Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Những ánh nhìn không tên

"Thứ khiến ta bận lòng nhất... không phải ánh mắt của người khác, mà là ánh mắt ta lỡ dành cho một người quá lâu."

Kể từ ngày bảng điểm được công bố, cái tên An Nhiên âm thầm trở thành cơn sóng ngầm khuấy động mặt hồ bình yên của khối 11. Không ồn ào, không thị phi, nhưng từ khi cô gái ấy xuất hiện, mọi thứ dường như đang lệch khỏi trật tự vốn có.

Trong lớp, Trình Phong trở nên trầm lặng hơn.

Cậu vẫn trả lời đúng mọi câu hỏi, vẫn luôn là người điềm đạm nhất lớp – như thể không gì có thể khiến cậu xao động.

Nhưng đôi khi, ánh mắt ấy lại dừng thật lâu ở góc bàn gần cửa sổ – nơi An Nhiên thường ngồi cúi đầu viết, nét chữ đều đặn, dáng người nhỏ nhắn chìm trong ánh nắng nghiêng qua rèm cửa.

Cô không phải người giỏi nhất cậu từng biết...

Nhưng lại là người duy nhất khiến cậu không thể đoán trước.

Và điều đó – với một người luôn tin rằng mình nắm rõ mọi thứ trong tay – lại là một dạng bất an... khó gọi tên.

Đầu tuần, trường thông báo tổ chức Ngày Hội Nghiên Cứu Liên Khối.

Mỗi nhóm từ 2 đến 3 học sinh, tự chọn đề tài và thuyết trình song ngữ trước toàn trường. Danh sách nhóm được dán ở bảng tin tầng hai.

Sáng sớm hôm đó, Trình Phong đi ngang.

Ánh mắt lướt nhanh qua từng hàng tên – như một phản xạ.

"Nhóm 4: An Nhiên – Hạ Minh – Vũ Thảo."

Cậu đứng yên một nhịp. Không biểu cảm. Không nói gì.

Nhưng ở đâu đó trong lòng, như có dòng nước vừa âm thầm đổi hướng chảy.

Chiều cùng ngày. Thư viện tầng ba.

Bên ô cửa kính đổ bóng vàng cuối ngày, An Nhiên ngồi cùng Hạ Minh, giữa một bàn tài liệu dày đặc. Chiếc bút trên tay cô dừng lại nơi biểu đồ phân tích tâm lý học sinh trong môi trường áp lực cao.

– "Tớ nghĩ đề tài này cần một cách tiếp cận... cảm xúc hơn." – An Nhiên nói, mắt vẫn dõi theo trang giấy. – "Chỉ lý thuyết thì không đủ."

Hạ Minh gật đầu, ánh nhìn không giấu được sự chân thành:

– "Và đó là lý do tớ chọn cậu. Cậu có cách khiến mọi thứ trở nên rõ ràng. Giống như cái cách cậu khiến bảng xếp hạng không còn là điều bất biến."

An Nhiên hơi nhướng mày. Không phủ nhận. Nhưng cũng chẳng tỏ ra tự hào.

– "Tớ không phá vỡ quy luật. Tớ chỉ không muốn... mãi chạy sau một người."

Hạ Minh mỉm cười. Nhẹ nhưng sâu:

– "Tớ không biết ai là người cậu đang để tâm. Nhưng nếu cậu cứ giữ nhịp thế này... sẽ có nhiều người để tâm đến cậu đấy."

Cách đó một dãy sách. Kệ Sinh học.

Trình Phong đứng lặng, tay cầm quyển sách nhưng chưa lật trang nào.

Qua khe hở nhỏ giữa hai giá sách, cậu thấy An Nhiên đang cúi đầu ghi chú, còn Hạ Minh thì đang nhìn cô – lâu hơn bình thường.

Đó không phải ánh nhìn của bạn học.

Đó là ánh nhìn của người bắt đầu bước vào vùng cảm xúc.

Và chính ánh nhìn ấy khiến Trình Phong... thấy điều gì đó rạn nhẹ trong lòng.

Không hẳn là ghen. Nhưng cũng không còn bình thản.

Tối hôm đó.

Nhóm chat lớp bất ngờ sôi động bởi một dòng tin nhắn từ Minh Trang:

"Đứng đầu bảng điểm thì cũng hay đấy.

Nhưng có vẻ... bài kiểm tra thật sự vẫn chưa bắt đầu."

Không tag ai. Không gọi tên.

Nhưng ai cũng hiểu cô đang nói đến ai.

An Nhiên đọc dòng tin. Không phản hồi.

Chỉ cất điện thoại vào cặp.

Trình Phong cũng nhìn thấy dòng chữ đó.

Cậu im lặng... rồi lặng lẽ rời khỏi nhóm chat.

Không phải vì chịu đựng.

Mà vì... không muốn thấy điều đó thêm lần nào nữa.

Sáng hôm sau. Trời mưa nhẹ.

An Nhiên đứng dưới mái hiên tầng hai, một bên tai nghe đeo hờ.

Ánh mắt cô nhìn ra khoảng sân loang nước, nơi từng giọt mưa rơi vỡ thành âm thanh lặng thinh.

Đằng sau, Trình Phong bước đến.

Không gọi. Không chạm.

Cậu chỉ đứng cạnh cô – khoảng cách vừa đủ để nghe tiếng thở, vừa xa để cơn gió lạnh vẫn len vào giữa.

– "Tớ nghĩ... mình cần một trận thi lại." – Cậu lên tiếng, giọng trầm.

An Nhiên quay sang. Ngạc nhiên. Nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng:

– "Lý do?"

– "Vì tớ đã đánh giá sai về cậu." – Trình Phong đáp, mắt vẫn hướng ra mưa.

An Nhiên mỉm cười. Nhẹ. Nhưng thật:

– "Cậu vẫn đang thi à? Còn tớ... chỉ đang cố hiểu bản thân mình hơn mỗi khi viết bài."

Một khoảng lặng mơ hồ kéo dài giữa hai người.

Mưa rơi – như giữ lại những điều chưa kịp nói.

Rồi Trình Phong khẽ thở ra:

– "Vấn đề là... cậu khiến tớ không chắc là mình còn hiểu rõ bản thân như tớ từng nghĩ nữa."

An Nhiên không đáp.

Chỉ có trái tim khẽ lệch một nhịp.

Buổi chiều. Bảng tin.

Danh sách nhóm được chọn thuyết trình chính đã dán lên.

Nhóm An Nhiên – Hạ Minh – Vũ Thảo: Thuyết trình chính.

Đề tài: Trí tuệ nhân tạo trong phân tích tâm lý học đường.

Và ở cuối danh sách:

Nhóm Trình Phong – Minh Trang: Dự phòng.

Đề tài: Logic và cảm xúc – Hai mặt của tư duy học sinh hiện đại.

Minh Trang đứng cạnh bảng, tay khoanh trước ngực, ánh mắt liếc sang Trình Phong:

– "Thì ra... học bá cũng có lúc đứng sau người khác."

Trình Phong không nói gì.

Ánh mắt cậu không nhìn cô.

Cậu đang nhìn về phía thư viện – nơi An Nhiên vừa bước ra, tay ôm tập hồ sơ dày.

Cô không thấy cậu.

Nhưng cậu lại không rời mắt.

Cậu đã nhìn từ rất lâu.

Chỉ là... chưa từng nhận ra khoảng cách giữa họ lại mơ hồ đến thế.

🔹 Cuối chương:

Một người giữ lý trí.

Một người bắt đầu buông phòng bị.

Một người đứng ngoài cuộc... chỉ để không bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào thuộc về người kia.

Cơn sóng ngầm chưa vỡ.

Nhưng đã có người... bắt đầu không kịp thở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com