Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Gió thu và những thử thách đầu tiên

Những ngày giữa tháng Chín, Tuyên Quang khoác lên mình một vẻ đẹp dịu dàng của mùa thu. Những cơn gió mát lành thổi qua những con đường rợp bóng cây, mang theo hương thơm của hoa sữa và lá bàng khô. Tại trường THPT chuyên Tuyên Quang, không khí học tập ngày càng căng thẳng khi kỳ thi HSG Quốc gia đang đến gần. Nhưng giữa những giờ học và bài tập ngập đầu, những rung động đầu tiên của tuổi trẻ vẫn len lỏi, như những tia nắng thu xuyên qua tán cây, nhẹ nhàng nhưng khó quên.

Hôm nay là thứ Bảy, và đội tuyển HSG Quốc gia của trường được thầy Hùng và cô Lan tổ chức một buổi ngoại khóa đặc biệt tại thư viện thành phố Tuyên Quang. Mục tiêu là tạo cơ hội để các học sinh từ các lớp chuyên Toán, Văn, Lý, Hóa, Anh giao lưu, học hỏi lẫn nhau, đồng thời rèn luyện kỹ năng làm việc nhóm. Thư viện thành phố, với những dãy kệ sách cao ngất và không gian yên tĩnh, là nơi lý tưởng cho một buổi học tập như vậy.

Lâm Anh Khoa bước vào thư viện, chiếc cặp da đen đeo trên vai, ánh mắt điềm tĩnh như thường lệ. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans, trông giản dị nhưng vẫn nổi bật bởi dáng người cao ráo và khuôn mặt điển trai. Hoàng Bách, như thường lệ, đi bên cạnh, miệng không ngừng kể về trận bóng đá tối qua. “Khoa, mày xem trận đó chưa? Đội tao cổ vũ thắng 4-2, sướng muốn hét luôn!” Bách hào hứng, tay vung vẩy như muốn tái hiện lại pha ghi bàn quyết định.

Anh Khoa nhíu mày, lắc đầu. “Mày tập trung đi, hôm nay thầy Hùng bảo sẽ có bài kiểm tra nhóm. Làm không tốt là cả nhóm bị phạt đấy.” Cậu nói, giọng đều đều nhưng không thiếu sự quan tâm. Hoàng Bách thở dài, gãi đầu. “Ừ, biết rồi, nhưng mà tao yếu mấy bài hình học không gian lắm. Mày dẫn nhóm hôm nay, cứu tao với nha!”

Cả hai bước vào phòng đọc lớn của thư viện, nơi các học sinh đội tuyển HSG đã tập trung. Bàn ghế được sắp xếp thành từng cụm để tiện cho việc thảo luận nhóm. Anh Khoa và Hoàng Bách chọn một bàn gần cửa sổ, nơi ánh nắng thu chiếu qua, tạo thành những mảng sáng dịu dàng trên mặt bàn gỗ. Không lâu sau, Trần Minh Ánh và Nguyễn Ngọc Diệp cũng xuất hiện. Minh Ánh mặc một chiếc áo dài trắng, mái tóc buộc cao bằng dây buộc màu xanh nhạt, gương mặt dịu dàng nhưng ánh mắt đầy quyết tâm. Ngọc Diệp, trái ngược với sự điềm tĩnh của bạn, sôi nổi như thường lệ, vừa đi vừa kể về một bộ phim Hàn Quốc mới xem.

“Ánh, mày thấy thư viện này đẹp không? Nhìn sang chảnh ghê, đúng là nơi dành cho dân chuyên!” Diệp nói, giọng hào hứng. Minh Ánh mỉm cười, gật đầu. “Ừ, đẹp thật. Tao hy vọng hôm nay học được gì đó mới. Cô Lan bảo sẽ có bài tập nhóm kết hợp giữa Văn và Toán, nghe thú vị lắm.” Cô nói, ánh mắt lướt qua phòng, vô tình chạm vào Anh Khoa đang ngồi gần cửa sổ. Cậu cũng nhìn lại, khẽ gật đầu thay cho lời chào, khiến Minh Ánh bất giác mỉm cười.

Buổi ngoại khóa bắt đầu khi thầy Hùng và cô Lan bước vào phòng. Thầy Hùng, với vẻ mặt nghiêm nghị, lên tiếng: “Hôm nay, các em sẽ làm việc theo nhóm, mỗi nhóm gồm học sinh từ các lớp chuyên khác nhau. Nhiệm vụ là giải một bài toán logic kết hợp với phân tích một đoạn văn bản. Mục tiêu là rèn luyện khả năng tư duy đa chiều và làm việc nhóm. Các em có ba tiếng để hoàn thành, và kết quả sẽ được chấm ngay tại chỗ.”

Cô Lan tiếp lời, giọng nói truyền cảm: “Các em đừng nghĩ rằng Toán và Văn là hai lĩnh vực tách biệt. Trong bài tập hôm nay, các em sẽ thấy sự giao thoa giữa logic và cảm xúc. Hãy làm việc chăm chỉ, và quan trọng nhất, hãy tôn trọng ý kiến của nhau.” Cô mỉm cười, ánh mắt khuyến khích quét qua từng học sinh.

Các nhóm được chia ngẫu nhiên, và thật tình cờ, Anh Khoa, Minh Ánh, Hoàng Bách, Ngọc Diệp, Phúc, và Chi được xếp vào cùng một nhóm. Mai Phương Thảo, không ngoài dự đoán, cũng xin tham gia nhóm này, với lý do “muốn học hỏi từ các bạn giỏi”. Thảo mặc một chiếc váy trắng, mái tóc xoăn nhẹ tung bay, thu hút ánh nhìn của nhiều học sinh trong phòng. Cô ta nở nụ cười quyến rũ, ngồi xuống cạnh Anh Khoa, khiến Minh Ánh cảm thấy một chút khó chịu khó tả.

Bài tập nhóm hôm nay là một thử thách thú vị: nhóm phải giải một bài toán logic về xác suất, sau đó viết một đoạn văn nghị luận ngắn dựa trên một câu nói của nhà toán học Blaise Pascal: “Trái tim có những lý lẽ mà lý trí không hiểu được.” Nhiệm vụ yêu cầu các thành viên phải phối hợp, với nhóm Toán giải bài toán và nhóm Văn viết đoạn văn, sau đó cả nhóm thảo luận để kết nối hai phần.

Anh Khoa nhanh chóng đảm nhận vai trò dẫn dắt phần Toán. Cậu phân tích bài toán xác suất một cách rõ ràng, chia nhỏ vấn đề để cả nhóm dễ hiểu. “Bài này cần tính xác suất của một chuỗi sự kiện liên tiếp. Phúc, cậu thử làm phần đầu, tính xác suất cơ bản. Bách, cậu hỗ trợ Phúc kiểm tra lại. Mình sẽ làm phần cuối,” Anh Khoa nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy thuyết phục.

Phúc gật đầu, bắt đầu viết ra giấy nháp, dù ánh mắt cậu lộ chút lo lắng. Phúc là một học sinh chăm chỉ, nhưng hoàn cảnh gia đình khó khăn khiến cậu thường xuyên phải làm thêm, dẫn đến việc đôi khi không theo kịp bài tập. Anh Khoa nhận ra điều đó, nên kiên nhẫn giải thích từng bước, khiến Phúc cảm thấy tự tin hơn.

Trong khi đó, Minh Ánh và Ngọc Diệp dẫn dắt phần Văn. Minh Ánh đọc kỹ câu nói của Pascal, rồi bắt đầu phác thảo ý tưởng. “Mình nghĩ câu này muốn nói về sự mâu thuẫn giữa cảm xúc và lý trí. Trái tim có thể dẫn ta đến những quyết định mà lý trí không giải thích được, như khi ta yêu một ai đó hoặc hy sinh vì người khác. Diệp, Chi, các bạn thấy thế nào?” Minh Ánh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy thuyết phục.

Ngọc Diệp gật đầu, hào hứng: “Ý hay đấy, Ánh! Tao nghĩ nên nhấn mạnh vào tình yêu, vì nó là ví dụ rõ nhất về lý lẽ của trái tim. Chi, mày có ý gì không?” Chi, vốn ít nói, ngượng ngùng đáp: “Mình thấy câu này cũng giống như khi mình vẽ tranh. Đôi khi mình vẽ không vì lý do gì cụ thể, chỉ vì cảm xúc thôi.” Lời nói của Chi khiến cả nhóm bật cười, và Minh Ánh gật đầu, khuyến khích: “Ý hay lắm, Chi. Mình sẽ đưa cảm hứng nghệ thuật vào đoạn văn.”

Mai Phương Thảo, ngồi bên cạnh, khẽ nhếch môi. Cô ta chen vào: “Mình nghĩ đoạn văn nên tập trung vào sự xung đột giữa lý trí và cảm xúc, chứ không chỉ nói về tình yêu. Minh Ánh, ý của bạn hơi thiên về cảm xúc quá, không đủ sâu sắc đâu.” Lời nói của Thảo mang vẻ thách thức, khiến Minh Ánh khẽ nhíu mày.

Minh Ánh mỉm cười, đáp lại: “Cảm ơn ý kiến của Thảo. Mình sẽ cân nhắc thêm góc độ xung đột, nhưng mình nghĩ tình yêu là một ví dụ mạnh mẽ để làm rõ câu nói của Pascal.” Sự điềm tĩnh của Minh Ánh khiến Thảo khó chịu, nhưng cô ta chỉ cười nhẹ, không nói thêm.

Trong lúc nhóm làm việc, một sự cố nhỏ xảy ra. Khi Phúc đang trình bày phần giải bài toán xác suất, một học sinh từ nhóm khác – Lê Tuấn Dũng – bất ngờ chen vào, nói với giọng điệu mỉa mai: “Phúc, cậu chắc chắn cách giải này đúng không? Tớ thấy hơi sai sai ở bước thứ hai đấy. Anh Khoa, cậu kiểm tra lại xem, đừng để cả nhóm bị điểm thấp vì lỗi cơ bản.” Lời nói của Dũng khiến Phúc lúng túng, tay cầm bút khựng lại.

Anh Khoa liếc qua bài giải của Phúc, rồi đáp, giọng bình thản nhưng kiên định: “Cách giải của Phúc đúng. Bước thứ hai cậu ấy dùng công thức xác suất có điều kiện, hoàn toàn hợp lý. Dũng, nếu cậu có cách giải khác, cứ chia sẻ, tụi mình sẽ thảo luận.” Sự điềm tĩnh của Anh Khoa khiến Dũng khựng lại, và cậu ta chỉ cười gượng, quay về nhóm của mình.

Hoàng Bách, không kìm được, thì thào với Anh Khoa: “Ê, Dũng cố ý gây khó dễ kìa. Tao thấy cậu ta ghen tị với mày từ lâu rồi.” Anh Khoa chỉ lắc đầu, không đáp. Cậu không muốn để tâm đến những lời cạnh khóe, nhưng trong lòng cũng nhận ra rằng Dũng đang ngày càng thể hiện sự cạnh tranh rõ rệt.

Sau hai tiếng làm việc, nhóm của Anh Khoa và Minh Ánh hoàn thành bài tập. Phần toán được trình bày rõ ràng, logic, còn đoạn văn nghị luận của Minh Ánh và Ngọc Diệp được viết với ngôn từ tinh tế, kết hợp giữa cảm xúc và lập luận chặt chẽ. Khi cả nhóm trình bày trước thầy Hùng và cô Lan, cả hai giáo viên đều gật đầu hài lòng. “Rất tốt,” thầy Hùng nói. “Nhóm các em đã kết hợp được tư duy logic của Toán và sự cảm nhận tinh tế của Văn. Anh Khoa, Minh Ánh, các em đã làm tốt vai trò dẫn dắt.”

Lời khen của thầy Hùng khiến Dũng, đang ngồi ở nhóm bên cạnh, siết chặt tay. Cậu ta liếc qua Anh Khoa, ánh mắt ánh lên sự ghen tị. Trong khi đó, Phương Thảo, dù mỉm cười, cũng không giấu được sự khó chịu khi thấy Minh Ánh được khen ngợi.

Sau buổi ngoại khóa, cả nhóm quyết định ra quán nước gần thư viện để thư giãn. Quán nhỏ, với những chiếc bàn gỗ được trang trí bằng lọ hoa nhỏ, nằm dưới bóng cây bàng rợp mát. Minh Ánh gọi một ly trà đào, còn Anh Khoa chọn một ly cà phê đen không đường. Hoàng Bách và Ngọc Diệp, như thường lệ, tiếp tục đấu khẩu về một bộ phim mà cả hai cùng xem nhưng có ý kiến trái ngược. Phúc và Chi ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng chen vào vài câu, khiến không khí trở nên rôm rả.

Trong một khoảnh khắc, khi Hoàng Bách và Ngọc Diệp đang tranh cãi sôi nổi, Minh Ánh quay sang Anh Khoa, khẽ hỏi: “Hôm nay bạn làm tốt lắm, đặc biệt là lúc giải thích cho Phúc. Bạn lúc nào cũng điềm tĩnh thế à?” Cô mỉm cười, ánh mắt sáng lên.

Anh Khoa, vốn ít nói, đáp: “Mình chỉ cố làm tốt thôi. Còn bạn, đoạn văn bạn viết hay lắm. Mình không giỏi Văn, nhưng đọc xong thấy… rất cảm xúc.” Lời nói của cậu khiến Minh Ánh bất ngờ, và cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. “Cảm ơn bạn,” cô nói, giọng nhẹ nhàng. “Nếu bạn muốn, mình có thể giới thiệu thêm vài bài Văn hay để bạn đọc thử.”

“Được chứ,” Anh Khoa mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi khiến Minh Ánh cảm thấy ấm áp lạ lùng. Khoảnh khắc ấy, dưới ánh hoàng hôn của mùa thu, cả hai như cảm nhận được một sự kết nối sâu sắc hơn, dù chưa ai dám nói ra.

Tối hôm đó, tại nhà Minh Ánh, cô ngồi bên bàn học, trước mặt là cuốn sổ ghi chép bài “Người lái đò sông Đà”. Nhưng tâm trí cô lại lơ lửng, nghĩ về buổi ngoại khóa, về cách Anh Khoa kiên nhẫn giúp Phúc và ánh mắt cậu khi khen đoạn văn của cô. Cô lắc đầu, tự nhủ: “Mình phải tập trung học, kỳ thi HSG Quốc gia quan trọng lắm.” Nhưng khóe môi cô vẫn khẽ nở một nụ cười.

Cùng lúc, tại nhà Anh Khoa, cậu cũng đang xem lại bài toán xác suất, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lơ đãng. Hình ảnh Minh Ánh, với nụ cười dịu dàng và giọng nói nhẹ nhàng, cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu. “Chắc chỉ là ấn tượng thoáng qua thôi,” Anh Khoa tự nhủ, nhưng cậu biết, cảm giác này đang dần trở thành một thứ gì đó sâu sắc hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com