Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 84

5 ngày sau khi cô gái qua đời, chẳng còn tin tức gì về cô nữa. Cư dân mạng cũng chỉ chưa buồn được đến thế, và họ sẽ chóng quên mất cô. Thêm nữa, Trương Bảo Huy ra sức dẹp thị phi giúp con trai mình, cũng là cho chính danh dự của lão ta.

Cuối tháng 12, buổi lễ trao giải quốc nội danh giá nhất đã đánh dấu sự kết thúc 2 tháng nhận thưởng ròng rã. Tất cả các công ty đều cử nghệ sĩ đại diện của mình tới, Trần Khánh Dư còn đích thân đi theo hai người họ.

Quy mô sự kiện đông chưa từng thấy, người hâm mộ còn chẳng bì kịp nhóm nhà báo đang chen chúc ở hai bên cửa ra vào. Chu Viễn Đông xuống xe, vừa lúc bắt gặp Trương An và Mai Phương Chăm cũng bước tới thảm đỏ. Gã nhìn cậu chằm chằm như nhìn kẻ thù, hận không thể xé xác cậu ra, cứ như thể chuyện hôm ấy là lỗi tại cậu.

"Đi thôi."

Đỗ Thái Sơn đặt tay lên vai cậu, nói nhỏ.

Tham gia sự kiện hầu hết là gen 1, bởi cho đến thời điểm hiện tại, dù cái khoảnh khắc huy hoàng của họ đã qua, dư âm vẫn lấn áp cả đàn em. Chưa một nghệ sĩ gen 2 nào có tầm ảnh hưởng vượt lên trên cái bóng của đàn anh đàn chị, các sự kiện lớn vẫn là các tiền bối tham dự là chủ yếu.

Chỉ trừ một người duy nhất.

Trong hội trường chẳng khác gì một cái nhà hát, hàng ghế Chu Viễn Đông được sắp cho ở xa típ tắp, sân khấu trong mắt cậu chỉ bé bằng hai đốt ngón tay. Hàng ghế dài đằng đẵng như vậy mà vẫn kín chỗ, đâu đâu cũng là máy quay, mùi nước hoa hoà trộn lẫn nhau trong không gian.

Đỗ Trường Giang cũng tới, nhưng anh ta được xếp ở vị trí gần trung tâm hơn. Ngước lên 3 dãy đầu, cậu thấy cả Ngô Nguyên Dương, Đinh Gia Bạch, Tô Vĩnh Thành, Vương Thanh Phong và Châu Cẩm Vân. Đổng Tuấn Trác và Lê Duy Kiệt ở hàng 2, Lý Minh Hải ở hàng 4, Kiều Công Tiễn và Nguyễn Diệu Nhi ở hàng 8. Nhóm gen 2 hầu hết ngồi ở từ hàng 20 đến hàng 26, cách xa sân khấu. Thứ tự chỗ ngồi của nghệ sĩ phụ thuộc vào địa vị của công ty và của chính nghệ sĩ đó trong showbiz.

Trương An ngồi ở hàng 2, rõ ràng địa vị của anh ta cũng rất cao. Gã không phải mối bận tâm của cậu. Chu Viễn Đông quét mắt nhìn quanh hậu trường một lượt, kẻ đó vẫn không đến.

Lễ trao giải Toà Sen Trắng lần thứ 56 chính thức bắt đầu.

Sự kiện này khó nhằn hơn bất cứ lễ trao giải nào cậu từng tham gia. Gần như cả buổi, WineNight không hề được xướng tên, toàn là những gương mặt lão làng lên nhận giải. Chu Viễn Đông bắt đầu hơi lo.

Trong giới giải trí thật sự rất nhiều người tài. Năm đó, Vương Thanh Phong đánh nhau với Kiều Nam Phương, càn quét gần hết giải thưởng của Toà Sen. Ngay 1 năm sau đó, Ngô Nguyên Dương thắng giải với số cúp nhiều chưa từng thấy, đưa anh lên thống trị nhóm gen 1.

Người ta gọi thế hệ ấy là thời đại của các thiên tài. Cho đến thời điểm này, chưa một ai vượt mặt được ba người họ.

["Và năm nay, xin chúc mừng, giải thưởng Toà Sen Trắng lần thứ 56 dành cho tân binh xuất sắc nhất của năm xin được thuộc về...Chu Viễn Đông đến từ WineNight studio!"]

Cả hội trường im như thóc. Chu Viễn Đông không phải một cái tên nổi tiếng đến mức các tiền bối phải bận tâm đến, và cũng chưa đủ nguy hiểm để người đồng trang lứa phải đề phòng. Bọn họ thậm chí còn chẳng biết cậu là ai.

Đỗ Thái Sơn bỗng vỗ tay giòn giã, cười tươi roi rói, tất cả mọi người đều ngoảnh lại nhìn anh. Rồi, tiếng vỗ tay ngày một to dần, vang vọng cả hội trường.

Ngày ấy, Chu Viễn Đông lần đầu tiên lên nhận giải trong tiếng vỗ tay của những kẻ cậu không hề quen biết. Tim cậu đập ầm ầm, và khi đứng trước ánh đèn sân khấu, cậu vẫn còn mơ hồ.

Giải tân binh là giải gần cuối. Điều kiện của Toà Sen Trắng rất khắt khe, ngay cả kịch bản mà Trần Khánh Dư hằng tự hào cũng chẳng được giải nào.

["Tiếp sau đây, giải Toà Sen Trắng lần thứ 56 dành cho nhạc phim xuất sắc nhất xin được thuộc về...Lin! Đến từ New Century Music!"

Tân binh quái vật của Tân Thế Kỉ, người duy nhất đã vượt trên hào quang của các đàn anh, Lin.

Khác hẳn với Chu Viễn Đông khi nãy. Khi người đó hô tên cô, tất cả mọi người đều hưởng ứng ầm ĩ. Lin là một nhạc công, ca sĩ, nhạc sĩ rất nổi tiếng, nhỏ đã vào showbiz từ khi 17 và cũng đi du học trong khoảng thời gian đó. Tới tận bây giờ, Lin vẫn chưa trở về.

Vì Lin không đến, Đặng Trung Tuấn đành phải lên nhận giải thay.

Chu Viễn Đông để ý, chiếc máy chiếu trên trần nhà đang di chuyển. Rồi, hình ảnh trên chiếc màn lớn bỗng vụt tắt. Trước hàng ngàn con mắt hiếu kì hướng lên màn ảnh, một con thỏ trắng khổng lồ bỗng xuất hiện. Nó nhoẻn miệng cười, một điệu cười kì quặc, miệng ngoác thật rộng, hàm răng thì lởm chởm trông rất quái gở.

"Thỏ sao...?"

Đỗ Thái Sơn ngạc nhiên. Người phát biểu là một kẻ đội lốt thỏ.

"Đó là Lin đấy, cậu ấy không bao giờ lộ mặt đâu."

" Tại sao lại phải che đi chứ?"

Lin là một kẻ kì quặc.

"Em không biết, cậu ấy thích thế thôi." Chu Viễn Đông bật cười: "Thực ra, cậu ấy rất đẹp đấy."

Gia đình cậu ta cũng là những kẻ kì quặc.

L.I.N thực chất là lấy 3 chữ cái đầu tiên trong tên nhỏ ghép thành nghệ danh. Bởi vì họ của cô ấy vốn đã rất kì lạ, lại thêm gia đình nhỏ đặt tên bằng cách mở từ điển, bốc được từ nào đặt tên theo ấy nên mới có chữ "i" đứng đầu.

Mất một lúc, Đỗ Thái Sơn mới nhớ ra, đứa nhỏ này có quen Lin. Chính xác là cậu đã tiết lộ điều đó khi bắt gặp Đặng Trung Tuấn tới WineNight.

Con thỏ trên màn hình cười xong thì bắt đầu nói gì đó vào loa nhưng không ai nghe thấy. Chưa đầy 20 giây sau, nó vẫy tay chào khán giả rồi tắt máy tính, cả màn hình liền tối đen.

Con nhỏ này chưa bật mic à?

Đặng Trung Tuấn hít một hơi thật sâu để không chửi thề, sau đó anh ta bèn phát biểu thay, nói liến thoắng không vấp không nghỉ hơn 2 phút.

Buổi lễ trao giải kết thúc khi đồng hồ điểm 9 rưỡi tối.

Chu Viễn Đông đi theo đoàn người ra sau cánh gà. Nhưng cậu không về vội, Chu Viễn Đông đi vệ sinh trước còn Đỗ Thái Sơn thì đứng chờ đằng sau sân khấu. Nhìn dòng người lần lượt rời đi, Đỗ Thái Sơn bỗng có linh cảm xấu.

Đúng như anh dự đoán, Chu Viễn Đông vừa bước ra khỏi buồng vệ sinh đã bắt gặp Trương An đang rửa tay.

Chu Viễn Đông không để tâm, quay người đi thẳng ra cửa.

"Mày đứng lại."

Trương An kéo cổ áo Chu Viễn Đông, lôi phắt trở về. Tay anh ta siết áo cậu khiến phần cổ áo thắt lại, Chu Viễn Đông có khó thở nhưng cậu lại giả vờ như không thấy, đáp nhàn nhạt:

"Đây là chỗ công cộng đấy, có gì nói sau đi. Để người khác thấy thì không hay đâu."

"Mày không cần phải cố tỏ ra bình tĩnh, tao biết mày đang run sợ. Cứ nhìn bản mặt kinh hoàng của mày hôm đó là biết." Trương An cười khẩy: "Tao thách mày tố giác tao đấy."

"Anh không phải người đầu tiên. Và tôi không bị điên." Chu Viễn Đông nắm cổ tay gã, lạnh giọng: "Trương An, bỏ tay."

Ánh mắt nó thật sự rất giống "người đó".

Trong phút chốc, Trương An gần như mất kiểm soát. Gã định bóp cổ Chu Viễn Đông thì bỗng bị ai đó nắm tóc, đầu giật mạnh về phía sau. Đằng sau lưng gã, tay Đỗ Thái Sơn vẫn đặt trên đỉnh đầu gã, mặt lạnh như tiền. Gân xanh trên bắp tay người đàn ông nổi lên chằng chịt.

Đỗ Thái Sơn kéo phắt một cái, cả người Trương An đã lùi mấy bước.

"Tôi đã bảo rồi." Chu Viễn Đông phủi áo: "Đây là chỗ công cộng đấy, không chỉ có 2 chúng ta đâu."

"Anh bảo vệ nó gớm."

Trương An không để tâm đến cậu. Ngay từ đầu, gã đã nhắm đến Đỗ Thái Sơn, con mắt của gã chỉ toàn ghen tị và hận thù. Đỗ Thái Sơn tài năng, giàu có, có một gia đình hoàn hảo và một đứa em tuyệt vời, anh ta có tất cả những thứ mà gã khao khát trở thành. Và khi Trương An không thể với tới, gã sẽ tìm cách đạp đổ nó.

Trương An chỉ là một thằng ngỗ nghịch với cái suy nghĩ hèn nhát đó rồi luôn tự cho mình là đúng.

Loại người đó, Đỗ Thái Sơn ghét cay ghét đắng.

"Trẻ con thì nên về nhà uống sữa và ngủ một giấc đi, nếu chưa học hành cho đủ thì đừng ra ngoài đời tập tành làm người lớn rồi đi làm khổ người khác."

"Lúc đếch nào anh cũng coi tôi là trẻ con!" Trương An gào lên: "Tôi trẻ hơn anh thì sao?! Anh có làm được như tôi không?! Trẻ con mà địa vị trong giới của tôi còn cao hơn anh đấy, tôi được trọng dụng hơn đấy! Trẻ con mà có thể ăn chơi tuỳ thích thế à?!...Trẻ con này...từng giết người rồi đấy..."

Nói đến đây, bả vai gã bỗng run lên bần bật. Trương An tự đưa tay lên ôm mặt mình, hai mắt trợn trừng lên một cách đáng sợ, gân xanh nổi lên. Đỗ Thái Sơn đứng chắn trước mắt cậu, ngăn không cho gã phát điên rồi tấn công Chu Viễn Đông. Cậu không yếu đến thế, những vị khách khó ưa đã làm loạn WineNight bar, Chu Viễn Đông đều đã xử lý hết, cậu canh gác nơi này, cậu là chiến binh của Nguyễn Vũ.

Trương An không thảnh thơi như Chu Viễn Đông tưởng tượng. Gã hoàn toàn ý thức được gã là thủ phạm và ám ảnh với cái chết của cô gái đó. Kể từ sau khi cô ta tự sát, Trương An đã tự giam mình trong phòng nhiều ngày trời.

Trương An vẫn khác với "kẻ đó".

"Nghe chưa thủng sao? Vậy để anh nói lại nhé, người lớn thật sự biết trái phải đúng sai, biết kìm chế, biết dừng lại, biết tự chịu trách nhiệm. Và chẳng có "người lớn" nào ra ngoài đường cứ bô bô cái mồm ra bảo mình trưởng thành, mình chín chắn cả." Đỗ Thái Sơn cụp mắt: "Những gì xảy đến với cậu những ngày gần đây là hình phạt đầu tiên của cậu, ngoan ngoãn về nhà đi."

"Anh... anh có quyền đéo gì mà dạy đời tôi?!"

Trương An gầm lên, xông về phía anh. Cánh cửa nhà vệ sinh đột nhiên bật mở, gã khựng lại, quay ngoắt lại trong vô thức, địch ý vẫn chưa kịp thu hồi.

"Có chuyện gì thế? Tao nghe thấy tiếng động."

Đặng Trung Tuấn bước vào, lo lắng hỏi. Thấy Trương An, anh có hơi phòng bị. Theo sau anh, Vương Thanh Phong và Châu Cẩm Vân nghe thấy tiếng gào cũng ngó bên trong. Trương An thậm chí còn nghe rõ mồn một tiếng "tch" nhẹ đầy ghét bỏ khi Vương Thanh Phong thấy gã là người gây ra mớ hổ lốn này.

Vương Thanh Phong ghét gã.

"Đông chưa về à?"

"Bây giờ em về đây ạ."

Chu Viễn Đông đáp lại Châu Cẩm Vân, lách người đi lướt qua gã.

Thằng nhãi này không chỉ ôm chân 1 kẻ mà tới 4 kẻ. Hơn nữa, chẳng hiểu nó làm cách nào mà 4 trên 5 thái tử của các ông lớn mạnh nhất thời bấy giờ đều đang đứng về phía nó.

Trương An đánh không lại. Đụng vào một mình Đỗ Thái Sơn đã đủ làm gã khốn đốn rồi, nếu cả 4 tên này cùng hợp sức, chuyện nghiền nát gã chỉ như giết một con kiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com