Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

Chu Viễn Đông có một thói quen, khi cậu kéo vĩ cầm, cậu sẽ nhắm mắt lại. Và khi vừa mở mắt ra, người đầu tiên cậu bắt gặp là Đỗ Thái Sơn đang nhìn cậu chăm chú, hai tay buông thõng ngang hông. Không một ai trong nhà hát, chỉ có mình anh ấy, xuất hiện một cách đột ngột.

Tim Chu Viễn Đông bỗng đập ầm ầm.

Cậu bắt đầu có cảm giác, cậu không còn phân biệt được đâu là tình cảm của cậu, đâu là của Dung Thanh nữa. Khi Đỗ Thái Sơn là Phạm Quý, khi anh ấy là chính mình, cậu đều có chung một cảm giác.

Cảm giác này không giống khi Chu Viễn Đông đóng cùng Lâm Thanh, cậu có thể phân định rõ ràng đó là cảm xúc của Nguyên Lam, cậu rung động là vì chưa thoát vai. Nhưng hiện tại, cậu còn chẳng thể phân biệt nổi mình đã thoát vai hay chưa. Chu Viễn Đông tự hỏi, thứ tình cảm ấy có phải là thật không.

Cậu sợ người khác sống trong cơ thể mình.

Những cơn lo lắng đến mất ngủ ấy đang dần trở lại.

Lúc hoàn thành cảnh quay cuối cùng trong ngày, Chu Viễn Đông thậm chí còn chẳng dám nhìn mặt anh. Quay xong thì xin đi vệ sinh. Trần Khánh Dư biết nhưng ông ta không nói với ai về tình trạng của cậu hiện tại, chỉ bảo Đỗ Thái Sơn là: "Chú cất đàn hộ em nó đi, không phải chú hay đưa em nó về à?"

Đỗ Thái Sơn nhìn cây vĩ cầm đặt trên ghế, im lặng một hồi mới đáp:

"Em chờ em ấy ra, em không muốn chạm vào đàn của ẻm khi chưa được cho phép."

Đỗ Thái Sơn cũng thích chơi đàn, vậy nên anh biết và anh cũng không muốn người khác đụng vào cây guitar của mình.

Xế chiều, Đỗ Thái Sơn chở cậu về nhà. Hai người vẫn nói chuyện với nhau nhưng chỉ đáp qua loa vài câu. Cậu chắc mẩm, hoặc là Đỗ Thái Sơn cũng có cảm giác như cậu, hoặc là anh ấy phát hiện ra rồi. Trực giác của cậu mách bảo là thiên về vế sau nhiều hơn.

Liệu Đỗ Thái Sơn có xa lánh cậu sau khi phát hiện ra không?

Hôm sau, Vương Thanh Phong gọi cậu tới vì có việc cần nhờ, chẳng mấy khi anh ta chủ động gọi, Chu Viễn Đông không thể không đến.

Buổi sáng, Chu Viễn Đông bắt taxi rời khỏi nội thành. Đến chân đồi, cậu xuống xe, đi bộ lên biệt thự. Trên đường cậu đi còn có một chiếc xe tải theo sau, rồi nó lao vụt lên phía trước, tiến thẳng lên đỉnh đồi.

Từ chân đồi lên biệt thự nếu đi bộ mất khoảng 20 phút. Chu Viễn Đông lên phòng anh nhưng không thấy người đâu bèn đi tìm quanh hành lang, cuối cùng thấy Vương Thanh Phong đang ngồi giữa một đống hộp cát tông ở căn phòng phía cuối dãy. Chưa bao giờ, trông anh ta chật vật đến vậy.

"Anh sao thế?"

Vương Thanh Phong thở dài thườn thượt, chỉ ra hành lang.

"Để cái hộp đấy dưới sàn đi. Giời ơi từ từ thôi!"

Một chàng trai tóc đỏ la toáng lên. Người đó cao dong dỏng, tạng người gầy, mặc một cái áo lông vũ hồng chói rực rỡ. Anh ta đeo rất nhiều vòng, tiếng kim loại va đập leng keng. Quần ống loe ánh bạc phản chiếu lại ánh đèn trên trần nhà, người nọ đeo một cái kính tiệc tùng, khuyên tai to như hai cái bát đeo hai bên, trang điểm đậm, móng tay dài, đính đá bên trên.

Một người làm thuê xé hộp các tông ra, bên trong chật ních mĩ phẩm.

Chu Viễn Đông sửng sốt, nhìn hơn 10 chiếc hộp xếp quanh nhà, chấn động.

Đừng nói là toàn bộ chỗ này là mĩ phẩm đấy?

"Đứa nào đây?"

Giọng anh ta the thé.

"Đàn em hướng dẫn của tao."

Vương Thanh Phong đáp: "Đây là anh họ anh, Từ Thiên Hinh."

Anh ta tháo kính râm, đưa tay ra bắt tay với Chu Viễn Đông rồi nở một nụ cười rất chuyên nghiệp. Trông Từ Thiên Hinh khá đanh đá, cũng rất điệu đà và thời trang, quần áo, túi xách đều là đồ đắt tiền. Đã là người nhà của Vương Thanh Phong thì không thể không giàu có.

Vương Thanh Phong còn nói, anh ta muốn cậu giúp sắp xếp hết đống mĩ phẩm lên 8 cái kệ cao chót vót đặt quanh phòng vì thằng Từ Thiên Hinh ghét người khác đụng vào đồ của mình. Bác anh ta chiều con mình, nâng niu như nâng trứng hứng hoa, vậy mà thấy bể bơi mĩ phẩm của Từ Thiên Hinh thì xém nữa lên cơn tiền đình.

Không phải ông ta tiếc tiền mà là thằng con ông quá bừa bộn. Không còn chỗ để, Từ Thiên Hinh chất hết vào biệt thự của thằng em trai.

"Anh có hay xem các đoạn phim ngắn sắp xếp lại mĩ phẩm hoặc tủ lạnh không? Nhiều người thích xem chúng lắm."

"Chưa thấy bao giờ."

Chu Viễn Đông tìm một đoạn video ngắn, đưa cho anh ta xem.  Từ Thiên Hinh tỏ ra hứng thú như một đứa trẻ nhìn thấy đồ chơi mới, bảo cậu:

"Quay cho tao đi."

"Để anh quay cho."

Vương Thanh Phong cầm lấy điện thoại anh ta trước khi cậu kịp chạm tới. Chu Viễn Đông không nghĩ nhiều, lúi húi giúp anh ta dọn mĩ phẩm trong khi Vương Thanh Phong tìm chỗ đặt máy quay. Ít phút sau, một đám người nữa lại đặt một đống hộp bìa các tông trên sàn, mở ra, bên trong toàn là quần áo và trang sức.

Vương Thanh Phong không phải bố anh ta mà nhìn còn muốn tiền đình.

"Thuê người dọn đi, tao mọc thêm 6 cái tay nữa cũng không đủ để dọn giúp mày đâu."

"Vớ vẩn!"

Từ Thiên Hinh gắt lên. Hai người này đã quen bỏ qua xưng hô trong gia đình mặc dù các bậc trưởng bối không ưa cách nói chuyện này lắm.

Chu Viễn Đông lôi đống quần áo khỏi thùng, rơi ra một bờm cái tai mèo trắng muốt, có cả chuông đeo hai bên kêu leng keng. Đống đồ của Từ Thiên Hinh nhiều không kể, từ quần áo lụa, áo khoác bông, váy vóc đủ kiểu đến cả kimono, đuôi mèo, váy hầu gái mà chẳng biết anh ta đã mặc lần nào hay chỉ vứt xó. Vương Thanh Phong không nhịn được cứ lầm bầm "vãi chưởng" mỗi khi cậu lôi ra một món đồ quái gở nào đó.

Mĩ phẩm đã lên kệ được gần một nửa thì đến lượt quần áo.

"Mày thích đồ kiểu gì?"

Từ Thiên Hinh hỏi cậu.

"Em thích những thứ sặc sỡ và dễ thương."

"Để tao tìm cho mày một bộ."

Từ Thiên Hình lục trong thùng, cuối cùng lôi ra một bộ đồng phục học sinh kiểu Nhật, váy thuỷ thủ dài quá đầu gối, trước ngực là một cái nơ nhỏ này đỏ xinh xắn.

"Thấy thế nào?"

"Dễ thương lắm ạ."

"Thử đi cho tao xem. Bộ này tao mua nhưng chưa mặc lần nào đâu! Tại hơi nhỏ, da mày đã trắng thế thì đảm bảo mặc xong đẹp ngây ngất luôn."

Trong quan niệm của Chu Viễn Đông, quần áo chỉ là vải, vải không có giới tính. Cậu sẽ mặc bất cứ thứ gì, miễn là cậu cảm thấy thoải mái và tự tin. Chu Viễn Đông cầm quần áo, chạy vào nhà vệ sinh.

Cứ thế này thì đến đêm khuya cũng chẳng dọn xong mất.

Chu Viễn Đông rất hợp mặc quần áo rộng thùng thình vì khi ấy, trông cậu bé xíu, nhỏ nhắn. Chu Viễn Đông xoay một vòng, hào hứng,

Hai mắt Từ Thiên Hinh sáng quắc, nom hứng thú lắm. Anh ta kéo cậu ngồi xuống, đòi trang điểm cho.

Từ Thiên Hinh rất bướng, có lẽ là do được nuông chiều từ nhỏ nên không ai từ chối bất cứ lời đề nghị nào của anh ấy. Anh ta thoa kem nền lên mặt cậu, tấm tắc khen:

"Ăn cái gì mà trắng thế."

Kĩ năng trang điểm của Từ Thiên Hinh rất đáng kinh ngạc, cậu nhìn đường kẻ mắt anh ta kẻ cho mình mà phải trầm trồ. Bọng mắt khiến đôi mắt cậu to ra, môi đỏ tôn lên hàm răng trắng, chóp mũi ửng hồng, nếu không phải khớp xương cậu vẫn giống con trai hơn thì đã giống một cô gái đáng yêu và yếu ớt, mỏng manh.

"Mày mới đúng là em tao này!"

Từ Thiên Hinh vui mừng, ôm Chu Viễn Đông, cọ cằm lên đầu cậu. Vương Thanh Phong lầm bầm:

"Chắc tao cần làm em mày."

"Cả mày nữa, xuống đây."

"Không."

"Mày nghĩ mày có quyền công dân ở đây à?"

Trang điểm cho cậu thì là kiểu Châu Á nhưng cho thằng em họ mình thì lại giống bên Tây. Chẳng hiểu anh ta làm thế nào mà môi Vương Thanh Phong như nở ra vài phân, đỏ chói. Lông mi không khác gì cắm lông nhím lên mắt, kẻ mắt đậm, kéo dài tới tận thái dương, gò má sâu hoắm, rõ ràng anh ta không hợp với kiểu trang điểm này.

Từ Thiên Hinh đội cho anh ta một bộ tóc giả màu vàng xoăn tít rồi tự cười há há.

"Mày thích cười không?"

Vương Thanh Phong trừng mắt, đẩy vai Chu Viễn Đông đang run lên bần bật vì nhịn cười.

"Cả em nữa!"

Người hâm mộ của anh mà thấy cảnh này, họ sẽ hoảng loạn lắm.

Từ Thiên Hinh chụp ảnh lại, hớn hở:

"Tao sẽ gửi cho bạn gái mày."

"Cút!"

Buổi tối, Vương Thanh Phong để cậu và anh trai mình ngủ lại biệt thự. Chu Viễn Đông đã đoán trước nên mang theo cả bản nhạc mình đang viết giở cho bộ phim tới. Cậu đã tẩy trang và tắm rửa sạch sẽ, tóc vẫn còn ướt, ôm chặt gò má cậu, cần cổ trắng bị tóc che loà xoà. Chu Viễn Đông quay lưng về phía anh, nâng niu một cách cẩn thận cây đàn trên tay, vuốt ve thân gỗ phẳng phiu của nó.

Ngôi biệt thự tách biệt với thành phố nhộn nhịp ngoài kia, nằm giữa rừng cây hoang vắng. Đêm về, bên ngoài một màu đen kịt như than.

Từ Thiên Hinh đang tắm còn hai người họ thì ở trong phòng tập nhạc.

Vương Thanh Phong ngồi trên sô pha, hỏi:

"Dạo này lại đóng phim nữa à?"

"Dạ."

Vương Thanh Phong không quá để ý đến cuộc sống thường ngày của đàn em, anh ta chỉ để ý khi người đó yêu cầu anh ta giúp đỡ hoặc lắng nghe. Nhìn bề ngoài, anh là kiểu người hờ hững đến bất cần đời.

Ánh đèn vàng nhuộm ấm nửa khuôn mặt anh, sợi tóc rực rỡ như kim sa dưới ngọn đèn.

"Lại không thoát vai được?"

Chu Viễn Đông im lặng, một lúc sau mới đáp:

"Em không biết."

Em không phân biệt được.

"Mỗi lần em căng thẳng, em sẽ dồn sự căng thẳng đó thành thành tựu. Điều đó không phải lúc nào cũng tốt, nhưng cũng không hoàn toàn xấu." Vương Thanh Phong hờ hững: "Anh không phải bố em, anh không quan tâm em mọi lúc được. Em lớn rồi, phải biết tự chăm lo cho bản thân. Vậy nên anh không cản em."

"Em hiểu mà."

Chu Viễn Đông gối lên tựa đàn, kéo dây vĩ cầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com