Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Sân vận động và những nhịp tim

TG: Tự dưng muốn đi đánh cầu lông với đám bạn đến chiều muộn,rồi cùng nhau đi uống bia lạnh,tối về cày game đến khuya,sáng hôm sau đi học bằng xe đạp cùng nhau.
______________________________________

Những ngày cuối tháng Chín, không khí tại trường THPT chuyên Tuyên Quang trở nên sôi động hơn bao giờ hết khi hội thao toàn trường được tổ chức. Sân vận động của trường rực rỡ với những dải cờ màu sắc, tiếng nhạc rộn ràng từ loa phóng thanh, và tiếng hò reo của các lớp cổ vũ đội tuyển của mình. Những cơn gió thu mát lành thổi qua, mang theo hương hoa sữa từ con đường phía sau cổng trường, làm dịu đi cái nắng nhẹ của buổi sáng. Đối với học sinh lớp 12, hội thao là cơ hội hiếm hoi để tạm gác lại áp lực học tập, hòa mình vào không khí tuổi trẻ và những trò chơi đầy hứng khởi.

Lâm Anh Khoa bước vào sân vận động, mặc một chiếc áo thể thao xanh đậm của lớp 12 Toán 1, chiếc cặp da đen được để lại ở lớp, thay vào đó là một chai nước suối cầm trên tay. Cậu là thành viên đội bóng đá nam của lớp, được thầy Hùng chọn làm đội trưởng nhờ khả năng lãnh đạo và sự điềm tĩnh. Anh Khoa không phải là người quá nổi bật trong thể thao, nhưng cậu luôn chơi hết mình, đặc biệt khi đội cần sự phối hợp ăn ý.

Vũ Hoàng Bách, như thường lệ, đi bên cạnh, mặc áo thể thao đỏ rực, miệng không ngừng kể về trận bóng đá tối qua mà cậu xem trên tivi. “Khoa, mày thấy pha ghi bàn đó chưa? Siêu đỉnh luôn! Hôm nay tụi mình phải chơi cho lớp 12 Văn 1 lé mắt, đúng không?” Bách hào hứng, tay vung vẩy như đang rê bóng.

Anh Khoa nhíu mày, lắc đầu. “Mày bớt nói đi, tập trung đá cho tốt. Lớp 12 Văn 1 có Nam với mấy bạn khác chơi ổn lắm, không dễ thắng đâu.” Cậu nói, giọng đều đều nhưng không thiếu sự quan tâm. Hoàng Bách cười lớn, vỗ vai bạn. “Yên tâm, có mày dẫn đội là tụi tao thắng chắc! Mà này, tao nghe nói Minh Ánh cũng tham gia đội cổ vũ, mày để ý tí nha!” Bách nháy mắt, khiến Anh Khoa lườm cậu, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên.

Ở khu vực khán đài, Trần Minh Ánh đang đứng cùng đội cổ vũ của lớp 12 Văn 1. Cô mặc một chiếc áo phông trắng in logo lớp, mái tóc buộc cao bằng dây buộc màu xanh nhạt, gương mặt rạng rỡ dưới ánh nắng thu. Minh Ánh không phải là người thích thể thao, nhưng cô tham gia đội cổ vũ để góp phần vào tinh thần lớp, và cũng vì lời động viên của Nguyễn Ngọc Diệp. “Ánh, mày phải tham gia cho vui! Hội thao là dịp để tụi mình bung xõa, chứ cứ học hoài là mệt lắm!” Diệp nói, giọng hào hứng, tay cầm hai quả bông cổ vũ màu đỏ.

Minh Ánh mỉm cười, gật đầu. “Ừ, vui thật, nhưng tao sợ cổ vũ không đủ nhiệt tình. Mày dẫn đội đi, Diệp, tao chỉ đứng sau hỗ trợ thôi.” Diệp nháy mắt, trêu: “Hỗ trợ gì, tao thấy mày đứng đó là đủ thu hút rồi! Coi chừng Lâm Anh Khoa bên lớp Toán nhìn mày không chớp mắt luôn!” Minh Ánh đỏ mặt, lườm bạn. “Mày đừng nói bậy, tao chỉ làm tròn nhiệm vụ thôi.”

Hội thao bắt đầu với tiếng còi khai mạc của thầy hiệu trưởng. Các lớp được chia thành nhiều môn thi, từ bóng đá, bóng chuyền, đến chạy tiếp sức. Lớp 12 Toán 1 và 12 Văn 1 được xếp vào cùng một bảng đấu bóng đá nam, tạo nên một trận đấu được cả khối 12 chờ đợi. Đội bóng đá lớp 12 Toán 1 gồm Anh Khoa, Hoàng Bách, Phúc, và một vài bạn khác, trong khi đội lớp 12 Văn 1 có Nam – một học sinh chuyên Lý nhưng chơi bóng rất cừ – cùng Lê Tuấn Dũng và Hải Anh.

Trước khi trận đấu bắt đầu, Anh Khoa tập hợp đội lại, nói ngắn gọn: “Tụi mình chơi hết sức, nhưng quan trọng là phối hợp tốt. Phúc, cậu giữ vị trí hậu vệ, đừng để Nam đột phá. Bách, mày hỗ trợ tấn công, nhưng đừng ham rê bóng.” Phúc gật đầu, ánh mắt quyết tâm. Dù hoàn cảnh gia đình khó khăn, Phúc luôn cố gắng tham gia các hoạt động lớp để hòa nhập với bạn bè. Hoàng Bách vỗ ngực, cười lớn: “Yên tâm, đội trưởng! Tụi mình sẽ cho lớp Văn biết thế nào là chuyên Toán!”

Ở phía khán đài, đội cổ vũ lớp 12 Văn 1 bắt đầu biểu diễn. Minh Ánh đứng ở hàng sau, vung quả bông cổ vũ theo nhịp nhạc, ánh mắt lướt qua sân vận động, vô tình chạm vào Anh Khoa đang khởi động. Cậu cũng nhìn lại, khẽ gật đầu, khiến Minh Ánh bất giác mỉm cười. Bên cạnh cô, Mai Phương Thảo, cũng trong đội cổ vũ, mặc một bộ đồ thể thao bó sát, thu hút ánh nhìn của nhiều học sinh. Thảo nhận ra khoảnh khắc giữa Minh Ánh và Anh Khoa, khẽ nhíu mày, rồi nở một nụ cười đầy ý đồ.

“Minh Ánh, bạn cổ vũ nhiệt tình thế, chắc là muốn gây ấn tượng với ai đó bên đội Toán hả?” Thảo nói, giọng nửa đùa nửa thật. Minh Ánh lắc đầu, đáp nhẹ nhàng: “Mình chỉ cổ vũ cho lớp thôi, Thảo. Bạn cũng cố lên nha, đội mình cần nhiệt huyết đấy.” Sự điềm tĩnh của Minh Ánh khiến Thảo khó chịu, nhưng cô ta chỉ cười nhẹ, quay đi.

Trận đấu bắt đầu với tiếng còi của trọng tài. Đội lớp 12 Toán 1, dưới sự dẫn dắt của Anh Khoa, chơi rất bài bản, với những đường chuyền chính xác và chiến thuật hợp lý. Hoàng Bách, đúng như lời dặn, phối hợp tốt với đồng đội, nhưng thỉnh thoảng vẫn không kìm được mà rê bóng, khiến Anh Khoa phải nhắc nhở: “Bách, chuyền đi, đừng giữ bóng!” Phúc, ở vị trí hậu vệ, chơi chắc chắn, nhiều lần ngăn chặn thành công các pha tấn công của Nam.

Bên đội lớp 12 Văn 1, Nam và Tuấn Dũng là hai mũi nhọn. Nam, với thể lực tốt và kỹ thuật điêu luyện, liên tục đột phá, khiến Phúc gặp khó khăn. Trong khi đó, Tuấn Dũng, dù chơi không tệ, lại tỏ ra quá hiếu thắng, thường xuyên giữ bóng thay vì phối hợp với đồng đội. Trong một pha tranh bóng, Dũng cố ý đẩy vai Anh Khoa mạnh hơn cần thiết, khiến cậu ngã xuống sân. Tiếng còi trọng tài vang lên, nhưng Dũng chỉ nhếch môi, nói với giọng mỉa mai: “Xin lỗi, Khoa, tớ không cố ý đâu. Cậu ổn chứ?”

Anh Khoa đứng dậy, phủi bụi trên áo, đáp bình thản: “Không sao, chơi tiếp đi.” Nhưng Hoàng Bách, không kìm được, thì thào: “Ê, Dũng cố ý đấy, Khoa. Cậu ta ghen với mày từ lâu rồi, giờ còn chơi xấu!” Anh Khoa lắc đầu, không đáp, tập trung trở lại trận đấu.

Ở khán đài, Minh Ánh và đội cổ vũ lớp 12 Văn 1 hò reo hết mình. Khi thấy Anh Khoa ngã, Minh Ánh bất giác nắm chặt quả bông cổ vũ, ánh mắt lộ vẻ lo lắng. Ngọc Diệp, đứng bên cạnh, nhận ra ngay, thì thào: “Ánh, mày lo cho Lâm Anh Khoa hả? Nhìn cậu ta kìa, ngã mà vẫn bình tĩnh, đúng chuẩn dân chuyên Toán!” Minh Ánh đỏ mặt, lườm bạn: “Mày đừng nói bậy, tao chỉ lo cho trận đấu thôi.”

Trận đấu kết thúc với tỷ số hòa 1-1, nhờ một pha sút phạt của Anh Khoa ở phút cuối. Cả hai đội đều nhận được tràng pháo tay từ khán đài. Sau trận, các học sinh tập trung ở khu vực nghỉ ngơi, nơi nhà trường đã chuẩn bị nước uống và bánh ngọt. Minh Ánh, Ngọc Diệp, và Chi – cô bạn yêu vẽ của lớp 12 Văn 1 – mang theo một khay nước đến chia sẻ với đội bóng lớp 12 Toán 1.

“Chúc mừng các bạn, chơi hay lắm!” Minh Ánh nói, đưa chai nước cho Anh Khoa. Cậu nhận lấy, khẽ mỉm cười. “Cảm ơn. Đội cổ vũ của các bạn cũng tuyệt lắm, đặc biệt là phần nhảy lúc đầu.” Lời khen của Anh Khoa khiến Minh Ánh bất ngờ, và cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. “Cảm ơn bạn,” cô đáp, giọng nhẹ nhàng. “Mình thấy bạn sút phạt cuối trận hay lắm, chắc luyện tập nhiều hả?”

Anh Khoa lắc đầu, cười nhẹ. “Mình chỉ chơi cho vui thôi, không giỏi như Nam hay Bách. Mà bạn nhảy cổ vũ nhìn chuyên nghiệp thật, có luyện tập trước không?” Minh Ánh bật cười, lắc đầu: “Tụi mình tập có hai buổi thôi, chủ yếu là Diệp dẫn dắt.”

Ở phía bên kia, Hoàng Bách và Ngọc Diệp lại bắt đầu đấu khẩu. “Diệp, mày cổ vũ nhiệt tình thế mà đội tụi tao vẫn hòa, chắc tại mày không hò to!” Bách trêu, khiến Diệp lườm cậu. “Mày nói gì? Tao hò khan cả giọng, còn mày thì rê bóng làm gì, chuyền cho Khoa sớm là thắng rồi!” Cả hai cãi qua cãi lại, khiến Phúc và Chi cười nghiêng ngả.

Chi, vốn ít nói, bất ngờ lên tiếng: “Mình vẽ lại cảnh Khoa sút phạt lúc nãy, đẹp lắm. Lát mình cho các bạn xem nha.” Cô lấy cuốn sổ phác thảo ra, chỉ vào một bức vẽ nhanh cảnh Anh Khoa đứng trước khung thành, ánh mắt tập trung. Minh Ánh nhìn bức vẽ, khẽ thốt lên: “Chi, mày vẽ đẹp quá! Cảnh này đúng là đáng nhớ.” Anh Khoa cũng nhìn qua, gật đầu: “Cảm ơn Chi, vẽ hay thật.”

Trong lúc cả nhóm đang trò chuyện vui vẻ, Mai Phương Thảo xuất hiện, tay cầm một chai nước, nụ cười quyến rũ hướng về Anh Khoa. “Khoa, bạn sút phạt cuối trận đỉnh thật, chắc là át chủ bài của lớp Toán đúng không?” Thảo nói, giọng ngọt ngào, cố ý đứng gần cậu. Anh Khoa chỉ gật đầu, đáp ngắn gọn: “Cảm ơn, cả đội cố gắng thôi.” Sự lạnh lùng của cậu khiếnThảo khẽ nhíu mày, nhưng cô ta nhanh chóng quay sang Minh Ánh, nói với giọng nửa đùa nửa thật: “Minh Ánh, bạn cổ vũ nhiệt tình thế, chắc là muốn gây ấn tượng với đội Toán hả?”

Minh Ánh mỉm cười, đáp lại: “Mình chỉ cổ vũ cho lớp thôi, Thảo. Bạn cũng nhảy đẹp lắm, đặc biệt là phần mở đầu.” Sự điềm tĩnh của Minh Ánh khiến Thảo khó chịu, nhưng cô ta chỉ cười nhẹ, quay đi.

Đúng lúc đó, Lê Tuấn Dũng và Hải Anh cũng đến khu vực nghỉ ngơi. Dũng, vẫn chưa nguôi sự bực tức sau pha tranh bóng với Anh Khoa, cố ý nói lớn: “Khoa, cậu sút phạt tốt thật, nhưng nếu không có pha đẩy vai của tớ, chắc cậu cũng không có cơ hội ghi bàn đâu.” Lời nói của Dũng mang vẻ mỉa mai, khiến không khí trở nên căng thẳng.

Hoàng Bách, không kìm được, đáp lại: “Dũng, mày nói gì kỳ vậy? Đẩy vai là chơi xấu, còn khoe nữa hả?” Dũng nhếch môi, định nói gì đó, nhưng Anh Khoa giơ tay ngăn Bách lại, nói bình thản: “Thôi, trận đấu xong rồi, hòa là được. Cảm ơn các bạn lớp Văn đã chơi hết mình.” Sự điềm tĩnh của Anh Khoa khiến Dũng khựng lại, và cậu ta chỉ cười gượng, quay đi.

Sau hội thao, cả nhóm quyết định đi ăn kem ở quán gần trường để thư giãn. Quán kem nhỏ, với những chiếc bàn gỗ được trang trí bằng lọ hoa nhỏ, nằm dưới bóng cây bàng rợp mát. Minh Ánh gọi một ly kem dâu, còn Anh Khoa chọn kem socola. Hoàng Bách và Ngọc Diệp, như thường lệ, tiếp tục đấu khẩu về việc ai cổ vũ nhiệt tình hơn. Phúc và Chi ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng chen vào vài câu, khiến không khí trở nên rôm rả.

Trong một khoảnh khắc, Minh Ánh quay sang Anh Khoa, khẽ hỏi: “Hôm nay bạn chơi bóng hay lắm, đặc biệt là pha sút phạt cuối. Bạn có thích thể thao không, hay chỉ tham gia cho vui?” Cô mỉm cười, ánh mắt sáng lên. Anh Khoa, vốn ít nói, đáp: “Mình không giỏi thể thao lắm, nhưng chơi bóng giúp mình thư giãn. Còn bạn, cổ vũ chắc mệt lắm hả?” Cậu nhìn Minh Ánh, ánh mắt thoáng qua một chút ấm áp.

Minh Ánh bật cười, gật đầu. “Mệt thật, nhưng vui. Nhìn đội bạn chơi, mình thấy lớp mình cũng phải cố gắng hơn.” Cô dừng lại, rồi nói thêm: “Nếu có dịp, bạn dạy mình vài kỹ thuật đá bóng nhé, mình muốn thử.” Anh Khoa bất ngờ, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên. “Được chứ. Mà nếu bạn muốn, mình cũng muốn học cách viết văn từ bạn. Hôm trước đọc đoạn văn của bạn, mình thấy hay lắm.”

Lời nói của Anh Khoa khiến Minh Ánh bất ngờ, và cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. “Cảm ơn bạn,” cô nói, giọng nhẹ nhàng. “Mình sẽ giới thiệu bạn vài bài văn hay, còn bạn chỉ mình cách đá bóng, deal nhé?” Cả hai bật cười, và khoảnh khắc ấy, dưới ánh hoàng hôn của mùa thu, họ như cảm nhận được một sự kết nối sâu sắc hơn.

Tối hôm đó, tại nhà Minh Ánh, cô ngồi bên bàn học, trước mặt là cuốn sổ ghi chép bài “Chí Phèo”. Nhưng tâm trí cô lại lơ lửng, nghĩ về hội thao, về pha sút phạt của Anh Khoa và ánh mắt cậu khi trò chuyện ở quán kem. Cô lắc đầu, tự nhủ: “Mình phải tập trung học, kỳ thi HSG Quốc gia quan trọng lắm.” Nhưng khóe môi cô vẫn khẽ nở một nụ cười.

Cùng lúc, tại nhà Anh Khoa, cậu cũng đang xem lại bài toán tổ hợp, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lơ đãng. Hình ảnh Minh Ánh, với nụ cười dịu dàng và giọng nói nhẹ nhàng, cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu. “Chắc chỉ là ấn tượng thoáng qua thôi,” Anh Khoa tự nhủ, nhưng cậu biết, cảm giác này đang dần trở thành một thứ gì đó sâu sắc hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com