Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114

Sang tháng 7, Chu Viễn Đông bận tới độ không nhìn thấy mặt. Cậu không vui, không phải cậu ghét làm việc mà bởi vì trước đó, hai người đã giao hẹn rằng giữa tháng 7 sẽ là ngày kỉ niệm 1 năm hẹn hò của hai đứa.

Bạn cậu nổi tiếng rồi, bất kể đi đâu, Chu Viễn Đông cũng thấy mặt nó, trong trung tâm thương mại, trên bao bì sản phẩn và cả biển hiệu ngoài đường, đâu đâu cũng chi chít. Nhà Cỏ là công ty lớn, nếu nó đã xác định tập trung vào Nguyễn Hải Long và Vũ Cẩm Ly, nó sẽ làm đủ mọi cách để kiếm về công việc từ lớn đến nhỏ cho gà nhà trong khi những người nó không chúý đến thì phải tự ra đường lăn lộn rồi tự kiếm về. Đó là lí do, Nguyễn Vũ không muốn Nguyễn Vi gia nhập GHtv.

Tập 6 là đoạn Doãn Tú Kiệt đánh Trần Mạnh Hưng chảy máu be bét, loang lổ trong bồn rửa tay, bây giờ cứ lên Twitter là cậu lại thấy người hâm mộ đang đẩy hashtag phim, đến 70% là xót con. Đó chẳng phải chuyện của cậu, bây giờ Nguyễn Hải Long không dễ gặp nữa rồi, khoảng thời gian này hắn đang trên đà thăng tiến vượt trội với kì vọng lớn lao rằng hắn sẽ đuổi kịp Lin.

Chu Viễn Đông cũng gắng sức sau đó xin công ty cho nghỉ phép 2 ngày. Thú thực, cứ nghĩ đến chuyện này, đầu óc cậu lại lơ mơ, chẳng tập trung được gì nhiều. Thành quả 1 năm nay của cậu được đổi thành một món quà bí mật mà Chu Viễn Đông muốn tặng người yêu.

Tối hôm định mệnh ấy, Chu Viễn Đông không ở biệt thự. Cậu mặc bộ vest trắng xoá, trên ngực cài chiếc ghim nhỏ hình vương miệng, ánh vàng óng lên như tia nắng. Đỗ Thái Sơn nói rằng anh ấy muốn cậu mặc như vậy vào buổi tối ngày hôm nay rồi bọn họ sẽ đi ăn. Chu Viễn Đông lúng túng, chẳng mấy ai còn mặc như vậy khi tới nhà hàng nữa.

6 rưỡi tối, Đỗ Thái Sơn gọi cho cậu, bảo cậu xuống đại sảnh. Cậu bước vào thang máy, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về bộ trang phục kì quái cậu mặc trên người, Chu Viễn Đông huýt sáo, không để ý đến họ.

Sắc trời nhá nhem tối, vào mùa hạ, mặt trời xuống biển muộn hơn thường ngày. Cả đại sảnh vắng tanh, chỉ có lễ tân đang ngồi cặm cụi trước màn hình máy tính. Những miếng đá dưới sàn phản chiếu lại ánh đèn vàng chói loà từ trên trần.

Một con Mercedes-Maybach đen đỗ trước cửa. Chưa cần nhìn người trong xe là ai, tim Chu Viễn Đông đã đập ầm ầm như trống đánh. Đã là Mercedes thì chỉ có Đỗ Thái Sơn. Quả nhiên, khi người đàn ông trong bộ com-lê đen nọ bước ra từ ghế lái, đó là anh. Ánh mắt hai người va vào nhau, Đỗ Thái Sơn mỉm cười, cả không gian như bừng sáng. Anh là kiểu người mà dù có nhìn bao nhiêu lần vẫn phải choáng ngợp trước vẻ đẹp kinh diễm ấy. Chu Viễn Đông cũng cười ngây ngô, chạy ngay xuống sân trươc

Cậu bị chăn lại bởi một đóa hoa hồng khổng lồ. Cửa xe mở, Đỗ Thái Sơn đã lấy nó tặng cho cậu. Gò má Chu Viễn Đông phiếm hồng, cậu ấy vui lắm, hai mắt long lanh như những vì sao rồi nhận lấy món quà. Mùi hoa hồng thơm ngát, một phần khuôn mặt cậu bị che khuất bởi cánh hoa đỏ thẫm, sắc đỏ ấy lại càng tôn lên làn da trắng như tuyết.

"Kỉ niệm một năm ngày chúng ta bắt đầu hẹn hò." Đỗ Thái Sơn nâng mặt cậu, hôn lên má đứa nhỏ mà như muốn cắn miếng thịt trắng nõn của cậu một cái:
"Anh yêu em."

"Em cũng yêu anh he he."

Chu Viễn Đông cười rạng rỡ, mái tóc xoăn loà xoà trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ. Đỗ Thái Sơn mở cửa xe giúp cậu rồi mới trở về ghế lái.

Chỉ vì anh không có bất cứ chiếc xe nào hợp với đóa hoa hồng lộng lẫy kia, Đỗ Thái Sơn đã mua một chiếc Mercedes mới chỉ để chụp ảnh đăng lên Instagram cho Chu Viễn Đông. Đứa nhỏ của anh tựa lưng lên ghế, xoay người một cách thoải mái. Chiếc Maybach đen rời khỏi toà chung cư, khi ấy sắc trời đã tối đen.

Trong bó hoa vẫn còn một hộp quà nhỏ. Đỗ Thái Sơn dừng xe ở một bãi đỗ ven đường gần ngân hàng. Tầm mắt anh rời khỏi con đường phía trước mà chuyển sang nhìn cậu, sự dịu dàng tràn ra khỏi khoé mắt. Chu Viễn Đông mở hộp quà, đôi mắt cậu trợn tròn, há hốc miệng.

Bọc trong chiếc hộp màu xanh ngọc, đôi khuyên tai kim cương trắng ánh lên dưới lớp đèn vàng trong ô tô. Viên kim cương trắng lớn nhất ở giữa, chung quanh là những viên nhỏ hơn, xếp thành các đường tròn chung quanh viên mẹ. Chu Viễn Đông có thể cảm nhận rõ món quà trên tay đắt tiền tới nhường nào.

"Đẹp quá đi."

Chu Viễn Đông cảm thán bằng giọng vui sướng tột cùng. Ý cười trong mắt anh lại càng đậm, Đỗ Thái Sơn ngắm nhìn cậu rồi cười:

"Anh đeo lên giúp em nhé."

Nói rồi, Đỗ Thái Sơn cẩn thận nâng chiếc khuyên tai lộng lẫy kia lên, đeo cho cậu. Đôi khuyên tai thật sự rất hợp với bộ đồ cậu đang mặc hiện tại. Đỗ Thái Sơn rất muốn hôn đứa nhỏ xinh đẹp ấy.

"Tiffany & Co cho rằng, màu xanh mới chính là màu của tình yêu."

Chu Viễn Đông cười khúc khích, hạnh phúc không thể giấu trên khuôn mặt cậu.

"Em cũng có quà muốn tặng anh."

Đỗ Thái Sơn để ý thấy khi cậu xuống lầu, cậu xách theo một chiếc hộp hình chữ nhật. Đỗ Thái Sơn chưa từng mong chờ bất cứ sự hồi đáp nào từ cậu, cho dù nhận được bất cứ thứ gì, anh đều hạnh phúc vô cùng. Nhưng thứ Đỗ Thái Sơn nhận được thật sự nằm ngoài hết thảy dự tính của anh.

Chu Viễn Đông tặng anh một chiếc đồng hồ từ hãng mà anh yêu thích nhất.

Vì sưu tầm, Đỗ Thái Sơn sẵn sàng chi cả chục tỉ, nhưng điều đó không đồng nghĩa với Chu Viễn Đông cũng có khả năng ấy. Anh biết cậu đã kiếm tiền vất vả như thế nào và cũng biết mẫu mới của chiếc đồng hồ đánh giá bao nhiêu, biết Chu Viễn Đông sẽ chẳng bao giờ xin tiền anh. Đỗ Thái Sơn ngạc nhiên tới mức nói lắp: "Em..."

"Anh đừng lo, bây giờ em có tiền mà."

Chu Viễn Đông xấu hổ xoa gáy.

"Với cả...anh đừng nói rằng em không phải ngại, em xứng đáng với những thứ xa hoa ấy. Thực ra anh cũng vậy mà, em thấy anh rất hợp với nó nên nếu anh muốn em không ngại thì anh cũng đừng ngại em nhé. Nhờ có anh mà giờ chúng ta kiếm được nhiều tiền hơn nhiều."

Người đàn ông sửng sốt, rồi anh ấy khẽ phì cười, đáp dịu dàng: "Được thôi."

Chu Viễn Đông và Đỗ Thái Sơn có cùng một tư tưởng, đó là lí do hai người rất dễ đồng điệu cùng nhau. Người ta luôn nói vật chất không quan trọng, quan trọng là tấm lòng nhưng nhận được thứ giá trị, nhìn vào hiện thực vẫn đem lại niềm vui lớn. Và nếu thật sự có điều kiện thì chẳng nên tiếc gì khi tặng người mình yêu những thứ xa hoa nhất.

Đỗ Thái Sơn thay chiếc đồng hồ cũ rồi thay bằng chiếc Chu Viễn Đông tặng mình. Trông anh ấy vui lắm.

Chiếc xe đen rời khỏi bãi đỗ.

Chuyện anh ấy mua xe mới, Chu Viễn Đông đã nhận ra, đến giờ cậu mới kịp hỏi. Nghe Đỗ Thái Sơn giải thích, Chu Viễn Đông không bất ngờ.

Anh ấy khiến cậu thấy cậu thật đặc biệt.

Về đêm, thành phố nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Dòng xe nối đuôi nhau thành từng hàng như con rồng lộng lẫy giữa đêm đen. Trong xe tĩnh lặng như tờ, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh nhộn nhịp ngoài đường lớn.

Đỗ Thái Sơn bỗng nắm tay cậu, đầu ngón cái khẽ miết mu bàn tay đứa nhỏ. Vành tai Chu Viễn Đông đỏ bừng.

"Em làm gì thế?"

Đỗ Thái Sơn đánh mắt nhìn cậu, cười khi thấy cậu bỗng chụp ảnh bàn tay hai người. Chu Viễn Đông đáp:

"Em khoe với fan em là em mới làm móng."

Rõ ràng, đó không phải mục đích của cậu.

Đỗ Thái Sơn cười đầy nuông chiều. Hai người dừng chân tại một nhà hàng sang trọng. Bấy giờ, Chu Viễn Đông mới hiểu tại sao anh ấy muốn cậu mặc vest. Không một khách hàng nào trong nhà hàng không vận trên người những chiếc áo lịch thiệp hoặc những bộ váy thanh tao, yêu kiều. Nếu cậu mặc như bình thường, Chu Viễn Đông sẽ xấu hổ lắm khi trông chẳng giống ai.

Cậu thề, đó là bữa ăn sang trọng nhất cuộc đời cậu.

"Đồ ăn không hợp khẩu vị của em sao?"

Đỗ Thái Sơn lo lắng hỏi cậu. Anh sợ cậu không quen, tầm tuổi Chu Viễn Đông, các hậu bối của anh chỉ thích đi ăn lẩu hoặc đồ nướng.

"Không..."

"Anh biết mà."

Đỗ Thái Sơn buồn thỉu buồn thiu.

"Mà là quá ngon luôn ấy." Hai mắt Chu Viễn Đông sáng lấp lánh, hào hứng: "Em chưa ăn miếng thịt nào mềm dai như thế này luôn, sao có thể ngon đến vậy chứ?"

Cậu thích lắm, chỉ là cậu không có điều kiện để hưởng những bữa ăn đắt tiền như thế. Kể cả có, trong tiềm thức, cậu cũng không nghĩ cậu nên tự thưởng cho bản thân. Đỗ Thái Sơn ngớ người, rồi anh ấy thở phào nhẹ nhõm:

"Em đừng đùa với trái tim anh như vậy chứ."

——————

Lời tác giả:

Tui và Đỗ Thái Sơn đều thích Mercedes và trong tất cả thì Mercedes Maybach S560 là con tui thích nhất luôn, cuối cùng tui cũng chờ được để đưa nó lên sàn rồi ToT

Đôi khuyên tai Đỗ Thái Sơn tặng Chu Viễn Đông:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com