chap 11,5
Ryujin tươi cười vẫy tay chào tạm biệt những người bạn sau cùng của bữa tiệc, cô bé có đôi chút hụt hẫng khi người mà mình mong chờ nhất cả buổi cứ đi đâu đâu mà chẳng thèm chịu để tâm tới em chút nào, gặp thì cũng chỉ chào hỏi em được vài ba câu rồi lại quay quắc ra chỗ khác, đã vậy còn bỏ về sớm để người ta mất hứng thế nữa, Yeji ah chị làm vậy mà coi cho được sao?...Chán chị ghê...
“Haizzz...”
Ryujin tự dưng lại ngẩn ra một lúc lâu, rồi mới nhận thức lại đưa đồng hồ trên tay em lên xem thử _“10h35!”_ đã trễ thế này rồi cơ à, mai còn phải mở quán sớm mà, mải thở dài mà quên mất. Sắn tay áo lên vội vàng bắt tay ngay vào thu dọn hết đống chiến trường này một mình, không phải mọi người không có ý muốn phụ giúp em đâu chỉ là em biết giờ ai cũng đã say khướt hết cả rồi, nếu tham gia cũng chỉ thêm rắc rối hơn thôi, vả lại em cũng không muốn làm phiền đến họ đâu, mấy cái này thì có gì đâu nhầm nhò, easy! Một mình em lo liệu được hết
“Chu choa mạ ơi!! Nhỏ lọt sông!!...Ye-Yeji-unnie?!”_ Ryujin loay hoay cầm mấy chai rượu vang rỗng, cùng một vài mẩu khăn giấy ăn trên bàn bỏ vào thau định đem đi dục, ra đến gần cửa thì giữa chừng đụng mặt với Yeji đang bước vào làm cô bé hoảng hồn mém xíu nữa thì làm đổ hết cả thau xuống đất, cũng may là Yeji còn kịp thời đỡ lấy phụ em
“Ô làm em hết hồn à? Sorry nhen...”_ Cô cười một cái rồi đưa tay lên gãi đầu, ngại ngùng vì đã vô tình khiến em nhỏ này bị giật mình, cũng là buồn cười khi được trông thấy biểu cảm hốt hoảng có một không hai của em nữa
“Tr-trễ vậy rồi sao chị lại ở đây? Chị để quên gì à?”_ Ryujin bị làm cho giật mình, đứng đó mất 5s định hình lại mọi thứ rồi mới lên tiếng thắc mắc hỏi cô, sao mà tâm linh vậy chứ? Đúng lúc con bé đang nhớ đến cô thì cô ngay lập tức đã liền xuất hiện trước mặt như thế... cơ mà cũng không phủ nhận rằng khoảng khắc ban nãy khi được gặp lại Yeji trong lòng em khi đó đã thực sự cảm thấy rất vui, kể cả là thời điểm hiện tại khi đứng trước mặt cô cũng vậy, tại sao lại hồi hộp tới vậy?...
“Ừm...”
“Vậy chị quên gì để em vào lấy cho?”
“Chị không để quên đồ...”
“Chứ...chị quên gì?”_ Ryujin lại ngơ ngác hỏi lại, giờ này trễ thế rồi mà Yeji còn quay lại đây, chắc chắn là để quên gì rồi mới trở lại chứ sao nữa?
“Quên ở lại phụ Ryujin”_ Yeji nở trên môi nụ cười xinh, trong khi cô bé kia vừa nghe xong lại đang chuẩn bị ngẩn ra đấy lần nữa thì cô đã nhanh nhảu cầm lấy thau đồ trên tay em mang ra sau vứt. Yeji đang nói gì vậy chứ? Sao cô lại khiến tim em xao xuyến nữa rồi.
Ryujin à mày tỉnh táo lại đi!
“Không cần phải vậy đâu ở đây cứ để em, chị về nghỉ sớm đi, rồi còn soạn đồ nữa, chẳng phải nói sáng mai sẽ quay trở về Mĩ sao?”_ Em lắc đầu cố chấn tĩnh lại bản thân rồi cũng mau cất bước theo sau cô. Nhanh dành lại thau đồ của mình, vừa nói tay vừa mạnh bạo bỏ từng chai rượu kia vào thùng rác đến độ mấy tiếng va chạm của thủy tinh phát ra đã to nay còn ồn ào tới nỗi khó chịu, giọng điệu lại có phần hờn dỗi
“Đúng là mai chị về lại Mĩ bởi vậy mới đến đây phụ em, nếu không chào tạm biệt được Ryujin chị sẽ nuối tiếc lắm, vả lại lúc nãy cũng đã chưa có ra nói chuyện với em, xin lỗi nhé chị vô tâm quá đúng không? Đừng giận nha!”
Yeji nhìn em cọc cằn, thích thú đưa tay lên chọc lét cô bé khiến em thêm cau có, nói sao thì trước kia mỗi khi bên em cô cũng hay thích chọc ghẹo em mãi thế này lắm, riết rồi cũng thành thói quen, cứ gặp là phải trêu chọc một chút không thì lại thấy ngứa chân ngứa tay ngay
“Giận gì chứ? Em không còn phải con nít nữa...chị về nghỉ ngơi đi mai còn phải ra sân bay sớm...”_ Ryujin nói dứt câu liền một mạch bỏ vào trong tiếp tục dọn dẹp
“Không thích~muốn ở lại phụ Ryujin...”_ Yeji theo sau em nhõng nhẽo đòi ở lại phụ giúp, em cầm lấy cái gì cũng bị cô dành lấy một hai không để em yên
“Thôi được rồi! Mệt chị quá, ở lại phụ xong là về ngay giùm em nha!”_ Cô bé cục súc đành để cho cái bà chị lì lợm này ở lại phụ việc chứ không là lai nhai một hồi cũng không dọn xong mất. Em chỉ lo sợ cô mệt quá mai lại không có sức ra sân bay, lúc nãy còn đưa con sâu say rượu Yu Jimin về nhà chắc cũng rã rời không kém, nếu còn thu dọn thêm cả đống chiến trường này giúp em nữa chắc cô sẽ liệt mất...
“Mà sao em cứ muốn đuổi chị về hoài, mai chị quay lại Mĩ rồi, bộ...Ryujin không thấy nhớ chị sao?”
“Chị nói nhiều quá lo dọn nhanh đi còn nghỉ sớm...”_ Hói thế cũng hỏi được đương nhiên là nhớ rồi, em sẽ nhớ cô muốn chết mất vậy nên lúc này thực sự em không muốn gặp cô chút nào, vì sợ rằng gặp rồi sẽ còn cảm thấy đau hơn rất nhiều
Yeji nghe em nói rồi thì lại tiếp tục ngoan ngoãn phụ giúp, không dám nói luyên thuyên làm phiền đến cô bé đang nhăn nhó cau có ở đằng kia nữa, trí ít thì cô đây cũng biết tự lượng sức mình mà :))
.
*xoảng*
“A!”
“Yeji-unnie?!”_ Ruyjin còn đang bận rửa nốt đống bát đĩa lộn xộn kia thì bỗng nghe ở ngoài có tiếng vỡ ly cùng giọng xuýt xoa của Yeji, em liền bỏ dở việc ở đây mà chạy một mạch ra ngoài xem cô có bị làm sao không. Yeji giữ chặt lấy ngón tay mình, máu rỉ xuống mảnh vỡ thủy tinh, cô nở ngay trên môi mình một nụ cười, nói không sao khi thấy em vội vã tiến tới với vẻ mặt đầy hoảng hốt
“Không sao cái gì! Đi theo em...”_ Ryujin nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong, cô ngồi im đó đợi em đi lấy đồ sơ cứu lại vết thương, Yeji rút kinh nghiệm rồi lúc trước đã mấy lần bị thương như vậy xong cứ lải nhải nói mình không sao mãi thì ngay sau đó đã liền bị em chửi cho lên bờ xuống ruộng, cô sợ Ryujin lắm nhưng nói sao thì cũng là vì em lo lắng cho cô nên mới hóa thành sư tử hà đông thôi
“Chị cười cái gì? Bộ vui lắm hay sao mà cười!”_ đúng đó làm người ta lo gần chết mà còn dám ở đó nhe răng ra cười tít con mắt vậy sao?
“Dạ không dám nữa...a đau~Ryujin ah nhẹ...nhẹ chút”_ Nụ cười tươi rói trên môi liền dậm tắt ngay sau câu nói của em, thay vào đó là cái bĩu môi đầy tủi thân của cô
“Đã nói rồi, chị về sớm nghỉ thì đâu có thế này...lúc nãy cũng đã uống rượu có phải là say rồi không? Mà lại bất cẩn vậy chứ!”_ Ryujin vừa ngồi băng vết thương cho Yeji vừa làu bàu trách mắng cô, được điều lại khiến cô không nhịn được mà bật cười
“Ryujin vẫn vậy nhỉ, lúc nào cũng lo lắng cho chị như thế làm chị ngại chết”_ Nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cô bé
“Ai lo lắng cho chị mà ngại với chẳng không... đừng có tự luyến quá!”_ Em ngại ngùng cố tình nhấn nhẹ vào chỗ thương của cô vừa được dán băng gạc để phá vỡ ánh nhìn đầy đắc ý kia, em biết khi này mặt mình đã sớm nóng dan lên rồi, chắc chắn Yeji nhìn thấy lại trêu chọc em cho coi
“A~đau...đau mà~”_ Cô xuýt xoa ôm lấy ngón tay mình
“Được rồi đó, ở đây mọi thứ cũng gần xong rồi, còn lại để em, chị về đi...ngủ ngon ”
Em gỡ bàn tay cô ra, lủi thủi ngoảnh mặt bước vào lại phòng bếp để đặt nốt mấy cái đĩa lên kệ mà không hay biết Yeji vừa nãy đã hụt hẫng đến mức nào, cô thật sự đã nhớ em, đã lo sợ biết em sẽ mệt mỏi một mình dọn dẹp đống lộn xộn kia nên mới tới đây vậy mà có vẻ như Ryujin em lại không muốn gặp cô phải không?...
“Sao thế? Từ khi nào mà Ryujin lại ghét gặp mặt chị đến vậy? Em giận chị sao?”_ Yeji nhìn theo bước chân em rời khỏi mà thầm thấy đau lòng, đến giọng điệu khi cất lên cũng tràn ngập nỗi buồn
“Em... không ghét, chỉ là vì....Ye-Yeji...”
“Vì?...vì làm sao?”
Ryujin bất giác cứng đờ ra khi cô đột nhiên tiến sát lại gần rồi tựa cằm lên vai em.
“Yeji...chị đừng như thế....”_ Em khẽ dịch người ra một chút, cố tránh né cô_ (Làm ơn đừng khiến trái tim em rụng động nữa...Yeji ah..)
Em..thực sự rất muốn quay lại và ôm lấy Yeji...nhưng...em không có đủ dũng khí để đối diện với chị...
“Ryujin ah...em sao thế? Nói chị biết chị đã làm gì sai đi có được không? Hay là thôi cứ đánh chị đi, đến khi nào hết giận cũng được...nhưng đừng khóc mà...chị xin lỗi”
Yeji nghe thấy tiêng em khóc thì liền hoảng loạn, nhanh chóng quay người em lại, lấy cổ tay áo mình vừa lau nước mắt cho em vừa dỗ dành, không lẽ do giận cô quá đến độ phải bật khóc luôn sao? Yeji thực sự thắc mắc, có thể nói đây là lần đầu cô được trông thấy em yếu đuối đến thế, lúc trước Ryujin mà cô biết vốn là một cô bé rất mạnh mẽ, vài lần nếu bị cô trêu chọc đến tức giận lắm thì sẽ ngay lập tức mang nắm đấm ra để giải quyết vấn đề, vậy mà hôm nay em lại khóc oan ức tới như vậy thì chắc chắn tội của cô cũng phải thuộc dạng tày trời rồi...
“Yeji-unnie.... chị đừng quan tâm em nữa được không?...”_ Ryujin đẩy tay cô ra với lực vô cùng yếu ớt
“Tại sao? Em nói gì vậy? Tự dưng lại thế?”_ Cô không hiểu, Ryujin em đang bị làm sao vậy?
Yeji vội đưa tay ôm lấy má em khi bị em liên tục lảng tránh ánh mắt mình, nhìn những giọt lệ cay nóng cứ liên tục lăn dài trên đôi má em, từng câu từ cất lên lại vô cùng đớn đau khiến cô không khỏi xót xa
“Em...”_ Ryujin nhớn người lên định nói gì đó nhưng chợt khựng lại nửa chừng làm cô khó hiểu
“Ryujin?”_ Yeji khẽ xoa nhẹ cặp má em
.
Nói ra đi Ryujin...
.
Mày định sẽ lại đau khổ để giấu nó mãi được sao?
.
Em phải làm gì?...
.
“Thôi...bỏ đi.... muộn rồi ta nên về thôi... mai em còn phải mở quán sớm...”
Không thể..vẫn là không được.... tại sao lại chẳng thể nói ra những cảm xúc thật của mình cho chị biết?...vì em sợ...sợ không thể chịu nổi nếu lỡ phải nghe thấy lời chối từ....sợ phải đau khổ...sợ chị tránh xa.....Em biết đã hơn 2 năm qua từ kể từ khi em kết thúc chuyến du học kéo dài tận 4 năm, nhưng bản thân vẫn chưa có phút giây nào chịu ngơi nghỉ để ngừng nghĩ về chị... biết mình đã yêu chị kể từ lần đầu bị chị trêu chọc hay được chị ôm trầm lấy từ phía sau rồi cười đùa vui vẻ với em..….thế mà giờ đây em lại không biết phải mở lời với chị như thế nào...vì...với chị em chỉ là một đứa em gái...phải không?
Ryujin gỡ hai tay cô ra, em vươn tới cô một ánh nhìn đầy vô hồn khiến cô ngỡ ngàng phải buông tay... rồi ngập ngừng rời bước ra cửa với tới móc treo lấy áo khoác mặc vào. Yeji không biết mình đã làm gì có lỗi với em để giờ phải bị em đối xử lạnh nhạt như vậy, cô thực sự rất đau lòng...cô không muốn Ryujin như vậy với cô chút nào, lại càng không nỡ rời xa khi chưa làm lành với em...chưa thể khiến em vui vẻ
“Để chị đưa em về nhé?”_ Yeji nhanh hỏi em ngay khi thấy cô bé vừa ngồi lên chiếc moto của mình, cô sợ em đi nó sẽ không an toàn cũng vì lúc này đã trễ rồi lo em đi một mình sẽ nguy hiểm
“Không cần đâu em có xe mà...chị về cẩn thận, dù sao cũng cảm ơn vì đã ở lại phụ giúp em, thôi em đi trước đây”_ Ryujin từ chối, em chỉ cười một điệu rồi với tới cái nón bảo hiểm đội lên, em thực sư muốn rời đi ngay lúc này...vì không muốn Yeji sẽ lại trông thấy em khóc thêm một lần nữa đâu...
“Ryujin ah...chị biết là em còn giận chị nhưng ngày mai...liệu em có thể đến sân bay tiễn chị không?”_ chất giọng cô thoáng buồn cất lên trong đêm vắng, Yeji thực sự rất muốn nhìn thấy em trước khi quay trở về Mĩ, vì không bao lâu nữa cô sẽ phải gánh trên vai mình một trọng trách vô cùng lớn, lên kế nhiệm việc điều hành công ty ba cô, đến khi đó sẽ chẳng còn có thêm nhiều thời gian để về đây gặp lại em nữa...
“Trở về nước vui vẻ nhé!...nhớ tìm một chị dâu thật tốt bụng để về ra mắt em nha...”_ Em không ngoảnh mặt lại nhìn cô, chỉ nghẹn ngào nói ra từng lời đớn đau rồi cũng nhanh chóng rời khỏi thật nhanh...em không dám nghe thêm câu trả lời từ cô...
Đối với một kẻ hèn nhát như em thì chẳng còn cách nào ngoài trốn tránh cả...
Yeji đứng đó thật lâu, nhìn theo bóng hình em giờ đây đã hòa mình làm một với màn đêm đông, trong lòng có chút gì đó mất mát, cô đang cảm thấy vô cùng hối hận... nhưng vì điều gì?
.
Ryujin nằm dài trên giường, nước mắt thấm đẫm cả mảng gối, phơi bày nỗi đau cùng sự nuối tiếc đến đắng cay....em chần chừ...vẫn luôn chần trừ như vậy dù rất yêu chị...em muốn được nói ra......muốn được bộc lộ...nhưng rồi thì sao? Vẫn là chẳng thể thoát khỏi vỏ bọc do chính mình tạo ra...em đã luôn tàn nhẫn với bản thân như vậy đấy...
.
.
. Ryujin ah...mày đúng là đồ ngốc...
.
.
.
.
.
.
.
_________
Đôi chút về Ryeji:)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com