12.
Mặt trời cũng chỉ mới ló dạng, vầng hừng đông rực rỡ xuyên qua khung cửa to lớn của căn nhà nhỏ, đậu trên ban công là từng cái chói chang. Cả gian phòng khách này như nhuộm mình trong ánh sáng, em cũng vì thế mà thoát khỏi giấc mộng say. Mi mắt rục rịch những chuyển động nhỏ nhẹ, làm rơi vài hạt nắng đang đậu mình trên ấy xuống mặt đất lạnh toát, tay em như một thói quen mà dụi lấy, lâu lắm rồi, Fourth mới có một giấc ngủ ngon và ấm đến như vậy. Cái hạnh phúc ngập tràn, nó ươm mình trên từng vạt nắng đang phủ trên chăn em trắng tinh.
Cuối cùng cũng chịu ngồi dậy, thoải mái thật, đêm qua, Gemini cho em mượn chiếc áo phông của hắn mặc tạm, nó rộng lắm nhưng đành chịu thôi vì đống đồ lúc nhỏ của hắn đã cũ lắm rồi. Gemini ngại, nên hắn không cho em mặc.
"Thơm thật."
Mùi nước xả vải từ chiếc áo thoang thoảng, phả vào lòng em cái dễ chịu, mềm mại, điều này khiến Fourth cảm thấy thích thú vô cùng, mà nỗi niềm khó giấu ấy đã lan tới đôi chân đang đung đưa không ngừng, giữa không trung của Fourth, nó biểu hiện cho hạnh phúc đang vẽ trong lòng em.
Fourth, em ấy thích cái mùi dễ chịu này.
Nói là nghỉ phép, nhưng Gemini như thể chuyển sấp hồ sơ về nhà mà làm thôi, cả một buổi sáng, hắn dã dính chặt trên ghế, mà xử lí công việc rồi. Vì không yên tâm gửi gắm, nên dù bảo là mặc kệ hay quên hết, thì hắn vẫn ngồi xuống, mà kiểm tra kĩ càng mọi thứ thông qua máy tính bảng, chiếc bàn giờ đây cũng chật ních giấy tờ.
Fourth ngồi ở bàn bếp đợi hắn, ban sáng hắn có bảo rằng em cứ ăn trước, còn tay Gemini chỉ cầm theo tách cà phê rồi đi vào phòng. Nhưng em làm sao mà ăn trước được, chỉ là Fourth thấy bữa sáng rất quan trọng, dù ngày trước đói nghèo, nhưng mà mẹ em cũng dặn, ít nhất hãy ăn một bữa sáng. Đằng này hắn chỉ chăm chăm vào một tờ giấy rồi rời đi.
"Xong rồi"- Vươn vai, Gemini đang cố gắng thư giãn cho xương cốt của mình, từ khi thức dậy, hắn như được lập một thói quen, ngồi vào bàn làm việc tới giờ. Ngày trước hắn đã như vậy, nên không làm gì khiến cậu trai ấy cảm giác trống trải làm sao. Chỉ là Gemini như quên bén đi em, bật dậy thử đi ra ngoài kiểm tra. Hắn thấy cả không gian chỉ còn tiếng gió lùa của điều hòa.
Vào bếp kiểm tra, Gemini thấy mái đầu nhỏ của em đang gục dưới bàn, Fourth đang chìm trong giấc nồng. Bây giờ cũng đã mười hai giờ hơn, cái nắng gắt gao nằm tít trên cao không còn rọi vào gian bếp nhỏ này, nhưng nó vẫn chiếu sáng em trong miên man. Hình ảnh này khiến lòng Gemini xuất hiện những bồi hồi, mà mấy hôm nay vẫn luôn tìm đến.
Kéo ghế, hắn ngồi đối diện, trên vai Fourth cũng đã khoác một chiếc chăn mỏng. Gemini cứ trầm ổn ngắm nhìn em, hắn chẳng biết vì sao, nhưng có lẽ, không bồn bề công việc, không có những bước chân vội vã, Gemini giờ đây có thể bình yên ngồi xuống. Và chẳng làm gì.
Ngoài ngắm em.
Chạy cũng được, đi cũng tốt, nhưng dừng lại một chút cũng không sao. Cứ từ từ thôi, đích đến của mỗi người khác nhau, và hơn hết, sợi dây đỏ ấy luôn được giăng sẵn, đợi ta mà. Không sao, hãy thở đều lại, rồi ta có thể bước tiếp mà.
"Ưm"- Cựa quậy, Fourth trở mình, khi này em chợt giật mình nhớ ra Gemini, em thế mà lại ngủ quên trong lúc đợi.
"Dậy rồi."- Fourth thấy người đối diện đang vừa đọc sách vừa nói chuyện với em.
"Gemini ăn gì chưa?"
"Tôi ăn rồi, trong lúc em ngủ."- Gemini tự nhiên muốn trêu người này một chút, đúng là ban nãy hắn vừa ăn xong, chỉ là Gemini đã cố tình mang ra chén dĩa ra phòng khách mà dùng bữa, tránh gây tiếng ồn, làm phiền giấc ngủ của Fourth. Nhưng hắn cũng không nghĩ em có chất lượng giấc ngủ tốt đến vậy, hắn cũng ngồi đọc quyển sách này được một lúc rồi.
"À rửa bát."- Fourth vì ngại quá, mà tìm cách trốn tránh sự trêu chọc của hắn. Lúc nhanh chóng đứng lên, em mới nhận ra trên người mình đang khoác một lớp chăn, hèn chi lúc ngủ lại ấm và dễ chịu đến vậy, vì mùi nước xả vải từ chiếc chăn này cũng rất thơm, như mùi trên áo của Gemini. Nhưng do trơn, nên nó trượt khỏi vai nhỏ của em, Fourth thấy vậy mới quýnh quáng túm lại.
Gemini thấy hai tay em cuộn tròn trong chăn, thêm gương mặt hoảng loạn pha chút e thẹn mà ửng hồng lên, mái tóc vì giấc ngủ ngon mà xiêu vẹo thành hình dạng kì lạ, hắn không kiềm được nữa, dù rất không muốn nhưng Gemini cuối cùng cũng phá lên cười.
Tiếng cười giòn giã ấy lây sang tận em, chẳng hiểu sao, Fourth không cảm thẹn thùng, ngại ngùng nữa, em bật cười theo hắn. Có lẽ cái giòn rụm của nắng vàng đang vỡ tan ngoài kia, sẽ phải ghen tị với bọn họ rồi, nó không sánh bằng cái rạng rỡ trên gương mặt của em và hắn.
Fourth và Gemini.
Như vậy là tốt rồi phải không.
"Tôi thấy cái này hợp với em."- Gemini giơ chiếc áo lên, ướm thử lên người Fourth. Em không có ý kiến gì, nhưng mà, đây là cái áo màu trắng thứ năm rồi. Túi đồ của em nãy giờ không phải màu này, cũng sẽ là màu be hoặc những màu sáng tương tự. Fourh thì chẳng biết gì về hợp hay không, em chỉ thấy có cái mặc là may, nhưng mà nhiều quá rồi.
"Gemini, có hơi nhiều rồi ạ."- Fourth bấu vào gấu áo của người lớn vẫn đang lựa qua lựa lại.
Nghe thấy vậy, hắn mới nhìn lại túi đồ, thật ra nói là nhiều thì nó không nhiều, chắc vì em ngại nên nói thế. Gemini nghĩ cũng không nên ép Fourth, chắc bấy nhiêu là đủ, nên hắn cũng chủ động đi thanh toán. Vậy mà hai tay Fourth cũng là hai ba túi đồ. Không phải hắn rộng lượng cho em nhiều, tất cả đều là đồ dùng cá nhân cần thiết, Gemini đảm bảo không món nào hoang phí.
Với cả cũng lâu, hắn chưa vào lại trung tâm mua sắm, cũng muốn dạo vài vòng, dù sao mang danh nghỉ phép, thì ít nhất cũng nên tận hưởng những việc này chút.
"Em ra kia ngồi, đợi tôi một chút."
Dù sao đi cũng nhiều, nên ngồi nghỉ chút. Fourth nghe sao làm vậy, em ngồi yên ở băng ghê trống, đợi Gemini, dù lòng có chút lo sợ sẽ bị hắn bỏ lại như ngày đó mẹ em rời đi. Nhưng Fourth đã liên tục tự trấn an bản thân, rằng nếu Gemini muốn bỏ, thì có lẽ hắn đi không dẫn em đến đây. Lòng lo lắng rồi lại tự vỗ về chính nỗi lo ấy, hai xúc cảm cứ lẫn lộn vào nhau, khiến Fourth thả hồn đến đờ đẫn.
Dù như nào thì nỗi bất an vẫn luôn trú ngụ trong lòng em, nó không biến mất, nó vẫn ở sâu trong đó, rồi đi khi gió lớn, nó sẽ cuộn thành cơn sóng lớn, quật ngã Fourth giữa biển đời mênh mông, rộng lớn.
"Cho em."- Gemini đưa ly kem rực rỡ đến trước mặt em, những hạt cốm đủ màu làm cho từng viên kem toát lên vẻ ngọt ngào khó tả. Fourth ngẩng mặt lên nhìn hắn, ánh mắt em toát lên nét ngỡ ngàng thoáng quá.
Không vội vã giải thích cho đôi mắt tròn xoe của người bên dưới, Gemini ngồi xuống bên cạnh, nhét ly kem vào tay Fourth. Hắn nhanh chóng thưởng cho mình một muỗng, khi này tay em cảm nhận được cái lạnh, đôi mắt chuyển qua những rung cảm khác.
"Không phải em muốn ăn sao?"
Chuyện là ban nãy, khi vẫn đang đứng nghĩ sẽ đi đâu tiếp theo, thì ánh mắt Gemini lại va phải Fourth, hắn thấy em ấy đang chăm chăm nhìn vào hàng kem đầy màu sắc kia. Nghĩ Fourth muốn ăn, nhưng nếu hỏi thẳng thì chắc chắn em sẽ từ chối ngay, nên hắn dùng cách này. Chỉ là vài viên kem ngọt này, không khiến cho một người trưởng phòng tiền thưởng nhiều hơn tiền lương như hắn nghèo đi đâu.
Chưa kể, đã lâu lắm rồi hắn mới có thể thoải mái, ung dung đến đây, nếu không có Fourth, thì giờ này Gemini vẫn đang dính chặt mình trên ghế ở công ty. Đôi khi người ta chỉ cần một lí do, để bao biện cho bản thân, nhưng còn nghĩ được lí do là còn có thể bù đắp.
"Cảm ơn Gemini."- Khi này Fourth cũng hiểu ra, rằng là hắn quan tâm em. Vậy mà nãy giờ em suy nghĩ xấu cho Gemini, em ấy cảm ơn thay cho lời xin lỗi.
Vị kem tan ra trong khoang miệng, cái mát hòa huyện cùng vị ngọt, khiến lòng cả hai dâng lên một nỗi thỏa mãn, đúng là đồ ngọt sẽ luôn khiến ta hạnh phúc, dù đôi khi nó không tốt. Nhưng chỉ cần bạn cho phép, thì cũng chẳng sao cả, cũng như những viên kem này, dù nó sẽ tan trong chốc lát, nhưng chi ít nó đã thử làm mát lòng ai đó. Hãy cho phép bản thân mình ở những bản thể mà ta cảm thấy thỏa mái nhất. Không cần phải ép buộc trong một khuôn khổ, chỉ cần vẫn giữ chính mình ở lại, thì trở thành ai, là bản ngã nào cũng được.
Hạnh phúc không dừng lại ở những thành tựu to lớn, nó còn đến từ những chuyện nhỏ nhất.
Như ở cơn mưa rào đang tưới mát mặt đường lúc này, để đôi vai bọn họ dưới ô vô tình chạm vào nhau. Để Gemini có lí do bảo Fourth hãy ăn lẩu, vì trời mưa thì chọn món này là hợp lí nhất.
"Em xin phép gửi menu ạ."- Gemini từ tốn nhận lấy menu từ tay nhân viên, ngay khi nhận thấy ánh mắt có chút hoảng loạn của Fourth. Hắn biết sự lo lắng của em, không sao, Gemini còn ở đây, ít nhất sẽ không khiến em bẻ mặt với mọi người. Dù là ai, thì với Gemini, bọn họ đều xứng đáng được tôn trọng.
"Em có ăn cay được không?"- Gemini hỏi.
"Gemini cứ chọn theo ý mình, em như nào cũng được."- Fourth không dám ý kiến, em thấy được ăn no là đủ rồi.
Nghe vậy, hắn cũng gật đầu rồi từ tốn gọi món, Fourth thấy những lúc Gemini đọc một thứ gì đó, hắn sẽ toát ra dáng vẻ rất khác, phải nói là rất hút mắt. Không phải cái nghiêm nghị, mà nó là vẻ đẹp trầm lặng, tiếng nói của tri thức vọng ra từ giọng nói trầm ấm của hắn.
"Pốc"
Gemini búng tay một cái, chẳng biết Fourth đang nghĩ gì, mà từ khi hắn gập menu lại, đến khi hắn gọi em mấy lần, hai mắt Fourth vẫn dán chặt lên người hắn mà chẳng có chút hồi âm. Khi thấy Fourth choàng tỉnh, Gemini mới hỏi tiếp:
"Đang nghĩ cái gì vậy?"
Thấy Fourth ấp úng không trả lời được, Gemini bỗng dưng nở một nụ cười trong vô thức, hắn lắc đầu vài cái rồi mới nói:
"Có một số câu hỏi, em không nhất thiết phải trả lời, nếu nó khiến em khó chịu thì cứ trực tiếp lờ đi."
"Ý của em không phải như vậy."- Fourth nghĩ mình đã làm phật lòng hắn nên vội vã giải thích.
"Ý của tôi cũng không như em nghĩ, tôi chỉ muốn nói, nếu em không muốn hãy cứ nói là không muốn, không cần phải ép mình theo ai cả. Em đừng nghĩ bản thân thấp hèn mình không có tiếng nói, chỉ có người không được dạy dỗ đàng hoàng mới không tôn trọng người khác. Với tôi bất cứ ai cũng xứng đáng được tôn trọng cả."
Từng lời từng chữ của Gemini nói ra, nó từ tốn và điềm đạm, thì ra, hắn đang trấn an em sao, là hắn nhìn thấy được sự hoảng loạn trong đôi mắt bé nhỏ của em, là Gemini nhìn thấy được nỗi lo nằm sâu trong tâm can của Fourth.
Chúng ta vẫn luôn xứng đáng với những điều đẹp đẽ.
Khói trắng từ nồi lẩu sôi sùng sục phủ trắng một mảng, che khuất giọt lệ đọng ngay mi mắt của em, cũng che đi một chút ngượng ngùng, ửng đỏ ngay tai của hắn.
Hạt mưa đã không còn xối xả, nó chỉ nhỏ tí tách từ mái hiên ngoài kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com