06
"Bao giờ em mới thôi bốc đồng hả Tiêu Chiến?" - Tiêu Đại Thành rống lên.
Tiêu Chiến hiểu rõ tính tình anh họ nên ngoan ngoãn ngồi im để mặc hắn rầy la mình.
"Anh đã bảo em để anh giải quyết chuyện này, vậy mà em vẫn đùng đùng vác xác đến lãnh địa của Vương Nhất Bác. Em điên rồi à?"
Âm lượng của Tiêu Đại Thành mỗi lúc một cao. Do thính giác nhạy bén, Tiêu Chiến cảm thấy hai bên thái dương mình đang giật lên đùng đùng.
"Thành, đủ rồi."
Giọng bác trai bất ngờ vọng tới. Mặc dù Tiêu Đại Thành đã hết sức kiềm chế nhưng Tiêu Chiến dường như vẫn có thể trông thấy làn khói trắng đang bốc ra từ hai tai hắn.
Đây chính là lý do tại sao Tiêu Chiến không nói với bất cứ ai, nhất là Tiêu Đại Thành. Hắn sẽ không bao giờ cho phép cậu bén mảng đến chỗ Vương Nhất Bác mà sẽ tự mình hành động. Cuộc đụng độ trực tiếp giữa Tiêu Đại Thành và Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ là một tai họa cho cả đôi bên.
"Chiến, con có hiểu hành động liều lĩnh của con có thể gây ra hậu quả khôn lường đến mức nào không?"
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn bác trai nhưng lại im lặng không nói một lời.
"Trả lời ta đi, Chiến, con không chơi trò im lặng với ta được đâu." - Bác trai nghiêm giọng nhắc nhở.
Tiêu Chiến thở dài: "Con biết mình có hơi hấp tấp. Nếu bác muốn thì con sẽ xin lỗi vì đã giấu kín chuyện này, nhưng con sẽ không xin lỗi vì đã đến gặp Vương Nhất Bác đâu. Tộc này là gia đình của con. Con có trách nhiệm phải giúp đỡ mọi người."
Ý chí kiên định trong giọng nói của Tiêu Chiến làm Tiêu Đại Lâm âm thầm tán thưởng. Dù Tiêu Chiến không hoàn toàn là alpha nhưng cậu cứng cỏi hơn rất nhiều alpha khác.
Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Chiến luôn là một người ngoan cường và gan lì, không thể thuyết phục cậu làm bất cứ điều gì mà cậu không có lòng tin. Bố Tiêu Chiến, cũng là em trai của Tiêu Đại Lâm, đã ấp ủ rất nhiều kỳ vọng dành cho cậu quý tử độc đinh. Tiêu Đại Lâm cũng rất tự hào về cháu trai mình.
"Được rồi, ta sẽ bỏ qua cho con lần này. Nhưng nếu có lần sau, ta sẽ không dễ dãi như thế đâu, hiểu chứ?"
"Rõ." - Tiêu Chiến trả lời chắc nịch, còn cường điệu làm tư thế nghiêm trong quân đội.
Cậu giữ nguyên cái miệng cười toe toét, cùng với điệu bộ cún con đang lấy lòng chủ quay sang phía Tiêu Đại Thành.
"Anh Thành, đừng giận dỗi nữa. Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, ai lại hay dỗi như thế chứ?" - Tiêu Chiến mè nheo nói, nhưng Tiêu Đại Thành vẫn quắc mắt lên với cậu.
Đã qua cả ngày rồi mà Tiêu Đại Thành vẫn chưa hết giận Tiêu Chiến. Nếu không phải vì cơn giận này xuất phát từ ý tốt muốn bảo vệ em trai của hắn thì Tiêu Chiến đã mặc kệ rồi.
Tiêu Chiến biết Tiêu Đại Thành lo lắng cho cậu, vì thế cậu đứng đây, khoanh hai tay trước ngực, hướng ánh mắt cún con về phía anh họ.
"Anh Thành, bỏ qua cho em đi mà, nhé?" - Tiêu Chiến chu chu môi.
Thấy anh họ mặt mày vẫn hằm hằm, không có vẻ gì là sẽ tha cho cậu, Tiêu Chiến quyết định tung ra sát chiêu.
"Anh mà cứ thế này, chỉ sợ mọi người sẽ cho rằng anh là một nhóc con to xác thù dai nhớ lâu. Em là em lo cho hình tượng alpha cứng rắn kiêu hãnh của anh mà thôi." - Tiêu Chiến chơi trò khích tướng.
Quả đúng như dự đoán, lông mày Tiêu Đại Thành nhướng cao đến độ chạm vào mép tóc luôn rồi.
"Thằng nhóc thối này, lại đây. Anh phải đấm mày mấy cái cho đầu óc mày tỉnh ra thì anh mới hết bực được." - Tiêu Đại Thành gào lên, cánh tay nhanh như chớp vòng sang kẹp chặt lấy cổ Tiêu Chiến.
"Anh Thành, đau!"
Tiêu Chiến nhăn nhó cảm nhận cánh tay kia ngày càng siết chặt. Nhưng không để cậu chịu khổ được mấy giây, Tiêu Đại Thành đã nhân nhượng mà nới lỏng tay ra.
Tiêu Chiến xoay đầu lại, bắt gặp biểu cảm lo lắng trên mặt anh họ, cậu đột nhiên cảm thấy mình thật có lỗi.
Đôi lúc, Tiêu Đại Thành bảo vệ cậu có phần hơi thái quá, nhưng Tiêu Chiến hiểu. Tiêu Đại Thành sinh ra là để kế vị bố làm thủ lĩnh, ham muốn kiểm soát và định đoạt mọi thứ là bản tính của hắn, và hành động bốc đồng của Tiêu Chiến lần này làm hắn thực sự tức giận.
Tiêu Đại Thành không thích bất ngờ. Chỉ mới một ngày mà trông hắn như đã già đi mấy tuổi. Tiêu Chiến ghét điều đó. Cậu đặt tay lên vai anh họ, mặt cũng nghiêm túc lại.
"Anh Thành, em xin lỗi. Em sẽ không bốc đồng như vậy nữa."
Có lẽ tất cả những gì Tiêu Đại Thành cần lúc này thực sự chỉ là một lời xin lỗi và đảm bảo thành tâm, vì ngay khắc sau, hắn đã như một con gấu lớn giang tay ôm chặt lấy Tiêu Chiến.
"Chiến, em biết bọn anh lo cho em, đúng không? Bọn anh chỉ không muốn em gặp chuyện bất trắc mà thôi. Vương Nhất Bác tuyệt đối không phải là tuýp người đơn giản."
Tiêu Chiến tách ra một chút, gật đầu với Tiêu Đại Thành. "Em không sao, anh Thành. Em sẽ để anh và bác trai lo liệu việc đi tìm omega, em không nhúng tay vào nữa."
Lời Tiêu Chiến nói ra rất nhẹ. Tiêu Đại Thành nhẹ nhõm nhìn cậu, dường như vừa trút được một gánh nặng trong lòng.
"Khi nào tìm được, bọn anh sẽ báo cho em biết." - Tiêu Đại Thành cam đoan với Tiêu Chiến, cậu liền gật đầu đồng ý với hắn.
Hai ngày tiếp theo của gia đình Tiêu thủ lĩnh ở Vân Mộng trôi qua rất mệt mỏi. Dĩ nhiên là vì họ không thể nào tìm được omega đồng ý với điều kiện quái đản kia.
Bản tính của omega vốn yếu đuối, nhạy cảm và dễ mềm lòng. Các omega trong thế giới người sói vô cùng trân trọng bạn đời và gắn kết với gia đình. Đối với bọn họ, kết hôn là chuyện hệ trọng nhất đời.
Vì lẽ đó, trói buộc bản thân với một người mà cho dù mình có làm gì hay cố gắng đến đâu cũng sẽ không yêu mình là một điều thực sự bất hạnh.
Tựa như đem tất cả linh hồn và thể xác nhảy vào một trận chiến đã được số phận ấn định phần thua. Không ai đáng phải chịu một số phận thê thảm như thế.
Tiêu Chiến đã thức trắng cả đêm, cố gắng lần tìm tất cả những omega mà cậu đã gặp. Thậm chí, cậu còn tuyệt vọng đến mức trực tiếp đến thăm dò ở trại tị nạn, nơi tập trung những omega đã mất bạn đời, bị ruồng bỏ hoặc đang trốn chạy.
Tiêu Chiến đã rất nỗ lực thuyết phục họ nhưng đều hoài công. Không một ai muốn lao đầu vào con đường tuyệt vọng đó.
Đứng trước những lời chối từ liên tiếp, Tiêu Chiến đã nguyền rủa Vương Nhất Bác cả trăm lần. Nhìn dáng vẻ bực bội và cáu bẳn hơn hẳn thường ngày của cậu, Lâm Chí Nghĩa không giấu nổi lo lắng.
Tiêu Chiến đã liên lạc với tất cả những nơi gần đó nhưng không nhận được bất cứ phản hồi tích cực nào. Các omega trong Tiêu gia cũng được thông báo nhưng sau khi biết được điều kiện mà Vương Nhất Bác đưa ra, không một ai muốn đứng ra cả.
Dù sao thì người không vì mình trời tru đất diệt. Chẳng thể kỳ vọng bất cứ ai hy sinh bản thân vì người khác. Chuyện này đòi hỏi rất nhiều can đảm và đáng tiếc là không ai đủ gan góc hay trơ lì để dấn bước.
"Chiến, cậu đã thức cả đêm rồi, nghỉ một lúc đi." - Lâm Chí Nghĩa sốt ruột khuyên can nhưng phản ứng duy nhất mà anh nhận được chỉ là cái liếc mắt lạnh lùng và câu trả lời châm biếm.
"Phải rồi, tôi nên nghỉ ngơi, để kệ cho gã Vương Nhất Bác đó rút lại viện trợ, mặc cho cả tộc chúng ta chết thảm."
Nếu không phải vì Lâm Chí Nghĩa luôn yêu quý và quan tâm Tiêu Chiến hết mực thì anh đã để mặc cậu rồi. Nhưng Lâm Chí Nghĩa không thể trơ mắt nhìn Tiêu Chiến mài mòn sức lực mình trước mắt anh như vậy.
Anh bước tới chỗ Tiêu Chiến, giật lấy xấp giấy trên tay cậu, và trước khi Tiêu Chiến kịp tuôn ra bất cứ lời nào, anh đã nghiêm giọng nhắc nhở cậu:
"Nghe này, Chiến, tôi không yêu cầu cậu dừng lại. Tôi biết cậu căng thẳng, không ai hiểu điều đó rõ hơn tôi. Tôi chỉ muốn cậu nghỉ ngơi vì vắt kiệt sức mình như thế này sẽ không đem lại cho cậu bất cứ kết quả tốt lành nào cả."
Lâm Chí Nghĩa thực sự rất đau lòng khi trông thấy sự bất lực trên gương mặt Tiêu Chiến. Tiêu Chiến luôn là một người vui vẻ, tự tin và lạc quan, nên Lâm Chí Nghĩa hiểu rõ chuyện này giày vò cậu đến mức nào.
"Chiến, sắp đến tiệc mừng của chị họ cậu rồi. Cậu bảo là muốn mua một món quà đặc biệt để tặng cho đứa cháu sắp chào đời cơ mà. Chúng ta đi mua đi, tiện thể ghé qua chỗ Đại Thành đã bảo. Các omega ở đó không bài xích chúng ta, biết đâu lần này chúng ta sẽ gặp may."
Lạt mềm buộc chặt luôn là chiêu bài hữu hiệu. Tiêu Chiến gật đầu tán thành lời gợi ý nhẹ nhàng của Lâm Chí Nghĩa.
"Để tôi thay đồ."
Nhìn bóng Tiêu Chiến đi khuất, Lâm Chí Nghĩa thở ra một hơi nhẹ nhõm. Một tiếng đồng hồ sau, họ khởi hành từ nhà đến trung tâm thương mại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com