Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 17

"Cậu đi sớm vậy sao?"_ Aeri phụ Jimin một tay kéo hành lý ra cửa giúp cô, mới có ba giờ sáng đã giật ngược dậy tiễn cô ra khỏi nhà, Aeri dựa vào cửa ngáp dài, mắt mở lên hết nổi.

*Aeri và Ningning vì hôm qua ở lại chơi trễ quá nên quyết định qua đêm ở nhà cô luôn, cún con rất thích điều này, cơ mà còn Jimin thì... thật tình cô phải dụ em mãi mới chịu đi ngủ đấy, cún con của cô đã ham chơi rồi lại còn được thêm mấy má khoái hùa theo nữa. Các người có trông em cún của tôi đâu chỉ có báo là giỏi thôi!*

"Chịu thôi chỉ còn chuyến bay lúc 6 giờ"_ Jimin quấn khăn quàng lên cổ, cô mệt nhọc thở dài một hơi, mắt có chút thâm quầng.

"Nhưng mà đột nhiên thế? Có chuyện gì à?"_ Aeri thấy cô hấp tấp vội vàng nhưng dáng vẻ lại trông vô cùng uể oải cậu cảm thấy có chút lo lắng cho cô.

"Chi nhánh bên Nhật gặp chút vấn đề... mình chỉ nghĩ có thể tránh các phát sinh nếu ngăn chặn sớm"

"Dù sao thì cũng đừng quá sức, cậu là Yu Jimin của chúng mình cơ mà!"_ Aeri vỗ vai động viên cô.

"Có gì cứ gọi cho mình"

"Không sao đâu, sẻ ổn thôi"

Cô ấy lại như vậy, Jimin luôn từ chối sự giúp đỡ từ người khác, kể cả là gia đình hay bạn thân. Aeri thực sự không biết vì nguyên lý nào mà Jimin có thể gồng gáng mọi thứ một mình như vậy mà vẫn có thể sống sót được ở trong dới? Cái đồ cứng đầu nhà cậu ấy nếu dựa dẫm vào người khác một lần thì sẽ không sống nổi sao?

"Yah, Cứ gọi cho mình khi nào cậu thấy mệt mỏi thôi đồ ngốc! Bộ cậu nghĩ mình sẽ đầu tư cho cậu sao? Mơ đê~" Aeri dùng nắm đấm đấm nhẹ vào bụng Jimin trêu chọc cô, coi cô mỉm cười mắt cứ sưng húp cả lên nhìn như con gấu trúc. Thì người ta đâu biết được đêm qua cô bạn thân của mình đã phải trật vật thế nào mới dỗ được em người yêu ngủ yên giấc đâu.

"Được rồiㅋㅋㅋ"

"Nhưng mà..."

"Hửm?"

"Minjeong khi tỉnh dậy không thấy mình em ấy sẽ rất sợ, mình lo em ấy sẽ khóc..."_ Jimin sốt ruột cả đêm không ngủ được vì chuyện này, cách nhau có 1m đã không thể chịu nổi, Jimin cơ bản không thể để em xa mình, dù là khoảng cách hay thời gian, từng giây từng phút đều phải nhìn thấy em an toàn và hạnh phúc. Chỉ là đôi khi cô cũng không biết liệu điều đó có khiến cho em khó chịu hay không và bản thân cô có lẽ đã quá ích kỉ với bé con rồi...

"Humm, cũng có thể lắm nhưng mà cậu đừng lo có mình với Ningning ở đây, không sao đâu, lo việc triều chính đi em bé của cậu cứ để bọn này chăm sóc"

"Cún còn đang ngủ trong phòng có gì cậu qua đó canh giúp mình nha"

"Rồi rồi"

"À phải rồi, Minjeong dễ bị ốm nên phải mặc thật ấm, cũng hay đòi ăn vặt linh tinh nên cậu không được mua cho em ấy đấy! còn hay chạy nhảy lung tung quanh nhà nữa-"_ Jimin nói một tràng không ngơi nghỉ, Aeri như bị sư phụ niệm chú vòng kim cô, nhức nhức cái đầu rồi đó, thiệt tình cô dặn dò như vậy thà ở nhà cho rồi. Thì thực ra Jimin cũng có ý định chứ, nhưng việc làm ăn của cô không thuận lợi nhất định sẽ gây có ảnh hưởng đến Minjeong vậy nên cô không thể không đi được. Biết thế cả đêm qua cô đã soạn 1001 cách chăm cún cho hai vợ chồng rồi...

"Nè! Minjeong cũng đâu phải con nít chứ!"

"Đúng rồi em ấy là cún con"_ Jimin thản nhiên như không.

"..."
"Rồi sao? Thế để cún con của cậu ngố suốt đời nhé?"

"Được, ngố mình nuôi"

Ừ thì là vậy đó...

"Chịu thua bà luôn!"_ Cạn lời với bả luôn đó mí bà

Nói thế chứ mà lúc cô về thấy cún con của cô có xứt mẻ miếng nào thì cũng căng đấy....

Mong rằng hai người sẽ trông nom em ấy cẩn thận, dù sao thì Aeri với Ningning cũng đã từng chăm sóc cho Minjeong trước đó rồi nên chắc không sao đâu...nhỉ? Phải tin tưởng, phải tin tưởng, tin tin tưởng!! Niệm đi!

"Gì đấy?"
"Không tin bọn này à?"

"Sao biết hay thế"

Mặt cô hiện lên mồn một cái ý nghĩ đó chứ sao!

"Này Yu Jimin, tuy Minjeong là người thương của cậu nhưng em ấy cũng là cục vàng cục bạc nhà chúng tôi đấy"

"Là Kim cương thì tin"

"Trời ạ là cái gì cũng được mau đi đi lắm chuyện quá!"

Aeri hết chịu nổi cô bạn lắm điều của mình rồi, một hai đẩy cô ra thang máy rồi vội bấm tầng cho cô nốt, vì cứ thế này có khi bả đứng đây luyên thuyên tới khi máy bay cất cánh rồi vẫn chưa hết chuyện mất.

"Có gì thì gọi cho mình nha, mình sẽ liên lạc lại sớm"_ Jimin vội nói trước khi cửa thang máy kịp đóng lại.

"Nhờ cả vào cậu đấy Kim Aeri!"

"Rồi rồi đi giùm tui cái"_ Aeri xua tay đuổi khách (mặc dù cô mới là khách)

Nói rồi cả hai chào tạm biệt nhau khi cánh cửa thang máy đóng lại, Aeri tiễn cô bạn thân xong tự nhiên phì cười như vừa bị ai chọc, chỉ là cô nghĩ...

"Yu Jimin, cậu ta bắt đầu nói nhiều lên từ bao giờ vậy?"

.........
Minjeong nheo mắt giật mình tỉnh giấc vì cơn mơ hôm nay không mấy gì tươi đẹp, em trở mình tìm kiếm hơi ấm của ai đó luôn làm mình nhớ nhung nhưng mùi hương trên người của chị ấy nay vừa khác lạ lại vừa quen thuộc, em nới lỏng ra ngước lên nhìn người đang ôm lấy mình.

"Cún con em tỉnh rồi"

"Chị Ning?"

Minjeong ngơ ngác nhìn nàng. Chị Ningning đang nằm cạnh em vậy Jimin của em đâu?? Cún con liền quay sang bên cạnh, cô Aeri cũng đang nằm đây rồi, Minjeong hiện tại đang được hai tấm khiên này bảo vệ nghiêm ngặt rồi, đúng như Aeri đã hứa mà, cả hai sẽ chăm sóc cho Minjeong thật tốt trong lúc cô đi vắng như thể khi Jimin đã chăm lo cho em lúc cả hai không ở bên cô bé.

"Ta dậy ăn sáng thôi nào"_ Aeri xoa đầu em nhỏ giọng chìu mến gọi em dậy ăn sáng.

"Vâng ạ..."
"Nhưng còn Jimin thì sao ạ?..."_ Bé con dụi mắt nhìn ngó xung quanh. Mới sáng sớm em bé mặt mày đã ỉu xìu như cái bánh bao chìu rồi, bé con có linh cảm không tốt chút nào... vì em cảm nhận được rằng hơi ấm của Jimin dường như đã không còn ở đây....

Em bắt đầu thấy lo lắng, Aeri với Ningning thấy vậy nhất thời cũng không biết phải làm cách nào để nói cho con bé biết chuyện này, trông bé con như vậy nói ra chắc phải khóc thành nguyên một dòng sông quá. Hai vợ chồng chỉ biết nhìn nhau bất lực, Jimin ơi là Jimin bà báo quá báo rồi.

"À...chị Jimin...ùm...Jimin ý à..."

"Jimin của em đi công tác vài ngày nữa là sẽ về thôi bé đừng lo"

"Trời ơi chị Aeri!"

Ningning còn đang ậm ừ suy nghĩ xem có thể bịa ra nói gì đó tốt hơn để Minjeong không phải quá sốc thì đột nhiên Aeri lại nói một toẹt ra hết trơn, trời ơi đúng là chị chồng khờ của nàng mà, Ningning quay qua nhéo yêu Aeri một cái vì cái tội lại dám làm đổ bể hết công sức của nàng.

Nhưng cô Aeri đang cố tình mà. Tuy Minjeong là cún con nhưng em ấy cũng cần phải lớn lên, phải mạnh mẽ đối diện với sự thật, cho dù là Jimin có không ở bên đi chăng nữa Minjeong em cũng phải tập cách bước đi thật vững vàng.

Chỉ là lúc này điều đó có thể sẽ thật khó khăn với em...

"Công tác? Là Jimin đang đi xem con công nó tác quai tác quái sao?"_ Minjeong nhìn lên trần nhà tưởng tượng đến viễn cảnh đó, trông con bé rất buồn cười. Minjeong ơi là Minjeong con công nào tác quai tác quái thế? Bé con lại tự biến ngôn ngữ thành của riêng mình rồi.

"Tác quai tác quái?? Minjeong à ㅋㅋㅋ ai chỉ em câu đó thế?"_ Ningning vừa nghe em nói liền ôm lấy miệng ngay lập tức, xin lỗi vì đã cười nha cún con...

"Minjeong nghe trên vi tuyến"_ Em ngay ngô đáp lại rất hồn nhiên, chị thấy bé học có nhanh không.

"Ôi trời ạ ㅋㅋㅋ"

"Không phải vậy, đi công tác có nghĩa là Jimin sẽ đi làm xa một thời gian"_ Aeri cố gắng nhịn cười, đềm đạm giải thích cho em nghe.

"Jimin đi làm xa ạ..."

"P-Phải..."

"Nghĩa là hôm nay chị ấy sẽ không về với Minjeong sao?..."

Ôi trời đất Minjeong bắt đầu mếu rồi! Bay đâu bay đâu ông cố đâu vào vị trí!!

"Minjeong đừng lo, Jimin sẽ về nhà với em sớm thôi, chỉ là...không phải hôm nay..."

"Vậy là ngày mai Jimin sẽ về đúng không ạ!"

"À thì...."_ Aeri tự nói rồi tự đẩy mình vào chân tường, không biết phải đáp lại em sao, cún ngố của Jimin không hiểu được ngụ ý của cô rồi.

"Chị Jimin chỉ đi vài ngày là về thôi không có lâu đâu Minjeong"_ Ningning thấy chị chồng bí lời rồi nhanh tay ném phao cứu trợ.

Ở độ cưng chiều thì Aeri giỏi khỏi khen mà ở khoản dỗ dành thì dở khỏi chê luôn.

"Thật ạ?..."

"Phải, cún con à Jimin nói chị ấy rất muốn thấy em khoẻ mạnh khi trở về vậy nên em phải ăn uống thật giỏi và ngủ thật ngoan thì chị ấy mới yên tâm làm việc để về sớm với Minjeong được"

"Nhưng Jimin chị ấy đâu có nói vậy với Minjeong..."

Đúng thế, Jimin đâu có nói gì với Minjeong đâu, cứ thế mà rời đi âm thầm trong lúc em đang ngủ, chị như vậy khiến bé buồn lắm... tại sao bé lại không được biết? Bé là cún con của chị cơ mà...

Cún con phụng phịu lau nước mắt, em trở nên hờn dỗi như vậy là vì em đã thực sự tổn thương, Minjeong rất buồn, cún đâu có giỏi che đậy cảm xúc của mình vì bản tính cún con của em là thuần khiết.

Ningning ôm bé con vào lòng, đôi vai em run lên theo từng tiếng nấc. Jimin nói đúng, cún con của cô khóc rồi, là vì em sợ cô sẽ bỏ rơi mình...

Ai đó có thể nghĩ rằng Minjeong chỉ là đang nghĩ quá lên thôi.

Nhưng mà biết gì không...

Jimin, cô ấy chính là tất cả đối với con bé, là món quà quý giá nhất em có được trên trần đời... vậy nên em rất sợ...

"Minjeong ngoan, Jimin chị ấy là vì không muốn làm em thức giấc nên mới vậy"

"Với lại Minjeong mà biết thì có chịu để cho chị ý đi không?"_ Nàng cưng chiều xoa lên tóc em, nàng mỉm cười chọc ghẹo em nhỏ trong lòng.

"Minjeong chịu mà~~... chỉ cần Jimin nói Minjeong sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà..."_ Bé con nũng nịu dụi nước mắt lên vai chị nhỏ. Chị biết mà Minjeong có bao giờ không chịu nghe lời đâu, em là một cô bé ngoan, một bé cún biết vâng lời.

"Jimin quá đáng..."_ Cún con lí nhí.

Hai người chỉ biết nhìn nhau cười vì sự đáng yêu của em nhỏ, đến chịu thua em, biết sao được cún con thành công thuyết phục cả hai chị về phe mình rồi. Kiếp nạn thứ 82 của Yu Jimin sắp tới rồi đó.

"Được rồi! Em yên tâm đi lúc bả về chị sẽ cho bả biết tay, này thì dám trốn đi lúc em bé đang ngủ này!"_ Cô Aeri minh hoạ chộp lấy cái gối ôm trên giường tưởng tượng như nó là Jimin, lắc qua lắc lại, vật qua vật lại như đô vật Mĩ.

"Đúng vậy đúng vậy không thể để vụ này chìm"_ Ningning gật gù đồng tình trăm phần trăm

"Ưmm...không-không được đâu"_ Cún con lắc đầu phản đối dữ dội.
"làm vậy Jimin sẽ đau lắm..."

"À vậy sao, cũng đúng nhỉ..."
Hai người lại nhìn nhau thở dài, hai cô quên mất rằng bé cún yêu Jimin nhiều đến thế nào. không mượn gió bẻ măng được thì thôi, ăn gian không được thì bỏ có gì đâu :))

Cả ba lại rơi vào trầm tư cho đến khi bé con lên tiếng.

"Minjeong sẽ...ra sofa ngủ khi Jimin về..."

"Hả?"

"Tại sao??"

Bé con đã nghĩ ra cách trừng phạt cô Yu rồi, nghe thì có vẻ như chẳng có gì ghê gớm nhưng mà sẽ mang đến sự đao khổ tột cùng cho đối phương. Cô Yu không được ngủ chung với cún con sao? Ác mộng ác mộng ác ác mộng!

Cơ mà có gì đó không đúng cho lắm, Ningning và Aeri không đồng tình với việc này chút nào. Cả hai nghiêm nghị nhìn Minjeong làm em có chút rùng mình.

"Đáng lẽ ra Jimin mới là người phải ra phòng khách ngủ"_ Aeri

"Phải phải, tại sao Minjeong của chúng ta lại phải ngủ ở sofa chứ??"

"Với lại cún con à em nên cấm túc chị ta cả tuần- à không cả tháng luôn mới được"_ Ningning

Không hiểu sao hai cái con người này bài mưu tính kế dữ thần vậy trong khi em cún mới là người đang giận cô mà...

"Nhưng mà-"

"Chốt vậy he! Giờ đi ăn sáng thôi nào! Cún con chắc đói lắm rồi nè~"

"Đi thôi đi thôi!"

Minjeong còn chưa kịp nói tiếp cả hai đã vội kéo em dậy đi ăn sáng. Cuối cùng thì hai cô tự biên tự diễn rồi lên kế hoạch cho em nhỏ luôn. Nhưng mà nghĩ lại làm vậy có hơi quá đáng với Jimin không ta?

.........

Thật may là có hai chị ở bên cạnh nên bé con cũng bớt cô đơn đi phần nào. Hôm nay bé được chơi rất nhiều trò mới lạ của chị Aeri, hơn hết còn được lén ăn kem sicula và bánh kéo ngọt của chị Ning trong lúc Jimin không có ở nhà nữa, nhưng mà trái lại em chẳng thể cười đùa vui vẻ hay thèm ăn những món quà vặt khi được cho phép...

Em nhớ Jimin quá...

Thật muốn gặp cô, dù chỉ nhìn một chút cũng được, không cần phải nói chuyện cũng không cần gì cả, chỉ muốn biết xem chị ấy đang làm gì ... và có nhớ Minjeong không...

Bỗng nhiên em trở nên thật ngoan ngoãn, dù cho hai cô có chiều chuộng em đáp ứng bất kể điều gì em muốn nhưng cún con cũng sẽ không đòi hỏi nữa, chỉ là khi nhớ đến cô, em cũng sẽ nhớ đến những lời dặn dò, những điều mà Jimin không muốn em làm. "Không được ăn vặt thay cơm, không được ăn kẹo vào buổi tối, ăn kem nhiều sẽ bị đau họng, phải ngủ ngoan và ăn thật giỏi". Và cả những điều Jimin luôn nói với em...

"Tôi yêu em Minjeong à..."

"Jimin!"

Tại sao lúc nào cũng chỉ là mơ...

"Jimin ơi..."

Em nhớ chị...

"Cún con? Em sao thế? Gặp ác mộng sao?"

Minjeong đang ngủ trên đùi nàng thì đột nhiên tỉnh giấc làm nàng giật mình, Ning vội ôm em vào lòng.

"Không sao đâu, Minjeong đừng khóc"_ Nàng vỗ về em.

Đó là một cơn ác mộng sao?.... Không phải nhỉ? Hiện thực mới chính là ác mộng...

"Chị Ning ơi...."

"Hửm? Chị đây"

Khoảng cách của Minjeong và Jimin là bao xa vậy? Liệu Minjeong có thể chạy đến đó không?

.
.
.

___________
Còn tiếp...

Ngoi lên thở tí lấy oxy ạ :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com