Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 9,5

Jimin lấy trong tủ mình một bộ đồ ngủ đủ ấm cúm mặc vào cho em, vì đồ của bé con chưa kịp giặt và cũng vì Minjeong chỉ thích mặc đồ của cô thôi, em cứ nhất quyết phải mặc bằng được đồ ngủ của Jimin cơ ấy, nhưng bộ nào bộ nấy của cô trông cũng đều rộng thùng thình so với Minjeong hết, nên lúc này nhìn em cún nhỏ kia đang bơi trong bộ Pijama hình con vịt của cô thật trông cưng lắm ah~

“Em còn lạnh không?”

Cô cài nốt chiếc cúc cuối cùng trên áo em rồi khẽ dương tay qua ôm lấy cún con vào lòng mình sưởi ấm. Nhưng Jimin ơi, với Minjeong em thì chỉ cần được trông thấy cô mỉm cười dịu dàng thế này thôi cũng đã đủ để khiến cho trái tim nhỏ bé này trở nên ấm áp đến nhường nào...
Cơ mà này, nói thế chứ em cũng chẳng có phải là cún con dễ dãi mà tha lỗi cho Jimin nhanh thế đâu nhé, nên cô Yu à xin đừng có mà vội đắc ý quá nha!

“Minjeong á, đâu có biết lạnh là gì đâu, còn nằm ngủ ngoài tuyết được nữa mà, vậy nên...”

“Ơ? Em đi đâu?”

Minjeong đẩy nhẹ người Jimin ra, một bên lông mày khẽ nhếch lên cao nhìn cô nói còn chẳng hết một câu thì nửa chừng đã đứng dậy đi ra tới tận cửa phòng. Để lại một Jimin ngơ ngác không hiểu chuyện gì ngồi đực ra đấy nhìn cún đi, mất độ 5 giây định hình lại rồi mới lẽo đẽo theo sau cún gặng hỏi cơ mà còn chẳng được bé con cho một câu trả lời nào đã thấy ẻm nằm ệch xuống sofa nhắm tịt mắt ngủ trong khi cô Jimin thì vẫn đang ngẩn ra nhìn khó hiểu

“Minjeong ah~, bé sao thế? Ra đây nằm làm gì?”_từ khi nào mà cô đã đổi luôn cả danh xưng với em luôn rồi vậy, ơ kìa?

“Hummm...”_minjeong vẫn là còn đang nghe thấy cô hỏi mình nhưng thay vì trả lời cô thì bé sẽ cho cô nghe những tiếng thở đều đều như đang ngủ của bé :)))

Jimin cúi xuống gần em định tay đưa lên vuốt ve mái tóc ngắn sau lại lấy ngón tay thon dài của mình chọt chọt vô vai bé con cười đùa, trêu chọc cho em tỉnh giấc

“Umm! Jimin phiền quá à! Để yên cho Minjeong ngủ mà!”_Em gắt gỏng nói nhưng đôi mắt vẫn ngắm nghiền lại, tiện thể đẩy ngón tay nghịch ngợm của Jimin ra rồi thở hắt một hơi dài như thể đang rất mệt mỏi

“Tại sao lại ngủ ngoài này? Nhà có giường mà không vô ngủ, ngoài này lạnh thì sao?”_Jimin nghe em nói xong thì liền trưng ra cái nét hoảng hốt rõ thì lộ liễu của mình, cô với em mới vừa vui vẻ hạnh phúc, còn tưởng em hết giận rồi thì tối nay sẽ được ôm em ngủ thật ngon, thế mà ai lại có dè cún nỡ lòng nào bỏ cô lại một mình mà ra sofa nằm ngủ thế kia, bé nó là đang trả thù cô rồi

“Minjeong thích ngủ ngoài này, với em nói rồi, em làm gì có biết lạnh là gì, vậy nên cảm phiền Jimin hãy thôi lo lắng vào chuyện không đâu mà về phòng ngủ giùm đi, xin cảm ơn”_Minjeong lạnh lùng nói tuy vẫn nhắm mắt nhưng biết thừa cái con người phía trước mặt em đang buồn bã thế nào và nhìn em đầy sướt mướt ra sao...tội ha😏

“Minjeong ah~bé còn dỗi tôi à? Cho tôi xin lỗi mà, vào lại giường ngủ đi em...”

“Khò...khò....”

Em không để tâm tới Jimin giả bộ như vẫn còn đang say giấc lồng, ngáy o o to lên cho cô ăn bơ thối no nê rồi thì tự đi mà biên mà diễn một mình đi. Bởi cũng ai đời có chủ nào lại đi nũng nịu nài nỉ cún con của mình ngủ chung như cô Jimin không? Đương đường cô cũng là một tổng giám đốc có đầy uy quyền, ở công ty ai ai cũng nể phục, sợ Jimin một phép, cô nói ra câu nào cũng chỉ biết tuân nghe theo chứ còn chẳng giám cãi lấy nửa lời, ấy thế mà về nhà một cái thì lại nguyện còng lưng ra chăm lo chiều chuộng cho em boss nhỏ của mình như sen thế kia...

“Jimin!?! Để em xuống!”

Ừ thì là thế cơ mà còn mấy cái hành động bá đạo của cô thì là ngoại lệ. Em không chịu ngủ chung với cô mà coi bộ dễ ăn à? Vậy thì đã quá coi nhẹ chị tổng tài này rồi nha

Jimin không nói thêm nữa, cô nhanh tay vòng qua người bé con nhấc bổng lên bế sòng sọc đi vào phòng mặc kệ cho con người "được" cô bế trên tay đang cố phản kháng quyết liệt đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không lại nổi với sức lì đòn đã được qua tu luyện sau vài cú đánh giáng trời của em ban nãy giờ đã lên đến thành cao thủ

“Jimin!! Ummmmmmmmm~”

Cô đẩy ngã em xuống giường, ghì chặt hai tay bé con đang vùng vẫy, cưỡng một cái hôn dài cho em khỏi có đường luyên thuyên thêm rồi tách ra để bé cún được nhìn thấy ánh mắt đầy đểu cán cùng cặp lông mày đang cau có của cô, song còn mạnh mồm phán cho hai câu hỏi đầy tính gợi đòn...

“Ngủ ngoan ở đây hoặc bị tôi ăn thịt? Em chọn cái nào?”

Rõ là hai sự lựa chọn này cũng chẳng có gì khác nhau, dù cho em có chọn một trong hai điều kiện trên thì người không đâu bị chiếm tiện nghi ngon ơ cũng chính là em hay sao? Ủa rồi chẳng có cái nào có lợi cho em thì mắc cái quần gì cô lại bắt em lựa chọn! Chơi dị ai độ?!!🙃

“YU JIMIN! CHỊ ĐÚNG LÀ CÁI ĐỒ HÁO SẮC!! MUA BUÔNG EM RA!!”_Minjeong nằm dưới bị ép sát, mặt mũi đã đỏ bừng bừng sau cái hôn đầy táo bạo của cô, giờ lại còn bị hỏi thêm câu nghe mà muốn tới công chiện với Jimin liền dị đó

“Tôi không buông đó~”
“Nào chọn đi, nhanh không tôi ăn em thì ráng mà chịu”

Cô ngáp lấy một hơi rồi nhìn xuống bé cún bên dưới đang sợ run cầm cập trông thấy thương quá mà cũng đáng iu nữa, Jimin cười một cái không chịu nổi liền vùi mặt vào hõm cổ em tham lam mang hết hương hoa dịu nhẹ cất gọn vào buồng phổi mình khiến bé con run lên, hơi thở cũng do đó mà trở nên ngắt coãng theo từng nhịp đập dồn dập nơi con tim đang không ngừng co thắt đến dữ dội, nhột nhạt đến khó tả...

“Ngủ! Min-Minjeong sẽ ngủ!! ”_Em khó khăn cố gặng nói ra một câu thật nhanh chóng mong sao có thể mau mau chấm dứt được tình huống khó đỡ này từ tên sắc lang mang danh Yu Jimin kia

“Tốt lắm! Vậy em ngủ ngon, còn tôi thì sang phòng bên, thế nhá!”

“…”_Cứng họng!

What the?? Quả thực là đang muốn trọc tức em mà, cuối cùng lại bị cô cho ăn ngay một quả quê ra mặt. Jimin không nói ra thôi chứ cô đây cũng biết thừa là bé con sẽ rén tới mức nào khi mà không được ngủ chung với cô, vậy mà em lại ngây thơ đi trêu cô làm gì, để rồi bây giờ cô chiều theo thì lại cuống quýt lên như cún sặc nước thế kia

Jimin nói xong thì trưng ra ngay một điệu cười phải nói là tươi roi rói rồi từ từ ngồi dậy cầm theo cái gối trước mặt định bước sang phòng bên cạnh  thì liền bị em nắm lấy gối trên tay kéo lại

“Gối này là của Minjeong mà!”_Em níu lấy giằng co với Jimin nhưng sau lại bị cô thả ra đột xuất làm mất đà ngã ngược ra giường

“Ừ vậy thui tui lấy cái khác”_Jimin thì thản nhiên nhìn bé con vật vã dành lấy cũng không thôi cười phấn khích, dù sao nhà cô cũng chẳng thiếu gì gối em cứ thích thì dành hết cả buổi với cô cũng được, cô nằm không cũng chẳng sao chủ yếu là muốn trêu ghẹo em để được thấy bé con giận dỗi vậy mà

“Cái khác cũng là của Minjeong nốt! Cả Jimin cũng là của Minjeong!!”_Em cố bật dậy nhanh sau cú ngã trổng vó, tiện tay ném ngay cái ngối phiền phức này sang một bên rồi nắm lấy tay Jimin kéo lên lại giường, ấn người ta nằm xuống ngay ngắn bên cạnh rồi còn mình thì quay người đi hướng khác tránh đi ánh nhìn đầy vẻ hài lòng cùng nụ cười nham nhở của người kia.
Phải nói là suốt quá trình bị em kéo lên giường thì cô Jimin lại rất ư là hợp tác mà không hề phản kháng hay nói năng gì, chỉ nhìn theo em nhỏ mỉm cười đắc ý vô cùng thôi

“Bộ tôi là của em hả? Ai cho mà em khẳng định chắc nịt thế kia?”_ Jimin chống một bên tay lên giữ lấy đầu mình, quay sang nhìn tấm lung momg manh của bé con

“Minjeong cho...”_giọng mũi nhỏ xíu cất lên trong tấm chăn bông

“Vậy à, nhưng lỡ đâu tôi không thích là của Minjeong mà thích là của người khác thì em tính sao?”_‘lỡ đâu’ ừ chỉ là lỡ đâu thôi...vì cô vốn đã nghĩ mình là của em rồi và sẽ chẳng ai có quyền được sở hữu cô ngoài Minjeong hết, duy nhất một mình em mới được chiếm đoạt lấy tôi mà cũng chỉ có em mới đặc biệt được tôi đối xử và nâng niu như một cô công chúa bé nhỏ

Minjeong nghe vậy không nói gì mà ngay liền quay hẳn người 180° về phía người kia cảm thán đến không tưởng, cô dám nói không thích là của Minjeong mà nghe cho lọt lỗ tai sao? Môi bé con chu lên lại còn phồng má giận dỗi nhưng giọng nói em thì ỉu xìu mềm nhũn ra nghe thấy mà cưng hết biết mà cũng thấy thương quá đi

“Jimin...không thích là của Minjeong thật hả?”
“Vậy là muốn của chị Yeji chứ gì?”_Em không ngước mắt lên nhìn Jimin, chỉ đưa đến cô chất giọng đầy hụt hẫng cùng chán nản

“Ừ...”_Cô đặt trọn bàn tay lên mái đầu em, chuyền theo cả hơi ấm xoa dịu tóc mềm. Em lại ghen rồi sao?...hài quá đi

“Hứ!...Vậy thì Jimin đi mà ngủ với chị ta đi! Chúc Jimin CỦA YEJI ngủ ngon!!”_Minjeong nhanh gạt tay cô ra khỏi đầu mình rồi lại quay về tư thế cũ, nhắm mắt cố gắng ngủ, mặc kệ con người quá đáng kia, nhưng...em thật sự bị tổn thương...sao Jimin lại không muốn là của Minjeong?

Jimin mỉm cười tủm tỉm, thấy bé con bắt đầu xụt xịt rồi mới dừng lại không trêu chọc thêm nữa, biết em dễ bị tổn thương lại hay dỗi vậy mà cứ thích ghẹo để em khóc mãi thôi. Có thể đó chính là thú vui tao nhã của cô rồi, Jimin lại đặc biệt rất thích dỗ bé cún của mình, vì mỗi lúc Minjeong giận sẽ lại trưng một biểu cảm cute đến ngút ngàn, hehe.

“Minjeong? Em ngủ rồi à? Bộ không tính quay qua nhìn tôi sao~?”_Jimin chọt chọt vào lưng nhỏ, dở giọng làm nũng với em

“…”_Minjeong chỉ im lặng em cố tình thở to hơn một chút để cho người kia biết là em đã ngủ và làm ơn miễn làm phiền, rất xinh đẹp tuyệt vời xin cảm ơn!!

“Humm...vậy bé ngủ ngon”

“…😳”

Minjeong nắm lấy vạt chăn, tim em rung lên khi hơi thở ấm nóng của Jimin đang dáng đến gần sau gáy em phớt phơ qua làn tóc ngắn, cô nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn sau chất giọng trầm ấm cùng quyến rũ đến chết người, tay quàng qua ôm trọn lấy thân thể nhỏ bé vào lòng mình.

“Tôi yêu Minjeong...”
“Cũng là của em cún ngốc ah~”

“Ghét Jimin...”

Trong màn đêm đông, khi ngoài trời những cơn tuyết đã phủ trắng xóa trên khắp nẻo đường, khi ánh đèn đường cố len mình qua những ô cửa kính chiếu rọi bên chiếc giường nhỏ bé lại ngập tràn hơi ấm, có một bé cún đang ôm mặt xấu hổ nằm gọn trong vòng tay người lớn hơn...có lẽ đêm nay sẽ thật dài, nhưng em ước gì mỗi khoảng khắc khi bên cạnh Jimin như vậy đều cũng sẽ trôi qua thật chậm rãi để em có thể cảm nhận rõ hơn rằng hơi ấm ấy, nụ cười ấy, cả ánh nhìn của Jimin  sẽ luôn mãi mãi thuộc về em. Minjeong em nguyện trở thành một kẻ ích kỷ để dành lấy cô, nguyện làm mọi thứ để được cô yêu...

(Em cũng yêu chị Jimin...)

.
.
.
.
.
______________

Có ai muốn thấy bé con ghen nữa không nhỉ? 🤔🤔🤔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com