Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19 . Cảm ơn chúng ta

Mọi người đều hoảng loạn , rối tung cả lên , Seok Kyung ngồi bệt xuống đất dựa bào tường với vô vàn nỗi lo sợ , em không thể nào sống mà không có anh . Thì ra cái cảm giác của anh lúc em gặp nạn là thế này sao ? đau đến tột cùng .

Seok Kyung từ từ đứng dậy , từng bước nặng trĩu bước đến cửa phòng cấp cứu , chỉ biết nhìn anh qua tấm kính . Bây giờ em phải làm sao đây , cơ hội nói ra tất cả nỗi lòng của em có còn không ? Xin anh , đừng rời bỏ em dù chỉ là một chút , cầu xin anh hãy ở lại với em , xin anh ....

Khi em chỉ còn biết khóc trong tuyệt vọng , có một tia hi vọng đã loé lên . Bác sĩ nói đã có người cùng nhóm máu với Seok Hoon tình nguyện hiến máu cho anh . Thật may mắn , có lẽ anh đã được cứu .

Như từ cõi chết chở về , Seok Kyung nơm nớp đứng ngoài phòng phẫu thuật chấp tay cầu nguyện cho anh .

- Sẽ không sao anh ấy sẽ ổn , làm ơn ...

Sau khoảng gần 2 tiếng , cuộc phẫu thuật đã thành công , Seok Hoon đã thật sự an toàn nhưng vẫn sẽ hôn mê khá lâu vì sức khoẻ còn rất yếu . Seok Kyung chỉ biết nhìn anh mà khóc , vừa vui vừa buồn mọi cảm xúc lẫn lộn không tả được .

Seok Kyung dường như ở bên cạnh chăm sóc cho anh 24/24 . Chỉ cần nhìn thấy anh vẫn ở đó , em đã yên lòng phần nào .

- Anh à , em tưởng anh sẽ rời xa em mãi mãi rồi chứ ? Cảm ơn anh vì đã ở lại với em , cảm ơn anh ...

Rona ngày ngày thấy Seok Kyung như thế , cô đã hiểu được tình yêu họ dành cho nhau lớn thế nào , trải qua nhiều chuyện thì tình cảm ấy sẽ càng lớn dần lên và có lẽ cô sẽ từ bỏ Seok Hoon . Không phải vì Seok Kyung mà cô từ bỏ , một phần vì thấy sau bao nhiêu lâu , cô nhận ra rằng tình cảm của mình chưa phải là yêu , chỉ là nhất thời muốn chiếm hữu .

Vẫn như thường ngày hôm hay Seok Kyung lại tới chăm sóc anh , tình hình có vẻ tiến triển hơn , bác sĩ nói anh sẽ sớm tỉnh lại thôi .

- Anh à , anh biết hôm nay em mang gì tới không ? Đây này , là bức ảnh lúc nhỏ của em và anh , lúc trước em tưởng đã làm mất nó , nhưng hôm nay khi dọn dẹp em đã nhặt được nó . Woa nhìn dễ thương thật nhỉ .

Seok Kyung vui vẻ nói anh nghe về tấm ảnh , bỗng có cái cảm giác lạ , một hơi ấm chạm lên tay em ... Là Seok Hoon anh ấy tỉnh lại rồi .

- Anh à , anh tỉnh rồi sao , anh có nghe em nói không ...

Bác sĩ có đến kiểm tra cho anh , tuy đã tỉnh lại nhưng sức khoẻ anh còn khá yếu nên sẽ ở lại viện thêm một thời gian nữa . Cả mẹ và Seok Kyung ai cũng vui mừng đến nỗi nước mắt cứ thế mà tuôn ra .

- Em sẽ ... không đi du học nữa đúng không ... Seok Kyung ...

Seok Hoon cố gượng nói vài lời với em .

- Không , em sẽ không đi đâu nữa , em sẽ ở lại với anh . Em xin lỗi , là em đã sai nên mới thành ra thế này , em xin lỗi ...

Seok Kyung ôm anh mà cứ khóc và nhận hết lỗi lầm về mình . Khi dường như một thứ gì đó sắp mất đi , người ta mới thấy được sự quan trọng của nó với mình . Anh cũng vậy , nếu em mất anh thì cuộc sống này của em còn có ý nghĩ gì nữa chứ .

- Không sao , Seok Kyung à , anh không sao ...

Sau một tuần dưỡng bệnh ở bệnh viện , Seok Hoon cũng đã khoẻ hoàn toàn và trở về nhà .

- Seok Kyung con đưa anh lên phòng nghỉ ngơi nhé .

Seok Kyung đưa anh vào phòng nghỉ ngơi .

- Ở nhà vẫn thế thôi anh à , chẳng có gì mới mẻ đâu , em đã dọn dẹp phòng của anh lại một chút ...

- Cảm ơn em .

Seok Kyung chưa kịp nói hết câu , Seok Hoon đã cắt ngang lời em .

- Cảm ơn ? Anh làm gì mà phải cảm ơn em chứ ?

- Thì nếu không có em , chẳng phải anh đã chết sao ?

- Em á , em có làm gì đâu ?

- Nếu em không truyền máu cho anh ...

Lời nói của Seok Hoon khiến em chột dạ giật mình , em ấp úng , liệu có nên nói với anh không .

- À ... cái đó ... thật ra ...

- Em sao vậy ?

- Seok Hoon à thật ra ... người hiến máu cho anh không phải em , vì ... vì chúng ta không cùng huyết thống ...

- Em nói gì vậy Seok Kyung anh với em là ...

- Anh với em không phải anh em ruột , em là con của mẹ , còn anh là con của bố và dì Na Ae Kyo . Em xin lỗi vì đã nói quá muộn Seok Hoon à ...

Seok Hoon trợn tròn mắt nhìn em , những điều anh nghe là sự thật sao , người anh thương vì cái tiếng em gái nên anh không dám thổ lộ bây giờ lại là người dưng . Quá tốt rồi đúng không .

- Em nói thật ?

- Em đã xét nhiệm ADN , kết quả là thật .

- Tại sao em không nói sớm hơn vậy hả . Em có biết là anh đã căm ghét chính mình như thế nào không ? Vì anh nghĩ tại sao anh có thể yêu em được chứ ? Điều đó là vô lý , anh đã hành hạ bản thân suốt thời gian qua ...

- Em xin lỗi , em lại sai rồi , vì sợ anh biết anh sẽ bỏ rơi em vì em chả là cái thá gì cả ...

- Sao lại nghĩ như thế được khi anh yêu em chứ ? Chẳng lẽ em chỉ coi anh là anh trai sao ?

- Không , em yêu anh , yêu đến phát điên lên , mỗi lần nhìn thấy anh với Rona , em lại nghĩ mình không là gì cả , em nghĩ là anh yêu cô ấy , nên em mới quyết định sẽ đi du học , em đã lầm khi nghĩ xa anh là có thể quên được tất cả , kể cả tình cảm của em .

- Seo Kyung à ... em ngốc lắm biết không hả , hãy hứa là sẽ không rời bỏ anh nữa đi .

- Em hứa , em hứa ...

Em và anh ôm nhau khóc như hai đứa trẻ con vậy , có những điều nghĩ là nói ra sẽ không tốt nhưng thực chất nói ra mới là cách giải quyết tốt nhất . Sẽ có những lựa chọn bản thân cho là đúng nhưng nó lại làm đối phương đau khổ , làm cho cả hai càng thêm những vết hằn sâu trong lòng . Em và anh bây giờ không cần phải đau khổ vì nhau nữa , những câu nói ấy dường như chữa lành những vết thương lâu ngày trong anh và em .

- Người hiến máu cho anh là ai thế , anh rất muốn cảm ơn họ .

- Em không biết , bác sĩ nói rằng người đó chỉ đến hiến máu rồi đi mất , vì gấp quá nên cũng không kịp xin thông tin cụ thể .

- Vậy sao ...

Sáng hôm sau , Seok Kyung và Seok Hoon ra sân bay từ sớm . Họ đến để nói lời tạm biệt với Rona , cô ấy sẽ sang nước ngoài và theo đuổi ước mơ của mình .

- Mình xin lỗi vì những chuyện đã qua , mong hai người có thể tha thứ cho mình . Và cả ơn hai người khi cho mình biết thế nào mới gọi là tình yêu . Chúc hai người hạnh phúc nhé .

- Chúc cậu thực hiện được ước mơ của mình nhé Rona à .

- Cảm ơn cậu Seok Kyung , mình phải đi đây , tạm biệt nhé .

Sau khi tiễn Rona đi , anh và em dạo bước trên con đường đông người qua lại . Không còn cảm giác lạc lõng , cô đơn như ngày nào . Cả hai nắm tay nhau , cười đùa vui vẻ . Cảm chúng ta khi có thể bày tỏ nỗi lòng mình với đối phương , có thể kết cục sẽ đẹp , cũng có thể là không nhưng ít ra những lời ấy được nói trước khi họ rời xa chúng ta .

- anh ! em đói bụng quá , mình đi ăn gì thôi .

- Ừm ăn gì nhỉ , tokbokki , malatang , ... Nhưng thôi anh muốn về nhà ăn cơm của mẹ vợ anh nấu .

- Ya , mẹ vợ gì chứ , em là vợ anh hồi nào ... Ya đứng lại xem nào ... anh dám chạy hả ... yaaa

________________end__________________

Cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã đọc chiếc fic be bé này của mình . Hi vọng nếu mình có viết thêm vài fic nữa thì mọi người vẫn đọc và ủng hộ mình nhé . Thật sự cảm ơn mọi người rất nhìuuuuuu . Sa rang heeeeeeee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com