Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

03

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà cao chót vót trước mặt. Nổi bật ở ngay chính giữa mặt tiền phủ kính sáng lóa là dòng chữ cứng cáp đầy quyền lực "Công ty Chứng khoán Vương thị".

Tòa nhà này phải cao ít nhất ba mươi tầng, cái bóng sừng sững mà nó đổ xuống tạo ra áp lực vô hình đè nặng lên lồng ngực Tiêu Chiến. Nghe thấy cậu thở hắt ra một hơi, Lâm Chí Nghĩa liền quay sang, dùng ánh mắt ân cần thay lời hỏi han khích lệ cậu.

Theo những thông tin ít ỏi mà Tiêu Chiến lượm nhặt được về Vương gia, Vương Nhất Long là bộ mặt của Tập đoàn Vương thị còn Vương Nhất Bác làm chủ một công ty nhỏ về chứng khoán.

Tiêu Chiến nhíu mày nhìn lại công trình đồ sộ và tráng lệ trước mắt, không hiểu người ta dùng thước đo nào để gọi nó là "một công ty nhỏ." Đột nhiên, Tiêu Chiến miên man nghĩ, Vương Nhất Bác phải nắm trong tay quyền lực dữ dội cỡ nào mới quản lý được một cơ ngơi bề thế như thế này.

Bản thân Tiêu Chiến cũng có công ty, nhưng là một công ty nhỏ đúng nghĩa, chuyên về thiết kế. Cậu hài lòng với quy mô hiện tại vì sẽ tránh được những tình huống rầy rà không cần thiết mà vẫn theo đuổi được đam mê.

Người sói vốn không thích gây chú ý. Bản tính hung hăng đã ăn vào cốt tủy luôn là một trở ngại trong cuộc sống của họ. Chẳng có người sói nào muốn biến hình ngay trước mặt bàn dân thiên hạ chỉ vì nhất thời không khống chế được cơn giận dữ do kẻ nào đó xô đổ ly rượu của họ. Đúng vậy, họ chính là sinh vật máu nóng dễ bị kích động như thế.

Các thành viên của Tiêu gia ở Vân Mộng đều làm ăn kinh doanh trên quy mô nhỏ. Người mở nhà hàng, người mở tiệm bánh hoặc tiệm cà phê. Tiêu Đại Thành cũng thế, hắn hiện đang trong quá trình thương thảo mua lại một hộp đêm trong thành phố.

Những công việc như thế này cho phép bọn họ được sống là chính mình, điều hành mọi việc theo quy tắc riêng của mình.

Rõ ràng là Vương gia không đi theo đường hướng này. Vương gia sở hữu nhiều công ty làm ăn phát đạt trên khắp cả nước và không ngại trở thành tâm điểm chú ý.

Hít một hơi sâu, Tiêu Chiến chầm chậm dẫn theo Lâm Chí Nghĩa bước vào cửa trước. Tương xứng với vẻ ngoài lộng lẫy tráng lệ, bên trong tòa nhà được trang hoàng nội thất cực kỳ sang trọng và đẳng cấp. Vương Nhất Bác quả là một gã có gu. Hiển nhiên là hắn có tiền và rất sẵn lòng phô trương thanh thế.

Tiêu Chiến cùng với Lâm Chí Nghĩa sóng bước đi đến quầy lễ tân.

"Cô ơi?" – Lâm Chí Nghĩa gọi cô lễ tân ăn vận nền nã đang đứng trực phía sau quầy.

"Vâng, tôi giúp gì được cho hai anh ạ?" - Cô gái đáp lại hết sức chuyên nghiệp.

Lâm Chí Nghĩa rút từ trong túi áo ra tấm danh thiếp của công ty Tiêu Chiến. "Chúng tôi có hẹn với ngài Vương lúc 11h."

Cô gái lịch sự bảo họ đứng chờ rồi quay mặt vào kiểm tra thông tin trên màn hình vi tính.

"Tôi đã thấy thông tin cuộc hẹn của các anh, nhưng ngài Vương vẫn đang họp và có thể sẽ kết thúc muộn. Các anh có muốn tôi chuyển lịch hẹn sang hôm khác không?"

Cô gái nhẹ nhàng hỏi, nhưng vì biết rằng đây là cơ hội có một không hai, Tiêu Chiến lắc đầu từ chối.

"Chúng tôi cần gặp ngài ấy ngay hôm nay. Chúng tôi ngồi chờ một lúc cũng được." - Tiêu Chiến lịch sự nói.

"Vậy được, tôi sẽ cho người dẫn hai anh lên tầng làm việc của ngài Vương. Các anh có thể đợi ngài ấy ở đó."

Cô gái đang định gọi nhân viên thì một người thanh niên trẻ tuổi đeo kính bước tới chỗ họ.

"Chiến Chiến!" - Người thanh niên hớn hở reo lên. Tiêu Chiến liền mở rộng vòng tay ôm lấy cậu ta.

"Vĩnh Dương!" - Tiêu Chiến vui vẻ chào đáp lại.

Người thanh niên được gọi là Vĩnh Dương quay sang phía cô lễ tân.

"Cô Chu, tôi sẽ đưa anh Tiêu lên tầng làm việc của ngài Vương. Cô cho người đem đồ uống và một ít trái cây tới phòng chờ nhé."

Nói đoạn, cả ba người bọn họ rảo bước tiến đến thang máy.

"Diễn xuất của cậu càng lúc càng tiến bộ đấy, Tiêu Chiến." – Hứa Vĩnh Dương ra vẻ nghiêm túc quan sát bọn họ rồi nhận xét, Tiêu Chiến và Lâm Chí Nghĩa không đáp lại mà chỉ phá lên cười.

Lên đến tầng trên cùng, bộ ba đi qua một hàng lang rộng lớn. Tiêu Chiến đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, trong lòng thầm tán thưởng. Toàn bộ nơi này được thiết kế pha trộn ba gam màu đen, xám và trắng, một sự kết hợp vô cùng lịch lãm và tinh tế.

Hứa Vĩnh Dương đưa họ đến phòng chờ, cả ba người thong thả ngồi xuống.

"Tôi nợ cậu lần này, cảm ơn nhé, Vĩnh Dương."

Tiêu Chiến vừa nói, Hứa Vĩnh Dương đã ngay lập tức gạt đi. "Ơn nghĩa gì, tôi là vì anh Nghĩa mới mạo hiểm ra tay thôi, làm sao tôi có thể từ chối anh ấy được chứ?" - Hứa Vĩnh Dương cười toe toét nói.

Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Lâm Chí Nghĩa mà bật cười. Từ thuở còn là mấy cậu nhóc choai choai mới lớn, Hứa Vĩnh Dương đã quen thói trêu chọc Lâm Chí Nghĩa. Hứa Vĩnh Dương hay nói mấy câu tán tỉnh sởn da gà, làm Lâm Chí Nghĩa nghẹn họng mà ráo rác tìm đến cầu cứu Tiêu Chiến. Dù bây giờ Hứa Vĩnh Dương đã có bạn đời thì thói quen đó vẫn không vì thế mà mất đi.

Hứa Vĩnh Dương đẩy mấy ly đồ uống mới được mang đến sang cho hai người bạn lâu năm.

"Chiến, Americano của cậu đây."

Tiêu Chiến mỉm cười nhận lấy, Lâm Chí Nghĩa trông thấy thế liền tự động vươn tay lấy một ly, không chờ cho Hứa Vĩnh Dương mở lời.

"Anh Nghĩa, anh thấy không, đến uống cà phê, chúng ta cũng có cùng gu luôn. Có thật anh không thích em không? Không phải anh tự lừa mình dối người đấy chứ?" – Hứa Vĩnh Dương vừa hỏi vừa nhướng nhướng mày, thái độ hết sức cợt nhả.

Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt xấu hổ của Lâm Chí Nghĩa không nén nổi mà cười to. Thật tội nghiệp anh, nhổ hớp cà phê vừa uống ra thì ngại mất mặt mà nuốt xuống thì không trôi. Thế nên mới có cảnh Lâm Chí Nghĩa phồng má trợn mắt, mặt mày đỏ gay như con cá nóc đang phòng bị kẻ thù mà nhìn trừng trừng Hứa Vĩnh Dương, còn Tiêu Chiến vừa ngửa cổ ra sau cười ha hả vừa vỗ vỗ lưng cho Lâm Chí Nghĩa.

"Không đợi tôi đã khai tiệc rồi à?" - Một giọng nói âm trầm bất ngờ từ phía sau vọng tới.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn ra cửa, ánh mắt cậu ngay lập tức bị hút chặt vào một thân ảnh đầy cuốn hút.

Đó là người đàn ông đẹp trai nhất mà Tiêu Chiến từng trông thấy. Mái tóc đen óng, đôi mắt nâu thăm thẳm cộng thêm bộ vét đen được cắt may tinh xảo khiến hắn trông vô cùng quyến rũ.

Tiêu Chiến chưa bắt gặp người đàn ông nào thu hút đến vậy, vẻ đẹp của hắn khiến cậu ngây ngẩn đến quên cả thở.

Vương Nhất Bác là cái tên đã quấn chặt lấy tâm trí Tiêu Chiến suốt mấy ngày nay nhưng bây giờ, chỉ một cái nhìn đã khiến cậu hồn phách điên đảo.

Hứa Vĩnh Dương là người đầu tiên lên tiếng. Thật may mắn, chính nhờ giọng nói của cậu bạn thân mà Tiêu Chiến đã kịp thời trấn định lại tâm tình.

"Anh Nhất Bác, đây là Tiêu Chiến ở bên XZ Studio. Tiêu Chiến đến gặp anh theo lịch hẹn từ trước. Em chỉ vừa mới dẫn họ lên đây thôi."

Tiêu Chiến chưa bao giờ trông thấy Hứa Vĩnh Dương căng thẳng đến vậy. Âm điệu rụt rè của người bạn lâu năm làm cậu ngạc nhiên nhướng mày.

Hứa Vĩnh Dương vốn là một tên mặt dày, Tiêu Chiến những tưởng làm y xấu hổ là một nghệ thuật mà chỉ Vương Vũ Phong mới làm được.

Hay Vương Nhất Bác không ưa Hứa Vĩnh Dương? Chẳng phải Vương Nhất Bác rất thân với cậu em họ và cũng là bạn đời của Hứa Vĩnh Dương sao? Tiêu Chiến lặng lẽ ghi nhớ câu hỏi này, sau này cậu nhất định phải chất vấn Hứa Vĩnh Dương để tìm câu trả lời.

"Tôi không biết nhà phân tích của chúng ta lại hiếu khách như thế đấy." - Sự châm biếm lẫn trong giọng nói của Vương Nhất Bác làm Hứa Vĩnh Dương đỏ bừng cả mặt.

May mắn thay, cuộc nói chuyện đã dừng lại ở đó. Đợi cho đến lúc Vương Nhất Bác bỏ ra khỏi phòng, Tiêu Chiến mới lặng lẽ thở ra một hơi. Hóa ra cậu đã nín thở từ nãy đến giờ.

"Các anh, mời theo tôi vào văn phòng của ngài Vương." - Trợ lý của Vương Nhất Bác xuất hiện ngay sau đó nói. Tiêu Chiến vẫy tay với Hứa Vĩnh Dương một cái rồi đi theo viên trợ lý.

Cảm giác căng thẳng lúng túng khiến Tiêu Chiến theo bản năng cắn cắn môi. Cậu không thể hiểu nổi phản ứng của bản thân trước Vương Nhất Bác, chỉ biết rằng trực giác mách bảo cậu đối phương là thứ dữ, rất dữ.

Dòng máu Alpha chảy trong huyết mạch người sói của Tiêu Chiến khiến cậu luôn vô cùng nhạy cảm. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống khi nhận thấy sự hiện diện của Vương Nhất Bác là tín hiệu nhắc nhở cậu phải thật cảnh giác với đối phương. Hồi chuông cảnh báo đó râm ran lan ra khắp da thịt cậu và Tiêu Chiến không phải là người lờ đi trực giác.

Tiêu Chiến quay sang nhìn Lâm Chí Nghĩa, kín đáo báo cho đồng đội biết sự bất an của mình. Lâm Chí Nghĩa tức thì bật chế độ "người bảo vệ", lặng lẽ canh chừng các mối đe dọa tiềm tàng. Anh thì thầm với Tiêu Chiến ở ngoài cửa: "Nhớ lời tôi dặn hôm qua đấy. Tôi ở ngay đây."

Tiêu Chiến gật đầu với Lâm Chí Nghĩa, chỉnh lại tư thế rồi bước vào trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com