Chap 25
Bên phía chi nhánh...
Nhân viên ở Nhật Bản đã đến, thấy tổng giám đốc đến họ cúi chào rồi lặng lẽ bước theo anh vào phía phòng hội nghị. Họ trình bày kế hoạch, mọi người chăm chú lắng nghe, chỉ có cậu không ngừng ghi chép. Anh ngồi phía trên thấy cậu cặm cụi như vậy nhếch mép tạo 1 nụ cười thay lời khen dành cho cậu. Cũng may mà đèn tối không ai nhìn thấy chứ không chắc bài báo cáo này lại dừng lại mất.
Buổi thảo luận kết thúc, mọi người cùng nhau đi đến nơi đã đặt tiệc. Có khoảng 10 bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn, thường là tổng giám đốc, đối tác và 1 số nhân viên cấp cao sẽ cùng ngồi bàn ở giữa, từ trước đến nay vẫn vậy nên họ tự biết các nhân viên ở trụ sở chính không nên xen vào. Cậu cũng không phải không hiểu đạo lí tiến về chiếc bàn có hướng nhìn ra cửa sổ. Đi theo cậu tự dưng có mấy nam nhân viên khiến anh nhìn thấy không khỏi cau mày
- Tôi nghĩ khung cảnh ban đêm thật đẹp
Anh đi về chiếc bàn cậu chọn khiến những người vốn dĩ bước đến bàn dự kiến cùng bao người khác sững sờ. Anh đang nói cái quái gì vậy? Những đối tác và những người được xếp cùng anh cũng phải nhanh chóng bước theo anh. Cậu cũng không phải không biết tôn ti trật tự liền định đứng dậy bước ra chỗ khác cùng với mọi người, thì không kịp để cậu đi, anh đã giới thiệu cậu là 1 trong những người thực hiện dự án này nên mọi người đề nghị cậu ngồi cùng bàn. Cậu thật không biết phải nhìn mọi người sao nữa? Nhìn kìa có vài ánh mắt bắt đầu nói lên ý tứ ghen tị cho đến khi cậu không biết là vô tình hay cố ý lại ngồi cạnh anh trên bàn toàn người chức to mặt đẹp khiến cho lòng người nơi đây không ngừng phẫn nộ.
Không biết hầu hết ở đây đều là người châu Á sao phải đặt tiệc kiểu châu Âu vậy, cậu than thầm. Không biết những người khác thì sao nhưng cậu đặc biệt không bao giờ đụng đến các món kiểu như thế này. Anh không biết điều đó vì cậu chưa từng nói với anh hoặc có nói thì anh cũng không liên quan vì việc đặt món ở đây do bên đối tác chỉ định. Lại nói, sau khi học nghi thức dùng bữa cùng đối tác tư cái thời cậu mới chuẩn bị lấy anh, cậu cũng đã quăng vào xó nào rồi vì chẳng bao giờ dùng đến.
Đồ ăn được bưng lên, mọi người bắt đầu mời rượu trong bàn. Rượu, đây là thức uống bị cấm kị đặc biệt, nhớ lần trước mới có uống 1 chút mà cậu đã làm ra chuyện kinh thiên động địa thế nào rồi, nếu lần này trước mặt người ta cũng vậy chắc cậu chẳng còn mặt mũi nào mà đi làm nhưng nếu không uống thì bội phần thất lễ. Suy đi tính lại vẫn là nên nhắm mắt uống bừa. Đang định đưa ly rượu lên môi chợt thấy có bàn tay giữ cậu lại, mở mắt ra nhìn thì đó là anh.
- Thực tập sinh này không uống rượu được, tôi sẽ thay mặt cậu ấy uống - anh lấy ly rượu trên tay cậu tạ lỗi. Mọi người có mặt đều vạn phần ngạc nhiên rồi bối rối. Vốn dĩ, đi nhiều lần cùng anh, anh chưa từng 1 lần nào để ý đến việc gì khác ngoài bàn công việc, vậy mà hôm nay lại để ý cảnh đêm, lại còn đỡ rượu cho 1 thực tập sinh nhỏ nhoi. Cậu nhìn anh bằng ánh mắt vạn phần biết ơn.
Anh đã làm vậy thì họ còn dám nói gì nữa, mau chóng gọi cho cậu 1 ly nước cam rồi tiếp tục bữa tiệc.
Thấy cậu hơi tần ngần cầm dao dĩa, anh nhanh chóng cắt nhỏ phần ăn của mình rồi chuyển qua cho cậu rồi lấy phần ăn của cậu tiếp tục cắt nhỏ. Tuy khi đưa, mặt anh không có biểu cảm gì, vẫn lạnh lùng nhưng đó chắc chắn là vạn phần quan tâm đến cậu. Những bàn khác không để ý thì thôi nhưng bàn này ai nhìn thấy vậy cũng hoang mang tột độ trong lòng. Cứ đà này thì tim của họ rụng mất, nếu con gái họ mà được anh đối xử như vậy thì tốt biết bao?
Vì vừa ăn vừa bàn công việc nên bữa ăn đến tận tối mới xong. Bữa tiệc vừa kết thúc cậu đã vội vã chạy vào nhà vệ sinh. Anh thực cũng có phần lo lắng vì trong suốt bữa ăn thấy biểu tình cậu không được tốt lắm. Anh chần chừ chưa về vì đợi cậu nhưng mãi không thấy cậu ra, lấy cớ đi toilet anh vào xem cậu ra sao? Anh cho người ở bên ngoài canh giữ.
Vừa bước vào, anh chỉ thấy cậu đang xanh mặt nôn chút thức ăn vừa nãy ra. Anh vội vã đến đỡ cậu mà lòng đau xót
- Sao anh vào đây? - dù hơi khó chịu nhưng thấy anh, cậu vẫn cười
- Sao lại thế này? - anh vừa tức giận mà lại vừa đau lòng vỗ vỗ lưng cậu
- Tại đồ ăn không có tốt - cậu cười cười
- Biết không tốt em còn ăn? - anh trách nhưng lo lắng lắm
- Cũng không thể để anh giúp em được, vả lại không nên để mọi người hiểu lầm - cậu nói
- Hiểu lầm? - anh không biết cậu có ý gì
- Hiểu lầm anh chú ý em, thiên vị em, công tư bất phân - cậu cố nói 1 câu rồi nôn, anh nhìn thấy mà đau lòng
- Thế thì sao? - anh cau mày nhìn cậu
- Anh mau ra đi, không mọi người đợi - cậu đẩy anh ra
- Anh là muốn đợi em, muốn cho mọi người biết anh quan tâm em - anh lau mặt cho cậu rồi định kéo cậu cùng ra
- Không cần mà, anh đi trước đi - cậu hơi khẩn trương
- Được rồi - anh nhìn ánh mắt của cậu không thể từ chối được đành bước ra, không quên gọi người đến đón cậu về, tự trách mình lần sau phải cẩn thận hơn.
Thấy cậu ngày ngày cặm cụi nghiên cứu dự án phát triển, anh không khỏi đau lòng, biết thế đã không giao cho cậu. Anh thấy cậu tập trung cao hứng khi làm việc này nên thỉnh thoảng có cùng cậu bàn luận, cậu lại nhất quyết không nhận sự giúp đỡ của anh, muốn cho dù thất bại cũng phải tự mình làm lấy nên cứ thấy anh đến thì cậu lại cất hết tài liệu khiến anh chỉ biết cười khổ.
Ngày thông qua dự án, anh xem xét rất kỹ, dự án cậu làm tuy còn 1 vài thiếu sót nhưng so với những người chưa có kinh nghiệm cũng phải nói là xuất sắc, tuy không có được thông qua nhưng cậu cũng vui vẻ chấp nhận điều đó. Vì biểu hiện tương đối xuất sắc nên cậu vẫn tiếp tục làm thực tập ở đó. Khi có thông báo này, các nam nhân viên có phần háo hức còn nữ nhân viên lại càng thêm ghen ghét cậu hơn. Từ ngày thấy anh quan tâm cậu trong bữa tiệc, các cô ấy sao có thể không tức, mà công ty có bao nhiêu cái miệng nên việc cậu là hồ ly tinh quyến rũ tổng giám đốc đã lan truyền nhanh chóng, nhưng họ vẫn chưa dám nói gì vì cậu là người quen của thư kí Kim, họ mới thấy anh tâm tâm có 1 lần chưa biết quan hệ ở mức nào nhưng ngộ nhỡ cậu là tình nhân thật thì họ còn được làm trong công ty này sao? Thế nên, mỗi lần thấy cậu vui vẻ bước vào, lại được đám nam nhân viên ở đây chú ý, trong lòng họ cứ buồn bực không yên.
Vì dự án nhanh chóng được thông qua nên anh cũng cần sang Nhật để thực hiện các thủ tục. Từ khi ngọt ngào quan hệ đến nay mới có hơn 1 tháng mà chưa gì anh đã đi công tác khiến cậu buồn lòng không thôi, tâm trạng không mấy tốt. Thấy cậu vậy anh cũng không nỡ đi xa
- Có muốn đi cùng anh không? - anh ôm đằng sau cậu khi cậu đang sắp xếp cho anh ít đồ
- Em mới không cần - cậu không thèm quan tâm anh cứ thế tiếp tục làm
- Hay anh ở nhà với em? Dù gì không mở chi nhánh cũng không sao? - anh nói có vẻ nghiêm túc dù gì tiền anh cũng không thiếu
- Không được, mọi người đã bỏ rất nhiều công sức - cậu tưởng thật vội phản ứng
- Cũng không phải em - anh ôm cậu thật chặt, bắt đầu hôn môi. Anh thật cũng chẳng muốn đi chút nào
- Không phải anh chỉ đi mấy hôm thôi sao? - cậu ngừng lại quay sang ôm cổ anh
- Em có buồn không?
- Công việc quan trọng hơn, em không muốn cản đường anh đâu - cậu cười cười - Nhưng có điều em sẽ rất nhớ anh! - mắt cậu chưa gì đã muốn khóc
- Ngoan! - anh lau nước mắt - Đừng làm anh đau lòng được không? Sẽ rất nhanh anh sẽ về với em - anh vỗ về, thật khiến người ta yêu thương mà
Cậu ngoan ngoãn gật đầu. Tối đó 2 người triền miên, quấn lấy nhau 1 hồi lâu rồi mới ngủ.
Giờ cậu mới biết cái gì gọi là 1 ngày không gặp tựa ngàn thu. Anh mới đi chưa đầy 12 tiếng mà cậu đã thấy nhớ anh rồi. Kì lạ thật, trước đây cậu với anh cũng có gặp nhau ở công ty đâu mà cậu không thấy nhớ, giờ xa anh thật mới biết trong tim cậu ngập tràn đều là hình ảnh của anh.
Mỗi ngày cậu lại thức dậy thật sớm như lúc anh vẫn ở nhà, nấu cơm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà rồi lại ngồi ngẩn ngơ không động đũa khi không thấy anh, buổi tối có hôm còn quên mất cả việc anh không có ở đây vô tình vui vẻ lên phòng gọi anh xuống ăn cơm rồi lại thất vọng, thất thần bước xuống nhà. Lại sợ làm phiền anh nên không dám gọi điện cho anh, đến khi anh gọi mặc dù rất vui nhưng lại sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi nên nói vài câu dặn dò anh tự chăm sóc tốt bản thân rồi vội vàng cúp máy. Nhìn con dâu nhỏ vui tươi hàng ngày cả ngày ngồi thất thần mọi người không khỏi lo lắng, hàng ngày thúc giục gọi cho anh bảo anh nhanh chóng trở về hoặc gọi điện thường xuyên cho cậu.
Vì không có anh ở công ty nên cậu cứ thất thần làm việc, có đúng việc in mấy bản tài liệu mà làm cũng không xong. Thấy cậu như vậy, lại không có thư kí ở đây nên mọi người trong phòng mắng cậu, cậu cũng chẳng có tâm trạng mà nghe. Bất quá có người biết chuyện liền báo cho anh khiến anh hận không thể về mà tuyên bố thẳng với mọi người cậu là vợ yêu của anh.
- Bảo bối, có phải em muốn làm anh đau lòng không? Mọi người đều nói em dạo này không có ăn uống tử tế. Em không nhớ bác sĩ đã nói gì sao? - anh gọi điện cho cậu. Mới có 3 hôm mà anh nhận được nhiều tin không tốt của cậu rồi khó mà yên tâm công tác được.
- Em mới không có? - cậu làm giọng như oan uổng
- Còn nói không? Em có biết ông và bố mẹ lo lắng thế nào không? Họ gọi làm anh đau lòng này - anh hơi trách cậu
- Em biết rồi, em sẽ không thế nữa - cậu luôn nghe theo lời anh
- Có nhớ anh không? - anh dịu dàng hỏi
- Dạ, em rất nhớ anh - cậu đáp lập tức
- Anh sẽ mau về
- Dạ - cậu không dám nói nhiều vì cậu sợ anh biết cậu sắp khóc
- Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, nếu anh về thấy em ốm đi, anh nhất định sẽ phạt em
- Dạ. Anh mau đi nghỉ đi, em phải làm bài đây - cậu không muốn nói chuyện được, sợ mình không có tiền đồ mà khóc mất
- Ừ, em nhớ nghỉ sớm. Anh yêu em Bạch Hiền - anh nói rồi tắt máy
Anh nhìn vào màn hình máy tính, nơi có hình ảnh cậu đang cười rất tươi chơi xích đu trong sân vườn. Ánh sáng, khung cảnh mang đến hình ảnh của cậu thật thuần khiết, trong sáng đã được lưu lại trong điện thoại của anh khi anh nhìn thấy. Giờ nó trở thành màn hình máy tính và điện thoại của anh. Anh nhìn cười ngu ngơ 1 mình rồi tiếp tục làm việc. Anh muốn xong càng nhanh càng tốt để trở về bên cạnh vợ yêu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com