Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 36

Khác với khi ở trong bụng cậu luôn ốm yếu, thì giờ đây 2 đứa Phác Thiên và Phác Bảo lại khỏe mạnh vô cùng.

Chúng quả nhiên được kế thừa toàn bộ những ưu điểm của anh. Không biết sau này thế nào chứ bây giờ cậu chỉ thấy 2 đứa con mình vô cùng đáng yêu, người gặp người thích. Đã thế lại còn có cái khí chất lãnh đạm của anh khiến ai cũng mê mẩn, đừng nói nữa, nhắc đến lãnh đạm thì cậu mới nhớ không biết 2 đứa học ở đâu mà thỉnh thoảng miệng lưỡi nịnh nọt cũng siêu kinh, thế nên cả nhà bị cái ngây thơ của chúng lừa gạt, chỉ có cậu mới biết 2 đứa con cậu nghịch như quỷ ấy. Hai thằng con của cậu càng lớn càng thông minh mà đi kèm với thông minh chính là nghịch ngợm. Vì chúng muốn có bạn bình thường nên hàng ngày đều có người đưa đến trường, nhưng chúng cũng giống cậu khi xưa, chỉ đi đến cổng trường liền dừng xe đi bộ vào, ngoại trừ hiệu trưởng cũng chẳng có ai biết thân phận đặc biệt của 2 đứa.

Vì tính chất gia đình anh nên ngay khi còn nhỏ 2 đứa con của cậu đã văn thao võ luyện, thậm chí còn được anh đưa đến tổ chức để tập huấn. Thế nên đối với cả nhà bây giờ, cậu vẫn cứ mãi là đứa trẻ cần được bảo vệ. Kể ra, nếu lũ trẻ đó đừng quá thông minh như anh mà ngốc nghếch 1 chút như cậu có khi lại hay. Chứ ai đời mới 5 tuổi mà dám cùng lừa mẹ cắt đuôi đám vệ sĩ chạy lung tung đi chơi đến tối mới về, để khi anh mắng lại dám đổ hết tội cho cậu. Lũ này đúng là tiểu quỷ, bởi chúng biết bố tuyệt đối không nỡ mắng mẹ chúng. Lại dám đánh lạc hướng nhóm vệ sĩ, tự ý quay về tổ chức học hỏi chiến thuật gì đó khiến cậu đi đón không thấy khóc ầm hết 1 ngày, anh thấy thì chỉ thương tâm không thôi. Ai bảo cậu làm mẹ rồi mà vẫn cứ ngây ngốc để bọn trẻ đùa cơ chứ?

Chúng còn dám làm nhiều điều nghịch ngợm xong rồi lại đổ hết cho cậu, khiến cậu chỉ có nước dùng đôi mắt cún vô tội nhìn mọi người. Cả nhà chỉ biết cười thầm trong lòng. Không biết từ khi nào bắt nạt cậu trở thành thú vui của cả gia đình rồi. Anh chỉ nhìn chúng rồi quát 1 câu sau này đừng có mà làm vậy nữa, nhưng anh chắc chắn biết rằng chúng chẳng có nghe đâu.

Nhưng được cái mấy đứa nhỏ này cực kì hiếu thuận, đối với mấy người trong gia đình đều nhất nhất yêu quý, nghe lời, tất nhiên với cậu là ngoại lệ, không phải vì chúng không thương cậu mà là vì chúng quá thương nên muốn cậu vô ưu vô lo, chỉ cần quan tâm chú ý đến chúng là được, thế nên chúng mới hay chọc cậu vậy thôi.

Nhưng người làm trong nhà nhìn vào đều thấy, cả nhà đặc biệt rất yêu thương cậu. Đã mấy năm rồi, ông nội anh vẫn không ngừng 1 câu cháu dâu, 2 câu cũng cháu dâu. Bố mẹ anh dù có đi đâu chơi, điều đầu tiên là luôn mua quà cho cậu, còn có mua luôn đồ về để cậu dưỡng thân nữa chứ. Hai đứa con tuy nghịch ngợm nhưng chỉ cần thấy cậu bị đứt tay liền nhanh chóng chạy nhanh chân lấy băng gạc, chỉ cần cậu hắt hơi cái là đã biết đích thân dặn người nấu cháo cho cậu ăn. Còn Xán Liệt thì khỏi nói, nếu cậu có một hôm mệt mỏi, anh sẽ nghỉ việc 2 hôm, nếu có người khiến cậu rơi 1 giọt nước mắt, anh sẽ khiến người đó khóc thành sông, nói chung vợ là của anh nên đừng bao giờ động vào.

Có lẽ cả cái nhà này giờ chỉ còn mình cậu là cần đến sự bảo vệ thôi. Thật vẫn chỉ có cậu là trẻ con trong mắt mọi  người.

Cậu cũng không có đi làm trong tập đoàn của anh mà thay vào đó là mở 1 quán cà phê nhỏ đối diện với công ty để hàng ngày có thể cùng anh đi làm rồi cùng về nhà chăm sóc con cái, cả nhà đoàn tụ ấm áp.

Sắp đến ngày sinh nhật cậu, năm nào cứ đến mấy ngày này là cả nhà anh lại chuẩn bị quà cho cậu rồi. Mọi năm Phác Thiên và Phác Bảo được dạy cách làm thiệp tặng cho cậu. Năm nay, chúng lớn hơn nên không tặng thiệp nữa mà định tặng cậu thứ gì đó. Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, 2 anh em chúng đã quyết tự kiếm tiền mua quà cho cậu. Nhìn xung quanh chúng toàn là đồ giá trị, bán bừa 1 món cũng có thể mua quà rồi, nhưng chúng không nỡ, thế nên 2 đứa nhóc mất mấy hôm liền làm bài tập thuê cho người ta để lấy tiền. Thấy vẫn chưa đủ, chúng còn lén tham gia đóng 1 quảng cáo gia đình nữa chứ. Nói thật, nếu để anh biết thì không sao vì anh hiểu cho tấm lòng của chúng, chứ để cậu biết thì liệu đấy, chúng có biết cậu luôn cho rằng mình chưa xứng đáng làm mẹ chúng nên đặc biệt không muốn chúng phải chịu khổ, lại càng không muốn chúng cùng người khác chơi trò gia đình đâu. Đợi cậu biết thì cũng qua sinh nhật rồi nên không sao. Thế là sau mấy ngày bọn chúng cũng góp được 1 khoản tiền đủ để mua quà tặng cho cậu.

Khổ nỗi chúng cũng không biết cậu thích gì. Năm nào cụ, ông bà và bố chúng đều tặng cho cậu nhiều lắm rồi, chẳng còn thiếu thứ gì cả. Sau cùng vẫn là nên tặng 1 cái gì ý nghĩa 1 chút. Biết buổi tối chắc chắn cả nhà sẽ tổ chức tiệc rồi nên chúng đành giả giọng đặt 1 bàn tiệc 4 người tại nhà hàng hạng trung trước hôm sinh nhật cậu 1 buổi. Bữa tiệc đơn giản có thêm 1 chiếc bánh kem để chúc mừng sinh nhật cậu. Số tiền còn lại chúng mau được 2 sợi dây đeo tay đôi bằng bạc để tặng cho bố mẹ chúng. Tất nhiên chúng không cho ai biết đâu, thậm chí anh cũng không biết vì 2 đứa thường trốn được vệ sĩ, mà chúng lại biết tỏng mình có người của anh theo sát nên chúng còn đặc biệt chạy đến bên lão tứ năn nỉ lão giữ bí mật.

- Chú, chú đừng nói cho bố con biết nha? - Phác Bảo làm mắt cún năn nỉ

- Đi mà chú! - Phác Thiên lạnh lùng cũng xuống nước

- Muốn chú không nói thì phải hối lộ - mấy khi được 2 nhóc tì nịnh hót phải làm cao 1 chút

- Được, được ạ - 2 đứa nhanh chân đồng ý

- Chú với bố cháu ai đẹp trai hơn? - để xem chúng nói sao

- Chú đẹp trai hơn - 2 đứa nhanh nhảu, trước hết lấy lòng chú đã rồi nhờ mẹ dỗ ba sau

- Hôm nay chú đi nhiều mỏi hết cả người - lão tứ lại nói

- Để bọn con xoa bóp cho chú - 2 đứa nhanh chóng dùng bàn tay nhỏ mềm mềm đáng yêu của mình xoa bóp cho lão tứ. Lão tứ nhắm mắt hưởng thụ chỉ sợ đại ca và anh dâu cũng hiếm khi được hưởng đãi ngộ tốt như vậy.

Jin đang ngồi trước máy tính nhìn thấy cảnh này giật mình mấy phát. Vừa hôm qua 2 thằng nhóc con anh còn đánh lộn khiến 3 anh em trong tổ chức bị thương, lão tứ hôm qua còn phạt mấy người sao lại dám đánh cùng 2 đứa nhỏ thế mà giờ 3 người lại quấn quýt như thế. Phác Bảo với lão tứ thì không nói chứ đến Phác Thiên hôm nay cũng thấy nhiệt tình thế quả là chuyện lạ. Thấy Jin nhìn về phía mình với ánh mắt kinh ngạc, lão tứ lại tiếp tục

- Chú nhất định sẽ giúp con nhưng e rằng chú Jin không chịu đâu, chú ấy nghe lời ba con lắm - lão tứ nhìn sang Jin

- Chú Jin nhất định sẽ không - 2 đứa chạy sang ôm lấy cổ Jin nhõng nhẽo khiến Jin nổi hết cả da gà lên.

Thế là nhờ sự nhiệt tình lấy lòng 2 chú lớn ở đây nên các chú không hề báo cho anh biết. Chiều hôm đó, 2 đứa đến thẳng công ty của anh để nhờ anh đi đón cậu đến. Nhưng mọi người trong công ty không hề biết chúng là con anh nên lại 1 lần nữa chúng phải xử lý tiếp

Hai đứa đến trước cửa, tiến vào quầy lễ tân

- Cô xinh đẹp ơi, con nhờ cô 1 chút được không ạ? - Phác Bảo dẻo miệng, mẹ nói phải ngoan ngoãn lễ phép mọi người mới thích. Phác Thiên nhìn sang Phác Bảo rùng mình 1 cái, vừa hôm qua còn lớn tiếng đánh 1 tên trộm vặt mà giờ ngọt thế.

- Có việc gì vậy con? - cô lễ tân thấy 2 đứa nhỏ anh tuấn, dễ thương lại ngoan ngoãn vậy nên cũng dịu dàng đáp lại

- Cô có thể cho con lên tầng cao nhất 1 chút được không ạ? - mẹ từng nói ba ở tầng cao nhất nên lên đó chắc chắn gặp được ba, Phác Bảo nghĩ bụng, Phác Thiên nhìn sang với ánh mắt khinh bỉ trước thái độ diễn trò của em mình.

- Nơi đó không đến chơi được đâu con - cô lễ tân vẫn nhẹ nhàng đáp

Trên đó chỉ có chủ tịch và thư kí Kim mới được ra vào thôi. Chủ tịch của cô ấy là người mặt lạnh kinh người, ai đó làm phiền lúc chủ tịch đang làm việc thì chỉ có nước nghỉ việc thôi, cô cũng không phải không cần ăn cơm đâu.

- Cháu muốn gặp chủ tịch được không ạ? - Phác Thiên nghiêm túc nhìn cô lễ tân, tính thằng bé rất thẳng thắn

- Cháu gặp chủ tịch làm gì? - cô lễ tân hỏi, trước giờ nữ nhân đến đòi gặp chủ tịch thì nhiều chứ trẻ con thì đây là lần đầu.

- Tặng quà ạ - Phác Thiên đáp, ngữ khí giống anh vô cùng, cậu đã dặn là không được nói thân phận của mình.

- Chủ tịch giờ đang họp, các cháu có thể đến kia đợi 1 lúc chủ tịch xong việc được không? - cô lễ tân chỉ về phía phòng khách nói với 2 nhóc, 2 nhóc này thật đáng yêu nhưng cô không thể đánh đổi bát cơm manh áo của mình mà làm liều đưa chúng vào gặp chủ tịch được.

- Dạ được - Phác Thiên lạnh lùng tiến đến, đám người ở phòng lễ tân thấy mà cứ ngây ngẩn ra, trong đầu đều nghĩ cái tư thế kia quen quen.

- Em - Phác Thiên quát Phác Bảo đến ngồi cùng, rõ ràng hôm qua xem thấy ba không có lịch họp mà, chiều còn hẹn đến đón 2 anh em nữa. Không phải ngoài mẹ ra lại lò mò với cô nào đấy chứ? - Phác Bảo cau mày nghĩ nghĩ. Thực đến Phác Bảo còn thấy ba mình thật có sức hút cơ mà.

- Không được, công ty ba toàn trai xinh gái đẹp, mẹ không lo mất ba nhưng mình phải lo thay cho mẹ mới được - Phác Bảo nghĩ

Thế nên 2 đứa thì thầm định trốn lên văn phòng kiểm tra thử xem, kiểm tra bất ngờ vậy nếu có gì anh đừng có mà trách. Chỉ có mẹ chúng ngốc mới tin ba thôi, chúng phải giúp mẹ. Hai đứa gật gù, ngồi 1 lúc rồi giả vờ muốn đi vệ sinh liền lẻn đi thang bộ lên tầng hai rồi bấm thang máy lên tầng cao nhất của công ty. Cũng may đang giờ làm việc nên không có ai sử dụng thang này, chúng thực may mắn.

Hai đứa đến trước cửa phòng anh chỉ thấy có rất nhiều cô chú trên tay ai cũng cầm 1 tập giấy tờ, chắc là đến để xin ý kiến hoặc phê duyệt.

- Xem ra ba làm việc nghiêm túc thật rồi - Phác Bảo thì thầm với anh mình

Vừa lúc đó 1 người từ trong phòng đi ra, khuôn mặt tái xanh

- Chủ tịch thế nào? - cả nhóm phía ngoài hỏi dồn, giờ họ đang chờ chủ tịch kiểm tra và duyệt lại tình hình tài chính các chi nhánh và tập đoàn 6 tháng đầu năm. 

- Tâm trạng chủ tịch không được tốt lắm. Vừa rồi báo cáo bên chi nhánh Mỹ viết nhầm 1 tháng khiến chủ tịch vô cùng tức giận, lại còn báo cáo chết tiệt này không hiểu sao lại bị hụt 1 chút khiến chủ tịch lập tức cho thư kí Kim gọi điện điều hành lại. Bây giờ trong đó đang do chi nhánh bên Nhật báo cáo, hình như cũng không khiến chủ tịch đỡ hơn.

- Lát nữa đến ai đây?  - cả nhóm cầu trời

- Là em - 1 tên đẹp trai đứng ra thở dài

Hai anh em Phác Thiên, Phác Bảo nhìn nhau khó hiểu, vẫn biết ba sẽ nghiêm túc khi làm việc nhưng không nghĩ ba có khả năng làm người khác sợ thế này. Thế thì không biết cái người mỗi tối đọc truyện hôn 2 đứa mình trước khi ngủ, cái người sấy hộ tóc cho mẹ chúng mỗi đêm là ai? Hóa ra tính 2 mặt của chúng cũng là được di truyền từ ba mà ra. Hai đứa nhìn nhau cười cười.

Lại 1 người nữa bước ra, 1 người khác đi vào

- Số liệu lại sai à? - mọi người thấy cô ta lo lắng liền hỏi thăm

- Không ạ, em quên không viết hoa 1 chữ, chủ tịch bắt em làm lại còn nói không hiểu sao nhân viên công ty lại có thể sai lỗi cơ bản vậy, em bị trừ nửa tháng lương - cô ta nức nở

- Không sao, không sao, thế này là may rồi - mọi người an ủi cũng mừng cho cô ta

Phác Bảo còn tưởng mình nghe nhầm, chỉ nhầm 1 chữ không viết hoa mà cũng phạt, vậy ai ở trước mặt mẹ chúng ngồi sửa cho mẹ từng từ tiếng Nhật một, mỗi lần còn không quên nhắc mẹ không sao luyện nhiều sẽ tốt, đến lúc mẹ luyện còn nói không cần vội đi nghỉ trước đã, lại còn bảo viết sai rất tốt. Quả thực mẹ mình có vị thế quan trọng thật.

Sắp đến giờ mẹ về nhà rồi nên phải bảo ba tan ca sớm chứ nếu không lỡ hết cả kế hoạch mất. Hai đứa đứng 1 góc xem có nên vào không.

- Ba đang làm việc, có nên vào không? - Phác Bảo do dự

- Nhưng không vào sẽ không kịp - Phác Thiên nói

- Ba có giận không? - Phác Bảo lo lắng

- Có mẹ chống lưng rồi - Phác Thiên bình thản nói

- Cũng đúng, coi như mình giúp mấy cô chú ở đây 1 chút - Phác Bảo nói vậy cho đỡ cảm thấy tội lỗi ấy mà.

Thế là 2 đứa hiên ngang tới trước cửa phòng, vừa lúc đó cô lễ tân cũng lên đến nơi, cô đặc biệt để ý 2 đứa nhỏ này. Nói rằng đi vệ sinh mà mãi không thấy ra, nhờ bảo vệ vào tìm không thấy nên cô nghĩ chúng đã lê phòng chủ tịch rồi. Cô hốt hoảng vội đi lên khẩn cầu đừng cho chúng vào chứ nhà cô vẫn cần tiền lương của cô lắm. Quả nhiên, vừa lên đến đây đã thấy 2 nhóc này đang tiến về phía phòng chủ tịch định bước vào.

- Sao 2 nhóc lại ở đây? - cô lễ tân vội vàng

- Cháu lên gặp chủ tịch mà? - 2 đứa ngây thơ nói

- Không được, 2 đứa mau theo cô xuống dưới, lát nữa chủ tịch xong việc sẽ gặp các cháu - cô lễ tân nịnh chúng

- Không muốn, cháu muốn gặp bây giờ cơ - 2 đứa không đi, mấy người ở đây cứ nhìn bọn chúng, nếu chủ tịch mà biết nhất định sẽ càng giận hơn cho xem nên mấy người cũng xúm lại bảo chúng nên xuống đi. Phác Thiên nghĩ bụng "Mấy người phải cảm ơn chúng cháu sẽ cứu mấy người đấy, lại còn dám đuổi chúng cháu đi". Thế nên, chúng không nghe, cười lạnh 1 cái khiến mấy người ngây ngất.

- Mau đi thôi - cô lễ tân cầm tay 2 đứa kéo đi. Mọi người mong sao người tiếp theo đừng ra khỏi cửa vì nếu chủ tịch nhìn thấy quả hôm nay sẽ là ngày tồi tệ nhất trong đời nhân viên đó. Chủ tịch cực ghét người lạ đến đây làm ồn.

- Không muốn - 2 đứa giận dữ vùng tay ra, tất nhiên chúng khá khỏe mà nhưng chủ yếu để chúng muốn cho mọi người biết chúng không dễ bắt nạt đâu và mọi người hãy chống mắt lên xem những gì sắp xảy ra, nghĩ vậy 2 anh em tương thông tâm ý nhìn nhau cười thầm.

Vừa lúc tranh cãi nhốn nháo người ở trong phòng mở cửa bước ra, thế là Phác Bảo vọt lên vào trong phòng, trong khi Phác Thiên vẫn ở trong đám đông. Cả nhóm người ngây ngốc dừng lại mọi hành động, điều gì sẽ xảy ra tiếp đây.

- Ba ba! - Phác Bảo nhanh miệng gọi anh

- Phác Bảo? - anh đang ngùn ngụt khí thế nghe thấy tiếng bé con gọi mình liền dịu hẳn đi. Anh bước tới chỗ Phác Bảo 

- Ba ba! - Phác Bảo nhào vào lòng ba như con mèo con

- Sao con lại ở đây, mẹ và anh con đâu? - anh nghĩ chúng đi cùng cậu, lâu rồi cậu không có đến công ty, không biết có bị ai gây khó dễ không? Vừa bế Phác Bảo, anh mau chóng bước ra ngoài cửa xem có cậu và Phác Thiên không?

- Ba ba! - Phác Thiên còn đang bị mấy người kia lôi kéo liền gọi anh

- Mấy người làm gì vậy? - anh thấy con trai mình bị nắm đến đỏ tay thì đau lòng, đây là cục cưng mà vợ anh mất bao công sức mới sinh được, vậy mà dám khi dễ nó sao? Mấy người nghe anh quát nhanh chóng buông tay, Phác Thiên nhanh chóng chạy vọt lại ôm lấy chân anh.

- Có sao không con? - anh nhìn vết đỏ trên tay bé mà xoa xoa rồi nhìn mấy người kia 1 cái khiến tất cả sợ hãi. Thư kí Kim bên cạnh chỉ biết thở dài, bởi thư kí Kim hay đi cùng anh nên thừa biết chủ tịch họ trước mặt vợ và các con thì rất dịu dàng cưng chiều, khác hẳn với khi ở công ty làm việc, thế nên chuyện này cũng chẳng lạ.

- Không sao ạ - bé nói đáng yêu vô cùng

- Mẹ các con đâu rồi? - anh vẫn không thấy cậu nên hỏi

Hai đứa nhóc ghé sát vào tai anh thì thầm gì đó khiến anh vui vẻ trông thấy. Anh xoa đầu 2 đứa rồi quay sang thư kí Kim ra lệnh nghỉ.

- Ba, ba chỉ cần gọi mẹ tôi, nếu mẹ biết ba bỏ dở việc nhất định sẽ mắng bọn con mất - Phác Bảo nghĩ nên để anh hoàn thành công việc trước đã. Có 2 người ở đây, ba sẽ không hung dữ mà bắt lỗi nhỏ của bọn họ nữa đâu hoặc có cũng sẽ chỉ nhắc nhở thôi.

- Được, vậy 2 đứa con vào phòng ngồi đợi ba 1 chút - anh ôm 2 đứa vào ghế ngồi rồi quay ra bảo mọi người vào hết để nhanh chóng kết thúc.

- Thư kí Kim báo cho phu nhân lúc về sang công ty đón bọn trẻ giúp tôi - anh nói xong nhanh chóng làm việc.

Quả nhiên không khí nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trên khuôn mặt chủ tịch có 1 sự vui nhẹ, những bản kế hoạch có lỗi được anh khoanh tròn vào rồi nhẹ nhàng nhăn mày bảo làm lại chứ không có tức giận như trước đó nữa. Mọi người thở phào nhìn 2 đứa nhóc với ánh mắt biết ơn vô hạn. Chẳng mấy chốc chỉ còn vài người nữa là xong. Trong lòng mọi người chỉ có thầm cảm thán "Quả không hổ danh là cha con, 3 người này chính là quỷ đột lốt thiên thần", nhưng cũng không quên nhìn ánh mắt biết ơn về phía 2 nhóc ấy. "Thế này mà họ thấy được bộ dạng của ba đối với mẹ chắc hẳn sẽ thành chủ đề buôn dưa lê cả năm mất" - 2 đứa nhỏ cũng nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Thì ra nhà có 3 cáo già đội lốt thỏ non!

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com