Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44

Diệp Cẩn Ngôn không nói gì, vẻ mặt trẻ con, khiến Chu Tỏa Tỏa bật cười.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bởi vì tàu xe mệt nhọc, ngày đó sau khi ăn xong bữa tối hai người đã nghỉ ngơi rất sớm. Chu Tỏa Tỏa nói rằng cô đã sắp xếp rất nhiều điều bất ngờ cho ngày sinh nhật của Diệp Cẩn Ngôn, muốn cho Diệp Cẩn Ngôn có một sinh nhật khó quên, Diệp Cẩn Ngôn cười hỏi: "Em xác định là kinh hỉ, không phải kinh hách hả?" Chu Tỏa Tỏa có chút lôi kéo nói: "Chút năng lực này em vẫn có." Đêm đó hai người cùng phòng, nhưng bởi vì bôn ba cả ngày thật sự quá mệt mỏi, nằm ở trên giường trò chuyện, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, khi Diệp Cẩn Ngôn tỉnh lại, Chu Tỏa Tỏa còn nằm trong khuỷu tay anh ngủ ngon lành. Diệp Cẩn Ngôn thấy thời gian còn sớm, dù sao đến nghỉ phép cũng không có chuyện gì quan trọng phải làm, liền tính toán lại ngủ một giấc. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Chu Tỏa Tỏa, tiếp tục ôm cô ngủ. Khi anh tỉnh dậy lần nữa, đã gần mười một giờ, và Tỏa Tỏa không ở bên cạnh anh. Sau khi anh rửa mặt một phen, lúc xuống lầu đến phòng khách, nghe được phòng bếp truyền đến tiếng vang, anh đi tới cửa phòng bếp, nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa tựa hồ đang nấu đồ ăn. Anh nhẹ nhàng đi tới phía sau Chu Tỏa Tỏa, ôm eo cô.

"Anh tỉnh rồi à?" Chu Tỏa Tỏa cũng không quay đầu lại, cười hỏi. Diệp Cẩn Ngôn "Ừm" một tiếng, cằm đặt lên vai cô hỏi: "Em đang nấu món gì vậy?" Chu Tỏa Tỏa mỉm cười nói: "Cơm trưa nha." Cô đang chiên trứng, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, Diệp Cẩn Ngôn nói: "Thơm quá."

"Còn chưa nấu xong đâu." Chu Tỏa Tỏa cười nói, Diệp Cẩn Ngôn thấp giọng cười nói: "Anh đang nói là em." Trên mặt Chu Tỏa Tỏa hơi đỏ lên, Diệp Cẩn Ngôn càng ngày càng biết nói lời ngọt ngào. Cô hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hỏi: "Khi nào chúng ta có thể ăn cơm? Anh đói bụng." Trên mặt Chu Tỏa Tỏa càng đỏ hơn, cô không biết Diệp Cẩn Ngôn nói có phải là chơi chữ hay không, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Diệp Cẩn Ngôn nhìn bộ dáng thẹn thùng của của cô, cười nói: "Ý anh là bữa trưa."

"Sắp xong rồi." Chu Tỏa Tỏa nhỏ giọng nói, "Nếu không anh đi bơi trước nha? Cơm trưa xong em gọi anh." Diệp Cẩn Ngôn cười cười: "Anh đói bụng em còn bảo anh bơi à?" Chu Tỏa Tỏa le lưỡi: "Nếu không anh đi chơi điện tử?" Diệp Cẩn Ngôn sờ sờ tóc cô: "Em không muốn anh ở chỗ này cùng với em sao?" Chu Tỏa Tỏa nói: "Anh ở đây em không thể tập trung." Diệp Cẩn Ngôn cười cười, hôn lên má cô: "Được." Sau đó rời khỏi phòng bếp. Chu Tỏa Tỏa thở ra một hơi, tiếp tục chuẩn bị cơm trưa. Diệp Cẩn Ngôn ngồi trên sô pha trong phòng khách, có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Chu Tỏa Tỏa ở phòng bếp. Anh ngồi đó nhìn cô, cảm thấy hạnh phúc chính là đơn giản như vậy.

Lúc Chu Tỏa Tỏa nấu cơm trưa xong, Diệp Cẩn Ngôn đang ở phòng khách đánh đàn dương cầm, Chu Tỏa Tỏa đi tới bên cạnh đàn dương cầm cười với Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn cũng cười nhìn cô, nhưng tay đánh đàn cũng không dừng lại,nốt nhạc tuyệt đẹp vẫn từ đầu ngón tay anh chảy ra. Đánh xong một khúc, Chu Tỏa Tỏa nhìn Diệp Cẩn Ngôn nói: "Anh biết đánh đàn piano à?" Diệp Cẩn Ngôn nhíu mày, Chu Tỏa Tỏa không phải đã sớm biết mình biết đánh đàn sao? Nhưng vẫn gật đầu: "Ừ." Chu Tỏa Tỏa sáng tỏ cười: "Vậy anh nhất định sẽ nói yêu, phải không?" Diệp Cẩn Ngôn hiểu ý sau đó cười nhìn Chu Tỏa Tỏa, nguyên lai cô đang nói lời tâm tình: "Vậy em biết đánh đàn sao?" Chu Tỏa Tỏa lắc đầu: "Không."

"Em không biết chơi piano, nên có thể nói chuyện tình yêu phải không?" Chu Tỏa Tỏa bị Diệp Cẩn Ngôn chọc cười, nhéo má anh nói: "Đúng vậy! Em yêu anh!". Sau đó lại hôn lên môi anh, thẳng đến khi hai người hô hấp hỗn loạn mới tách ra. "Nếu không ăn, cơm trưa sẽ nguội mất." Chu Tỏa Tỏa đỏ mặt nói.

Hai người cùng đến bàn ăn, Chu Tỏa Tỏa nói với Diệp Cẩn Ngôn: "Sinh nhật vui vẻ."

"Cám ơn em," Diệp Cẩn Ngôn cười nói: "Em muốn cho anh kinh hỉ không phải là như vậy chứ?"

"Không phải, chúng ta ăn cơm trưa trước, sau đó em sẽ nói cho anh biết sắp xếp sau này của em." Chu Tỏa Tỏa gắp thức ăn cho Diệp Cẩn Ngôn: "Anh thử xem có ngon không." Cô chớp mắt vẻ mặt chờ mong nhìn anh, Diệp Cẩn Ngôn biết nghe lời ăn một miếng, sau đó gật đầu nói: "Rất ngon." Sau khi nuốt thức ăn vào miệng, anh nói:" Nhìn không ra em là đại tiểu thư còn có thể nấu ăn." Chu Tỏa Tỏa vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Em cũng không phải là loại người mười ngón không động tay." Hai người ăn xong, Diệp Cẩn Ngôn chủ động rửa chén, Chu Tỏa Tỏa nói: "Em đã giúp ngươi đặt sân golf gần đó." Diệp Cẩn Ngôn hỏi: "Em không đi cùng anh sao?" Tỏa Tỏa bĩu môi: "Em chỉ biết vung gậy." Diệp Cẩn Ngôn cười nói: "Vậy chúng ta chỉ vung gậy là được rồi." Kỳ thật có chơi bóng hay không không quan trọng, người mình yêu ở bên cạnh mới quan trọng. Chu Tỏa Tỏa gật đầu nói: "Được!"

Sân golf kia là câu lạc bộ tư nhân, ngay tại khu biệt thự, hai người bọn họ ngay cả tiểu khu cũng không cần đi ra ngoài. Hai người đi tới sân golf, Chu Tỏa Tỏa nói với Diệp Cẩn Ngôn: "Nơi này chỉ có hội viên mới có thể vào, không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy, cho dù bị nhân viên nơi này nhận ra, bọn họ cũng sẽ không nói lung tung." Diệp Cẩn Ngôn nói: "Cho dù bị nhìn thấy, bị nhận ra anh cũng không lo lắng." Chu Tỏa Tỏa nhìn anh hỏi: "Anh là chuẩn bị muốn công khai sao?" Diệp Cẩn Ngôn lại chỉ cười mà không nói.

Trước khi chơi bóng Chu Tỏa Tỏa dùng bình xịt chống nắng phun chống nắng cho Diệp Cẩn Ngôn: "Em biết anh không thích bôi chống nắng, cảm thấy nó bết dính, thế nhưng nước chống nắng này sẽ không nha." Diệp Cẩn Ngôn bĩu môi, vẻ mặt bất đắc dĩ mặc cho người ta xịt lên, nhưng cũng không có phản kháng, Chu Tỏa Tỏa cười vỗ vỗ hai má anh: "Bôi chống nắng là vì phòng tia cực tím, anh biến thành màu đen không sao cả, nhưng da vẫn phải chăm sóc, biết không?" Diệp Cẩn Ngônnói mà không nói một lời, vẻ mặt trẻ con, khiến Chu Tỏa Tỏa bật cười.

Tuy rằng ngay từ đầu Tỏa Tỏa chỉ là muốn vung gậy ở bàn phát bóng, nhưng cô biết Diệp Cẩn Ngôn thích đánh golf, vì thế vẫn cùng anh chơi bóng trên sân. Đánh hai, ba giờ, đại đa số thời gian vẫn là Diệp Cẩn Ngôn chơi bóng Chu Tỏa Tỏa ở một bên xem, trước kia Chu Diệu Thế muốn rủ mình đánh golf cùng anh ấy, Chu Tỏa Tỏa luôn nói golf là vận động của ông già, nhưng hôm nay nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn vung gậy trên sân bóng, nghe được tiếng phá không khi vung gậy, nhìn quả bóng trắng kia bị đánh thật xa, mới cảm nhận được sức mạnh và vẻ đẹp của golf.

Sau khi đánh bóng xong đã sắp đến chạng vạng tối, hai người lại về tới biệt thự, sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản một phen, Chu Tỏa Tỏa lại mang theo Diệp Cẩn Ngôn đến một nhà hàng ven biển trong khu biệt thự ăn bữa tối. Nhà hàng này có khu dùng cơm ngoài trời, có thể vừa hóng gió biển vừa ăn bữa tối, sau khi ăn xong còn có thể đi dạo bãi cát. Tỏa Tỏa đặt phòng riêng ở khu ăn uống nửa kín nữa mỡ, mặc dù là ở trong phòng, nhưng có thể mở cửa thủy tinh, cảm thụ cảm giác gió biển thổi qua, nếu trời mưa, vậy thì đóng cửa lại là được, hoàn toàn sẽ không ảnh hưởng đến thể nghiệm dùng cơm. Diệp Cẩn Ngôn nhìn mặt trời lặn trên biển, nói với Chu Tỏa Tỏa: "Tiêu chuẩn của em cao như vậy, sinh nhật em anh rất khó đạt tiêu chuẩn." Chu Tỏa Tỏa nói: "Sinh nhật em chỉ cần anh ở bên cạnh em là được rồi."

Chu Tỏa Tỏa nói: "Nhưng sinh nhật năm nay, có lẽ em đang quay phim ở Hoành Điếm, anh không thể ở bên em được."

"Anh sẽ có cơ hội cùng em tổ chức sinh nhật." Diệp Cẩn Ngôn nắm tay Chu Tỏa Tỏa, nghiêm túc thâm tình nhìn cô, Chu Tỏa Tỏa cười nói: "Em cũng cảm thấy như vậy." Một bữa cơm ăn hơn một giờ, sau khi ăn xong hai người lại đi dạo bờ cát, Chu Tỏa Tỏa cùng Diệp Cẩn Ngôn mười ngón tay đan chặt: "Hôm nay anh vui vẻ không?" Diệp Cẩn Ngôn ôn nhu nhìn cô: "Anh rất vui. Không phải vì sự sắp xếp của em đâu, nhưng mà là bởi vì có em cùng anh."

Chu Tỏa Tỏa nhanh chóng hôn lên môi Diệp Cẩn Ngôn một cái, Diệp Cẩn Ngôn còn muốn tiếp tục nụ hôn này, lại bị Chu Tỏa Tỏa ngăn lại: "Chờ một chút." Anh hoang mang nhìn Chu Tỏa Tỏa. Chu Tỏa Tỏa nhìn đồng hồ: "Sắp tới rồi."

"Cái gì?"

----------------------

Rạp hát nhỏ:

Một nhãn hiệu xịt chống nắng: Không biết Chu Tỏa Tỏa có nguyện ý làm người phát ngôn hay không? ​​​​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com