Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 77

Nhờ ơn ai kia, trước ngày sinh nhật cậu đúng 1 ngày mà cậu vẫn phải chạy show như chạy giặc. Vương Thanh Phong và Chu Viễn Đông nhận được vô số lời mời phỏng vấn, thằng anh cậu ném hết tất cả vào một cái hộp rồi bốc xem nên nhận lời bên nào. Cuối cùng, Vương Thanh Phong nhận lời phỏng vấn của một nhãn hàng tầm trung mà cậu dám chắc rằng sau khi anh rời đi, nhãn hàng đó rồi sẽ thăng cấp thành hạng sang ngay thôi.

So với những sự kiện cậu tham gia trước đây, lượng phóng viên và máy ảnh chẳng là gì so với lần này. Chu Viễn Đông không mặc đồ đôi với anh, nhưng màu sắc lại là cùng một màu, rõ ràng là cố tình chọn cho khớp. Một người cao dong dỏng, kính râm cài trên cổ áo một cách tuỳ hứng, trông vô cùng ngả ngớn, một người thì nhỏ nhắn và trắng bóc, mặc kín bưng, quần áo chỉn chu, rõ ràng là một công tử trang nhã, ngoan ngoãn. Hai hình ảnh đối lập nhau ấy giờ đây lại xuất hiện trên cùng một sân khấu.

Chu Viễn Đông còn đang lơ ngơ thì bị anh kéo vào.

"Đứng gần vào anh."

Chỉ một hành động nhỏ của Vương Thanh Phong cũng đủ để truyền thông dậy sóng ầm ầm.

Phóng viên hỏi về ý tưởng của bài hát và ý nghĩa đằng sau MV, Vương Thanh Phong đều thay cậu trả lời hết. Nhưng Chu Viễn Đông biết, đó không phải chuyện họ quan tâm. Ước chừng phỏng vấn được 20 phút, một phóng viên bỗng hỏi lớn, chĩa mic về phía họ.

"Mối quan hệ giữa hai bạn là thế nào ạ? Tại sao hai bạn lại quyết định hợp tác cùng nhau trong khi mà đến cả mạng xã hội còn chưa theo dõi nhau."

Hai người nhìn nhau, lặng thinh trong chốc lát.

Không ai nói thì cậu chẳng nhớ ra vụ này đâu.

"Anh Phong là đàn anh trong học viện của em, nhưng bọn em khác khoa. Anh ấy cách em 6 khoá, khi em hỏi các giáo viên trong trường rằng em cần một người chỉ dẫn cho em, thầy cô đã bảo em đến gặp anh ấy."

"Đúng vậy, Đông là đàn em hướng dẫn của tôi."

Nghe vậy, toàn bộ phóng viên đều sửng sốt. Không phải Vương Thanh Phong vẫn luôn miệng nói anh ta không thích hướng dẫn ai, cũng vì trong 4 hoàng tử, Vương Thanh Phong là người duy nhất không nhận đàn em, vậy nên mới bị cho là kiêu. Cuối cùng, anh cũng chịu thẳng thắn trước truyền thông.

Đám đông lại nháo nhào lên một lần nữa.

"Có lí do gì để bạn chưa bao giờ nhận ai cuối cùng lại quyết định không ạ?"

"Khi được nhận, bạn có cảm giác thế nào ạ?"

"Có bao nhiêu người biết về chuyện này rồi?"

"Tại sao bạn lại quyết định đăng tải MV sớm 1 ngày?"

Vương Thanh Phong nói, anh ta cảm nhận được sự tương đồng trong Chu Viễn Đông, ngay cả khi hai người chẳng có sở thích gì là giống nhau. Cách cậu nói chuyện về âm nhạc, cách cậu nâng niu từng cây đàn, Vương Thanh Phong thấy được tiềm năng của cậu ngay từ bản nhạc đầu tiên cậu đưa cho anh sửa. Anh không có thói quen khen người khác bao giờ, Vương Thanh Phong chưa bao giờ nói anh công nhận Chu Viễn Đông, nhưng trong lòng, anh tự hào về đứa em của mình nhiều lắm.

"Còn về chuyện đăng sớm một ngày, đó là do tôi không chờ được."

Lúc nói câu ấy, mặt Vương Thanh Phong tỉnh bơ, chẳng có vẻ gì là "không chờ được".

"Đáng nhẽ ra hôm nay em đã được nghỉ một ngày nếu không phải vì anh đấy."

Chu Viễn Đông làu bàu.

"Tại sao?"

"Mai sinh nhật em mà."

Vương Thanh Phong "ồ" lên một tiếng rồi hỏi:  "Gucci hay Louis Vuitton?"

"Đấy không phải điều em muốn nói."

"Cứ trả lời đi."

"Em thích Fendi."

Vương Thanh Phong bĩu môi gật gù, tỏ ý đã hiểu.

Nói chuyện với anh ta thật vô nghĩa.

Ánh đèn flash từ máy ảnh nhấp nháy liên tục.

"Trong quá trình viết nhạc, hai bạn có bất đồng ý kiến gì không? Nếu có, các bạn giải quyết như thế nào?"

"Tất nhiên là có, lúc ấy, bọn tôi sẽ tranh luận, cùng lắm là chửi nhau." Vương Thanh Phong bỗng bật cười: "Nhưng mà sáng mắng nhau xong, tối em ấy về tâm sự với ông Sơn. Lúc đấy là 11 rưỡi tối, tôi đang định đi ngủ thì ổng bỗng gọi điện cho tôi, nhéo nhéo nhéo: "Vương Thanh Phong, mày đừng có bắt nạt em tao! abchdjejxh!" xong rồi cúp máy."

Chu Viễn Đông xấu hổ che miệng cười.

"Thật đấy à? Tôi còn chưa làm gì em ấy cả mà lúc đấy là 11 rưỡi đêm. 11 rưỡi đêm lận đấy! Còn anh có phải hơi bao bọc quá không? Tôi mới là đàn anh hướng dẫn của em ấy mà."

Vương Thanh Phong kể lể bằng giọng điệu vô cùng bức xúc.

"Anh dám bày tỏ nỗi niềm trước mặt anh ấy không?"

"Không."

Riêng Đỗ Thái Sơn, anh đánh không lại.

Trông cách nói chuyện của cả hai, rõ ràng là đã thân nhau từ lâu rồi chứ không phải mới nhận, Vương Thanh Phong chăm đứa em này như chăm con vậy.

"Mai là sinh nhật bạn rồi, vậy "người đó" của bạn có chuẩn bị gì không?"

Chu Viễn Đông bật cười:

"Em cũng không biết nữa, anh ấy kín như bưng vậy."

Ngay sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, đoạn phỏng vấn ấy đã được đăng tải toàn bộ lên mạng xã hội. Cả showbiz lại sôi sục một lần nữa.

["Vị trí tân hoàng tử cuối cùng đã bị lấy mất rồi, sao chồng không đợi em 2 năm nữa em nghỉ việc để vào showbiz hả?"]

["Hahahaha không ngờ ổng lại sợ Đỗ Thái Sơn nha. Bây giờ anh mà mắng em thì em mách bồ em."]

["Hai anh em cuti"]

["Sugar Brother ô ô."]

["Tui cũng muốn có người hỏi tui thích Gucci hay Louis Vuitton. Anh ơi cái gì em cũng thích hết á, em không kén chọn đâu."]

["Anh ơi, em cũng muốn."]

["Này anh em gì, lên thuyền thôi."]

Gần như chẳng ai dám đụng vào Chu Viễn Đông nữa, ô dù lớn nhất của cậu đã tự lên tiếng xác nhận rồi. Trong giới thượng lưu lại chia làm 3 loại, giàu, siêu giàu và tỉ phú, Vương Thanh Phong đã ở hàng trên cùng từ khi mới chào đời, ai dám đụng vào người của anh ta.

Có người còn hỏi phải chăng, Chu Viễn Đông được bao nuôi chứ không phải là đàn em như Vương Thanh Phong đã kể. Bình luận đó ngay lập tức bị công kích dã man.

Cả tối, Facebook chật cứng cựa, chỉ toàn tin về Vương Thanh Phong với đứa nhỏ của anh.

Đỗ Thái Sơn đọc hết, thậm chí còn không hề bỏ một phút nào suốt 1 tiếng phỏng vấn. Anh đọc mày nghẹn ứ cổ họng, cả người cứ rục rịch, ngứa ngáy trong lòng.

Anh mới là chỗ dựa mạnh nhất của Chu Viễn Đông, Vương Thanh Phong thậm chí còn chưa từng giúp em ấy trong sự nghiệp cho tới ngày hôm nay. Nguyễn Vũ thấy anh tự dưng mò đến quán là biết thể nào cũng có chuyện, anh khẽ thở dài, hỏi:

"Mày muốn dùng gì?"

"1 Ramos Gin Fizz."*

"Tao hỏi thế thôi chứ còn lâu tao mới phục vụ theo ý mày."

(* là một loại cocktail vị chua và có ga, các thành phần nguyên liệu chủ yếu để pha chế bao gồm cam hay chanh, soda, rượu Gin và trứng gà sống. Món đồ uống này yêu cầu bartender phải lắc mạnh và kỹ khoảng từ 3-5 phút, rất mỏi tay)

Đỗ Thái Sơn không để ý lắm, thở dài thườn thượt.

"Mày thở dài cái gì? Không phải tại mày à? Cứ lấy thằng Phong ra làm bia đỡ đạn đi, có phải mày vẫn tiện nâng đỡ em yêu của mày từ đằng sau không?"

"Tao biết."

Đã yêu thì ai chẳng muốn làm người duy nhất trong lòng đối phương. Người ta đều biết, Đỗ Thái Sơn lo cho cậu từng chân tơ kẽ tóc, sự yêu thương ấy được thể hiện qua những hành động nhỏ nhặt như vén tóc, che ô. Nhưng sự giúp đỡ về tiền bạc và quyền lợi cũng rất quan trọng, anh hiểu rõ điều đó thiết thực hơn bất cứ cử chỉ nhỏ mà anh dành cho người thương. Đỗ Thái Sơn muốn mọi người biết, anh mới là điểm tựa vững chãi nhất của Chu Viễn Đông.

"Nó phục thuộc vào gia đình tao, mày biết mà."

"Mẹ mày không muốn tiết lộ là tốt cho mày, mày cũng hiểu còn gì."

"Không phải mẹ tao, là bà ngoại tao." Đỗ Thái Sơn cụp mắt.

Mẹ anh chỉ là thế chức tạm thời, chủ tịch thật sự là người bà đang hôn mê của anh. Nếu không vì khối tài sản khổng lồ ấy, cả hai anh em họ đã không mang họ mẹ.

"Mày cứ nghĩ quá lên, thoải mái một chút đi." Nguyễn Vũ đặt ly cocktail trước mặt anh: "Tuần sau này phải đi công tác đúng không?"

"Ờm."

"Không tham dự lễ trao giải Trúc Vàng à? Sự kiện lớn đấy."

"Tao cũng tiếc lắm."

Tiếc vì không được ở bên đứa nhỏ.

Trước đây, Đỗ Thái Sơn không ngại đi xa để quay phim, nhưng hiện tại, ra đến ngoại thành là anh đã ngán ngẩm. Khi biết có người vẫn luôn chờ anh ở nhà, anh chẳng còn muốn rời đi nữa, chỉ thích nằm trên giường ôm ai kia, ngủ một giấc thật ngon.

Nguyễn Vũ thở dài ngán ngẩm.

Đang nói chuyện, cửa quán bỗng bật mở. Chu Viễn Đông vẫn chưa hề thay bộ đồ khi đi phỏng vấn, bước vào quán. Vừa thấy anh, cậu ấy cười tươi roi rói, chạy đến ôm choàng qua cổ Đỗ Thái Sơn. Người đàn ông nọ thường sửng sốt rồi cũng vòng tay, ôm chặt ngang eo đứa nhỏ.

Chỉ cần nhìn thấy Chu Viễn Đông, Đỗ Thái Sơn sẽ không nhịn được cười tủm tỉm.

Ôm được một lúc, Chu Viễn Đông mới tách ra. Cậu vừa ngước lên nhìn anh, khuôn mặt tức khắc ỉu xìu, hỏi:

"Anh ơi, anh mệt ạ? Có phải quay phim mệt lắm không?"

"Đâu có đâu?"

Đỗ Thái Sơn hơi chột dạ, tự xoa mặt mình. Chu Viễn Đông gỡ tay anh ra, để tay mình xoa mặt anh, cười hì hì, hai má hồng hào như cặp bánh bao nóng hổi.

"Nạp năng lượng nè, không mệt mỏi nữa nhé."

Đỗ Thái Sơn ngớ người rồi cũng bật cười, bế thốc cả người đứa nhỏ lên mà ôm.

Nguyễn Vũ cảm giác, anh đứng đây hơi thừa thãi.

Khi nãy anh còn không hiểu, nhưng giờ nhìn cách Chu Viễn Đông an ủi thằng bạn anh, anh bắt đầu hiểu vì sao Đỗ Thái Sơn lại không muốn rời đi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com