Phiên ngoại 2
Cảm ơn mọi người đã tiếp tục theo dõi. Hiện tại có một vấn đề khiến tui vô cùng đau đầu, đó là nên tác riêng phiên ngoại này ra thành một bộ truyện riêng hay vẫn tiếp tục cho nó là phiên ngoại của phần truyện này. Vì vốn dĩ truyện này với truyện chính cũng không có liên quan gì, mà câu chuyện cũng đã tiếp diễn theo một hướng rất riêng. Các bạn độc giả hãy cho mình ý kiến nhé. Comment của bạn là động lực lớn nhất của mình. Xin cảm ơn
------------------Tui là dải phân cách đáng iu-------------Sắp được đọc truyện rồi, kiên nhẫn nha--------
Buổi học đầu tiên trong năm hai của của Okuda Manimi đã bắt đầu sau kì nghỉ dài. Ngồi trên chiếc xe bus tới trường, cô vẫn không ngừng suy nghĩ những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua.Kể từ hôm đó, cô gần như không ra khỏi nhà, như thể có một thế lực thần bí nào đó ngăn cản cô lại vậy. Mỗi lần cô định bước chân ra, thì cô lại ngây người đứng trước cửa nhà, rồi lại quay trở về phòng. May thay, Asano vẫn thường xuyên đến thăm cô, dù thi thoảng cô thấy trên mặt anh còn có cả mấy vết bầm như thể vừa trải qua trận chiến nào đó và cô luôn phải chăm sóc anh. Asano rất thoải mái khi nghe Okuda càm ràm về việc anh nên dừng đánh nhau và về việc không phải lúc nào cô cũng có thể băng bó cho anh. Okuda làm mọi việc rất thành thục, cũng đúng, trong kí ức của cô, anh cũng là một kẻ suốt ngày đi gây hấn, nên mấy vết thương này có vẻ cũng chẳng là gì.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của cô. Đầu dây bên kia, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Okuda, không phải anh nói là sẽ đến đón em rồi sao?"-Asano nói
"Em có thể tự đến trường mà, cũng không còn là hồi sơ trung nữa"-Cô đáp, có vẻ cô cũng dần quen thuộc với cách xưng hô thân thiết này
"Anh sẽ chờ em ở cổng trường"-Asano nói, nhưng nó không giống một lời thân tình cho lắm, với Okuda nó giống mệnh lệnh yêu cầu cô phải để anh chờ thì đúng hơn
"Em biết rồi"-Okuda khẽ đáp, sau đó cũng nhanh chóng cúp máy anh bạn trai của mình
Chuyến xe bus đã đến trạm dừng, Okuda vẫn xuất hiện vẫn dáng vẻ như mọi khi. Đồng phục ngay ngắn, bím tóc hai bên quê mùa cùng cặp kính dày cộm. Cách ăn mặc như vậy khiến cô thoải mái nhất, nhưng cũng khiến cô khá tự ti khi đứng cạnh Asano bởi anh quá đỗi nổi bật.
Okuda nhớ lời dặn của Asano nên đứng trước cổng trường chờ anh, cô cứ ngó nghiêng theo bản năng, hai bím tóc cũng theo thế mà đung đưa, trông vừa đáng yêu vừa hài hước, giống như cún con đang chờ đợi.
- Okuda Manami
Tiếng gọi to khiến cô sững cả người, quay về hướng âm thanh phát ra. Một bạn học sinh nam tóc đỏ, màu mắt hổ phách đang chạy rất nhanh về phía cô. Okuda theo phản xạ hơi lùi lại về sau, nhưng phút chốc cậu ta đã nắm chặt lấy cổ tay cô.
- Em đã đi đâu suốt thời gian qua vậy? Tên khốn Asano, hắn có làm gì em không?
Cậu ta sốt sắng hỏi cô, đôi mắt dò xét từ trên xuống dưới khiến cô có chút khó chịu. Okuda cố vùng tay mình ra nhưng chút sức lực này của cô cũng không đấu được anh chàng to lớn trước mắt.
- Akabane, cậu nên thả tay bạn gái tôi ra rồi.
Asano kéo Okuda về phía mình, đồng thời gạt Karma sang một bên.
- Bạn gái cậu?!-Karma khó hiểu nhìn cảnh tượng trước mắt.
Okuda Manami dựa vào người Asano một cách rất tự nhiên, không có chút đề phòng nào. Trái lại, ánh mắt cô nhìn Karma thì lại tựa như một kẻ phiền toái đeo bám vậy. Điều này khiến cậu rất khó chịu, vì vậy Karma Akabane không quan tâm đây là trước cổng trường học, ngay lập tức đấm thẳng về phía Asano. Điều kì lạ hơn là Asano không hề né tránh dù rõ ràng hắn ta có thể, hắn ăn trọn cú đấm đó của Asano, ngã về phía sau, một chút máu từ miệng chảy ra. Okuda không kịp phản ứng trước tình huống này, nhưng ngay sau đó, cô lại đứng ra cản trước mặt Karma.
- Đây là trường học, cậu bị điên rồi sao?- Cô chất vấn
- Okuda, rốt cuộc là em bị làm sao vậy?-Karma tiến tới nắm lấy bả vai cô, sốt sắng hỏi
- Anh mới là người có vấn đề.-Okuda đẩy Karma ra, sau đó vội vã đỡ Asano-Anh đừng có gọi tôi thân thiết như vậy, cũng đừng có đến gần tôi và Asano nữa.
Karma vốn là một người có năng lực phán đoán rất mạnh nhưng đứng trước tình huống này, cậu cũng không rõ nên làm gì. Hay là cứ tẩn cho tên Asano kia một trận đã, nhưng Okuda đang bảo vệ hắn. Không ngờ có một ngày cậu lại phải đứng nhìn cảnh này.
Khi Karma sắp mất bình tĩnh và đám đông cũng đang dần tụ lại thì một bàn tay kéo cậu lại, là Nagisa. Nagisa đã quan sát qua tình hình, cậu bảo Karma bình tĩnh lại, sau đó kéo cậu ta vào trường trước. Kayano đi ngay theo phía sau hai cậu chàng, cô cũng chưa biết mọi chuyện ra sao nhưng nhìn Nagisa, cô biết rằng nếu cứ tiếp tục gây hấn với con trai hiệu trưởng ngay trước cổng trường học, người bị thiệt chỉ có Karma.
- Đúng là một kẻ kì lạ.-Okuda nói, sau đó cô dìu Asano vào trường trước ánh mắt ngỡ ngàng và ngạc nhiên của các học sinh Kunugigaoka.
Phân lớp năm ngoái của Okuda vốn dĩ là lớp E, nhưng vì điểm thành tích cao nên cô đã chuyển sang lớp A. Dù rằng cô không nhớ đây là cách mà hệ thống trường này hoạt động nhưng việc lên lớp A cũng không có gì là xấu cả, thậm chí đó là điều mà cô luôn mong muốn. Không khí lớp A khác hẳn với lớp E, ai cũng đang cắm cúi vô tập vở dù kì thi thật sự vẫn còn một năm nữa khiến lớp học có chút ngột ngạt. Khi Okuda đang phân vân về chỗ ngồi của mình thì Asano đã kéo cô xuống ngồi cạnh anh. Hiển nhiên, điều này lại thu hút vô số ánh nhìn, người thì cảm thương thay cho cô, kẻ thì ghen tị. Ngồi cạnh Asano chính là ngồi cạnh một ngọn núi học tập không cảm xúc, bên cạnh đó, anh cũng rất đẹp trai. Đó là những gì mà hầu hết mọi người đều nghĩ về anh. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cười cợt và đùa giỡn của Asano, lớp học cũng có vẻ thả lỏng hơn. Quả nhiên, Asano vẫn luôn là trung tâm dù có đi đâu đi chăng nữa.
Okuda vừa rồi còn mạnh mẽ đứng chắn trước mặt bạn trai, giờ lại líu nhíu giới thiệu tên trước mặt các bạn cùng lớp mới. Chỉ một thoáng sau, vào giờ giải lao, vô số người đã vây lấy cô, đặc biệt là hội con gái.
- Nè nè, cậu thật sự đang quen Asano sao?- Một người trong số họ hỏi
- Không thể nào, Asano còn từ chối lời tỏ tình của hoa khôi đại học đó-Một người khác nói
- Biết đâu được, nè Okuda, nói cho bọn tớ biết đi.
Trước quá nhiều câu hỏi, Okuda Manami mặt ngày càng đỏ hơn, đôi mắt quay mòng. Sao cô không nhớ năm ngoái mình bị bao vây như vậy.
- Các cậu để bạn gái tôi thở chút đi.-Asano chen vào, phá vỡ cuộc trò chuyện vô nghĩa và khẳng định lại mối quan hệ giữa hai người họ
Asano đã lên tiếng, hiển nhiên không còn ai quấy rầy Manami nữa, cô cuối cùng cũng được thoải mái nghiên cứu tiếp mấy cái chất hóa học của mình. Asano nhìn cô viết liên tiếp mấy phương trình phản ứng hóa học xuống vở, không khỏi ngạc nhiên, thảo nào cô luôn đạt điểm tuyệt đối ở bộ môn này.
- Karma, cậu xem chỗ này hộ tớ với.- Okuda bất giác nói, chính cô cũng không nhận ra mình vưà goi tên ai mà chỉ chăm chăm nhìn vào Asano bên cạnh
Asano hơi sững người trong giây lát, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ mặt thường ngày, cúi xuống cùng cô tiếp tục với những công thức khó hiểu.
"Xem ra vẫn phải kiểm tra thêm lần nữa"-Anh thầm nghĩ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com