ chính là tình yêu.
Nhưng muốn nói ở cùng một chỗ với anh, Diệp Cẩn Ngôn sẽ đồng ý sao? Tuổi tác chênh lệch của hai người đặt ở đằng kia, Diệp Cẩn Ngôn có thích Chu Tỏa Tỏa hay không còn không biết, huống hồ với tính cách của Diệp Cẩn Ngôn, làm sao có thể chịu được lời đồn đãi của người khác? Cho dù Diệp Cẩn Ngôn thật sự làm sai dây thần kinh cùng Chu Tỏa Tỏa ở bên nhau, vậy Chu Tỏa khóa làm sao bây giờ? Cô ấy là một nữ diễn viên hàng đầu đang ở thời kỳ đỉnh cao, Diệp Cẩn Ngôn làm sao có thể xứng đôi với cô ấy?
Nhưng hiện tại cái gì cũng không phát sinh, Chu Tỏa Tỏa chắc chắn sẽ không thừa nhận mình có tâm tư gì với Diệp Cẩn Ngôn, bởi vậy Tưởng Nam Tôn cũng không thể nói gì. Cuối cùng, Tưởng Nam Tôn cũng chỉ có thể lắc đầu, hy vọng là mình suy nghĩ nhiều, sau đó yên lặng cầu nguyện cho Chu Tỏa Tỏa trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com