Chương 6
Người ngồi bên ngoài không phải Tạ Lưu An thì chẳng còn ai khác. Từ đầu tới giờ, cậu ấy chưa hề rời đi. Phạm Bình Nguyên ngạc nhiên, quên mất phải nhận lấy miếng bánh từ tay cậu.
"Anh ăn đi cho đỡ đói."
Tạ Lưu An lặp lại câu ban nãy.
"Anh không đói...mà khoan đã, em không về nhà sao?"
"Đừng có điêu, em biết anh có đói." Tạ Lưu An phồng má, nhét nó vào tay Phạm Bình Nguyên: "Lúc nãy em thấy trên văn phòng có lò vi sóng đó, em làm từ trưa rồi nên bây giờ anh hâm nóng lại đi."
Không có nhân viên nào đi xin việc mà lại làm bánh tặng ông chủ cả. Mặc dù Tạ Lưu An không nói ra nhưng Phạm Bình Nguyên cảm giác, đứa nhóc này có tình cảm với mình, không chắc là đã đạt đến mức tình yêu chưa hay mới chỉ ngưỡng mộ nhưng chắc chắn là có tình cảm. Nghề nghiệp này nguy hiểm hơn cái nó thể hiện ra bên ngoài. Nếu chỉ vì tình cảm mà ở lại, Tạ Lưu An sẽ không thể chịu được cường độ công việc và những thứ khủng khiếp có thể xảy ra với một cái xác. Đó là lí do Phạm Bình Nguyên không muốn nhận cậu ấy.
Phạm Bình Nguyên khó xử, hỏi:
"Em đã ăn gì chưa?"
"Em ăn trưa sau đó tới đây luôn. Đừng lo, em làm 2 cái lận, 1 cái cho anh, 1 cái của em, em vẫn còn cất trong túi."
Tạ Lưu An đáp.
Sau đó cậu ấy được Phạm Bình Nguyên kéo về phòng, hâm nóng lại bánh cho cả hai cùng ăn.
Những ngày sau đó, Tạ Lưu An vẫn tới nhà tang lễ Nirandr như nhân viên chỉ để đưa cơm cho anh. Phạm Bình Nguyên thật sự lo lắng vì Tạ Lưu An đã xác định là không làm cho anh thì không đi đâu hết nên đã nghỉ việc tại tiệm chụp ảnh cưới để đến nhà tang lễ đưa cơm miễn phí. Cậu ấy không có lương, ngày nào cũng mất công nấu ăn cho cả hai thì sớm muộn gì cũng phá sản.
Lúc Phạm Bình Nguyên hỏi Tạ Lưu An không sợ phá sản sao thì cậu ấy đáp là:
"Đừng lo, anh trai em giàu mà."
Thất nghiệp về nhà có anh trai lo.
Cả 2 anh em bọn họ đều xuất thân từ một thôn làng nghèo trên núi, chắc hẳn trong khoảng thời gian 6 năm, anh trai của Tạ Lưu An đã khởi nghiệp thành công, vậy nên Phạm Bình Nguyên không hỏi vấn đề này nữa.
Nếu anh ta biết Tạ Lưu An chính là em của cái người khởi nghiệp một phát đè đầu cả gia tộc anh thì anh ta sẽ sốc lắm.*
Sự thật chứng minh rằng đẹp trai không bằng chai mặt, sau gần 2 tuần đi đưa cơm trưa, có hôm còn ăn tối cùng nhau thì cuối cùng Phạm Bình Nguyên cũng không chịu nổi nữa. Thực ra với tính cách của Phạm Bình Nguyên thì anh ta sẽ gọi bảo vệ đuổi đi nhưng không hiểu vì lí do gì mà Phạm Bình Nguyên vẫn để Tạ Lưu An chạy long nhong trong nhà tang lễ hết ngày này qua ngày khác. Anh ta cảm nhận được quyết tâm của cậu nhưng anh vẫn không muốn cậu tới đây.
Ấn tượng của Phạm Bình Nguyên về Tạ Lưu An vẫn dừng lại ở 6 năm trước, ở đứa trẻ gầy rộc ốm yếu cần được bao bọc.
Khi cứu một ai đó, bản thân người cứu sẽ tự sinh ra một loại trách nghiệm vô hình với người được cứu, giống như một người mẹ bao bọc con mình vậy.
Hôm nay vẫn như thường lệ, Phạm Bình Nguyên ra khỏi lò hỏa thiêu, đi tới nhà vệ sinh rửa tay sạch sẽ, lúc chạy tới khu dành cho nhân viên thì Tạ Lưu An đang ngồi xổm trước cửa phòng anh, dùng ánh mắt lấp lánh như ánh sao đấy để nhìn Phạm Bình Nguyên.
"Anh, hôm nay có bánh mì với bò sốt tiêu đen."
Tạ Lưu An mỉm cười với anh, hai má lúm lại thành đồng tiền trông rất đáng yêu.
Phạm Bình Nguyên không hiểu vì sao anh lại dùng từ đáng yêu với một người đàn ông trưởng thành nữa nhưng Tạ Lưu An đem lại cảm giác như một đứa em trai, có lúc giống con trai, có lúc giống bạn trai. Anh ấy thở dài, nhận lấy hộp cơm từ tay cậu, nói:
"Hôm nay chúng ta đổi địa điểm đi."
Phạm Bình Nguyên xuống lầu, dẫn cậu ấy tới cây cầu bắc ngang hồ. Ánh chiều tà phủ xuống mặt nước một lớp Phạm Bình Nguyên tuyến đỏ rực rỡ tựa đá ruby, những tia nắng cuối ngày in bóng trên mặt tường trắng xoá. Hai người họ đứng trên chiếc cầu thép sơn đỏ, Phạm Bình Nguyên xé một mẩu bánh mì rồi thả chúng xuống hồ. Ngay lập tức, một đàn cá vàng óng lao đến, quẫy mạnh tới mức mặt hồ nổi lên từng lớp bọt trắng xoá, sóng gợn thành từng tầng, từng tầng một.
Hiếm có khi nào nơi này mới vắng vẻ và yên tĩnh tới vậy.
Tạ Lưu An đứng bên cạnh Phạm Bình Nguyên, vừa ăn bánh vừa im lặng nhìn đàn cá đang quẫy đuôi trước miếng mồi ngon vừa được thả xuống.
Anh nên mở miệng thế nào bây giờ?
"Phạm Bình Nguyên, trong nhà tang lễ có bao nhiêu nhân viên vậy? Ý em là em thấy khu vực dành cho nhân viên quá rộng, phải ngang ngửa chỗ dành cho tang quyến, hành lang rộng thênh thang nhưng em lại chẳng thấy ai cả."
Đang ăn, Tạ Lưu An bỗng hỏi.
"Nhân viên có mỗi 3 người thôi, tính cả anh là 3. Hai người kia, một người bị gãy tay đang ở nhà chữa thương, một người có bố bị ung thư nên bay sang Mĩ một thời gian. Chắc khoảng tháng sau hai người đó mới đi làm lại."
3 người thì xây to thế làm gì?
Dường như Phạm Bình Nguyên có khả năng đọc suy nghĩ, anh ta bật cười, hỏi:
"Rộng lắm phải không?"
"Không rộng đâu, anh để em vào làm là đỡ rộng ngay!"
Cái đồ cơ hội này...
Phạm Bình Nguyên mím môi, một lúc sau mới hỏi lại cậu ấy:
"Vì sao em lại muốn làm việc cho anh?"
Câu này Phạm Bình Nguyên đã hỏi vào lần thứ 2 hai người họ gặp nhau rồi nhưng Tạ Lưu An vẫn trả lời rất thành thực với quyết tâm cháy bỏng:
"Bởi vì em ngưỡng mộ anh, em muốn trở thành người giống như anh, em muốn ở bên cạnh anh."
"Tình cảm là thứ dễ đổi thay nhất khi áp lực quá nặng. Em không thể lấy lí do là vì anh để bước tiếp được bởi vì tình cảm rất dễ lung lay và có thể từ bỏ bất cứ lúc nào, đó không phải mục tiêu thật sự. Những người làm trong nghề này rất giàu nhưng cũng rất mệt, chẳng có cái gì gọi là việc nhẹ lương cao cả. Sức khỏe, giờ giấc, mọi thứ trong sinh hoạt của em đều bị đảo lộn, nhìn thấy người chết hằng ngày hằng giờ, nếu em chỉ yêu nó bởi vì anh, vậy thì rất khó để em theo được công việc ấy. Sau tất cả, em vẫn muốn tiếp tục sao?"
Không phải Phạm Bình Nguyên muốn khuyên Tạ Lưu An bỏ nghề mà là muốn cậu ấy tìm một mục đích khác ngoài anh để tiến lên. Với khả năng của Tạ Lưu An, cậu ấy còn hữu ích hơn cả 2 nhân viên hiện tại của anh, nhưng mục tiêu của cậu ấy lại quá mơ hồ, quá dễ bỏ. Anh muốn tốt cho cậu.
Phạm Bình Nguyên giống như một bà mẹ đang hướng nghiệp cho thằng con trai đang loay hoay vào đời vậy.
Tạ Lưu An nghe xong thì mỉm cười, dường như cậu ấy không hề cảm thấy tức giận chút nào trước lời khuyên của Phạm Bình Nguyên. Cậu ấy chuyển tầm mắt đặt trên người anh sang đàn cá bơi dưới hồ, đáp:
"Anh nói đúng. Anh là lí do vì sao em muốn làm việc cho anh nhưng anh chỉ là một phần lí do vì sao em chọn bước tiếp trên con đường này. Bởi vì anh đã tới vào 6 năm trước nên em mới chọn ngành ấy, nó khó hơn em tưởng tượng rất nhiều, thậm chí em còn phải thi lại vì không đọc hiểu sách giáo khoa khi nó viết hoàn toàn bằng tiếng Anh, có những lúc rất áp lực. Nhưng mà có những lúc em thấy rất vui. Bác sĩ đón bọn họ ra, chúng ta tiễn bọn họ đi. Chúng ta có thể làm được những điều mà người khác không thể như là khiến họ trở nên xinh đẹp hơn trong lần cuối cùng, để người nhà lưu giữ lại hình ảnh đẹp nhất về bọn họ trước khi về với đất mẹ. Không phải điều đó rất tuyệt vời sao?"
Cách suy nghĩ của cậu ấy thật kì lạ.
Vất vả hơn người khác một chút để làm được những điều mà người khác không thể.
Phạm Bình Nguyên mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu cậu, giống như cách mà anh ấy đã làm khi hai người họ ngồi trong xe 6 năm trước.
"Em từng đi thực tập bao giờ chưa?"
"Có vài lần rồi ạ nhưng chủ yếu là đứng ngoài xem thôi. Bình thường thì bọn em hay thực hành bằng mô hình, sang năm 3 thì có thực hành khâm liệm cho một cơ thể đơn giản, hợp tác với các nhà tang lễ trong bang."
Có lẽ chính những lần đó đã khiến cách suy nghĩ của Tạ Lưu An thay đổi. Giúp những người đã khuất để họ trông chỉn chu và xinh đẹp hay ít nhất là để họ được làm chính mình là điều quý giá nhất. Cậu ấy đã thấy thế giới mà Phạm Bình Nguyên vẫn hằng thấy, một nơi chỉ toàn tiếng khóc, tiếng tụng kinh, mùi nhang khói, những chiếc khăn trắng xoá, một người đã biến mất khỏi cõi đời này và cũng thấy sự thanh thản.
"Vậy là em chưa từng ướp xác cho một người bị phân hủy nặng, hoặc bị vỡ sọ, tai nạn giao thông, hỏng cấu trúc khuôn mặt sao?"
Tạ Lưu An gật đầu, có vẻ tiếc nuối vì những thứ đó cậu chỉ mới thực hành với mô hình mà thôi.
"Anh có thể dạy em."
"Thật sao?!" Tạ Lưu An vui mừng sau đó thì lúng túng bởi gì đã lỡ to tiếng nhưng vẫn nhìn Phạm Bình Nguyên, cười: "Vậy là em được nhận rồi?"
"Chuyện đó nói sau đi." Phạm Bình Nguyên dừng lại một lúc: "Em chắc chứ? Những thứ xuất hiện trong phòng ướp xác kinh khủng hơn những gì em được học hay xem trên mạng rất rất nhiều."
"Anh coi thường quyết tâm của em rồi. 6 năm mà em vẫn còn tìm được anh thì anh không cần phải lo lắng cho em."
Tạ Lưu An tự hào vỗ ngực. Phạm Bình Nguyên chống tay lên thành cầu, cười:
"Em nghỉ cả việc 1 tháng nay để vào đây, gia đình em có biết không?"
"Biết chứ, anh trai em với em đã cãi nhau gần 1 tháng em mới thuyết phục được anh ấy cho em học ngành này, còn bảo là mặc kệ em muốn làm gì thì làm."
Nhưng vụ cậu thích Phạm Bình Nguyên thì anh trai cậu không biết đâu, nếu biết thì còn lâu anh ta mới để cậu lông bông suốt 6 năm nay vì một người đàn ông gặp được 2-3 ngày.
Lúc nói tới gia đình, trông Tạ Lưu An có vẻ lảng tránh.
Không hiểu sao nhìn Tạ Lưu An trông rất quen, nhưng mà anh không thể nhớ ra người đó là ai. Phạm Bình Nguyên nhíu mày:
"Em có một người anh trai? Tên anh ấy là gì?"
"Lưu Anh, anh ấy hơn em 6 tuổi."
Lưu Anh sao? Có phải Phạm Bình Nguyên đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi phải không?
"Thực ra Lưu Anh chỉ là tên đệm thôi. Tên đầy đủ nh ấy là Tạ Lưu Anh. Còn em là Tạ Lưu An. Nghe khá giống nhau phải không?
Tạ Lưu Anh không phải là vợ của ông anh mình đấy ư?
Cả người Phạm Bình Nguyên bỗng cứng đờ như tượng đá. Thảo nào từ lần gặp Tạ Lưu An 2 tuần trước, Phạm Bình Nguyên vẫn luôn có cảm giác quen thuộc nhưng không thể nhớ ra là ai, đơn giản vì Phạm Bình Nguyên và Tạ Lưu Anh cũng không thân nhau lắm. Điều đó có nghĩa là không sớm thì muộn Tạ Lưu An cũng đi theo Phạm Bình Nguyên mà thôi, dù có từ chối thì anh cũng không thoát được.
Mẹ nó, lòng vòng gần 2 tuần hoá ra là thông gia à?
—————-
(* giải thích đoạn này một chút, vì bộ này là 1 cái fic tui từng drop trước kia nên tui mới mang sang bên này. Anh trai của Phạm Bình Nguyên và anh trai của Tạ Lưu An là người yêu, Tạ Lưu Anh rất ngông và rất bảo vệ em trai, cả nhà Phạm Bình Nguyên đều nể anh ta.")
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com