Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

"Chúc mừng cậu gia nhập!"

Bùm!

Châu Tinh Vân đứng trước cửa phòng ăn, nghệch mặt:

"Tôi á?"

Hầu hết mọi người đều tập trung trong phòng ăn. Có người tới đài quan sát chưa về, có người đang bận nghiên cứu song bọn họ đều biết, Châu Tinh Vân chọn theo quân Tự Do. Logan đứng sau lưng vỗ vai anh, nhanh nhẹn đi về chỗ.

"Không phải anh thì ai."

Chỉ bọn họ thôi không địch lại, những người như Trương Vũ và Trương Vi là rất cần thiết.

Châu Tinh Vân chọn ngồi cạnh hai người họ, kéo ghế ngồi xuống.

Trương Vũ và Trương Vi, ngoại trừ giống nhau ở cái họ, thì ngoại hình chẳng có điểm gì giống anh em. Trương Vi nhìn giống người Châu Âu hơn, đôi mắt nhạt màu.

Ở trạm, cái gì cũng khổng lồ. Máy đựng khoai chiên to bằng cái tủ mĩ phẩm, pizza cỡ lớn miễn phí hằng ngày, đồ ăn vặt có sẵn 24/7, một nơi tuyệt vời của những kẻ muốn trốn tránh xã hội.

Trong phòng treo băng rôn đủ màu sắc, viết bằng 3 thứ tiếng.

Đây cũng là một dịp liên hoan cuối năm trước khi tàu phá băng cập bến và tiếp tế lương thực cho bọn họ trong mùa hè, hơn nữa, mới tuần trước vừa vác một con cá heo về làng, ăn mãi không hết.

Lượng thức ăn trên bàn anh còn nhiều gấp 3 lần những bàn khác.

"Đằng nào anh cũng có ăn được tí gì đâu, bao nhiêu thức ăn cũng chẳng rót vào anh nên cứ ăn đi."

Trước đây Thiên Yết từng nói, linh lực sinh ra từ thức ăn con người hấp thu hằng ngày. Tiêu hao một lượng lớn linh lực cũng đồng nghĩa với mất một lượng lớn thức ăn. Ba người họ có thể xem như cái thùng không đáy.

"Robin, gần đây ngài ấy có nói gì không?"

"Cũng có." Trương Vũ xoa xoa gáy, đặt dĩa xuống bàn: "Lão già nói lại một năm nữa sắp trôi qua, chúc mọi người đều hạnh phúc với lí tưởng mình đã theo."

Châu Tinh Vân thoáng ngạc nhiên. Những con người ở đây đều biết về sự tồn tại của Thiên Yết và thông qua hắn để giao tiếp với ông. Và anh cũng không ngờ Thiên Yết cũng quan tâm tới tất cả mọi người trong làng.

Những người khác không ngạc nhiên lắm, im lặng nghe tiếp.

Trương Vũ nói liến thoắng:

"Ông ấy còn bảo, Châu Tinh Vân, ta rất tự hào về quyết định của cậu, con đường phía trước mong cậu hãy ở bên cạnh con trai ta."

"Ai là con trai ông chứ." Trương Vũ lầm bầm.

"Và lời cuối cùng, lão già nói: Logan, ta biết cậu là người ăn mất phần bánh sữa chua của Ivan tuần trước khiến cậu ta lén lút khóc trong phòng."

"Hah."

Ivan lập tức đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng như quả gấc chín.

"Ai khóc chứ không phải tôi!"

Kang Jooin nín cười kéo góc áo hắn, Ivan mới chịu ngồi xuống.

"Ông có khả năng phân thân à, tui ăn lúc 2 giờ sáng đó."

Logan chu mỏ, sau khi nhớ ra cách Trương Vũ phân thân để bám theo anh trai yêu dấu thì đành ngậm miệng. Francis im lặng nãy giờ bỗng mở miệng:

"Robin, vụ Xà Phu thế nào rồi?"

Châu Tinh Vân đã là người của họ, giờ chẳng có gì để giấu thêm nữa.

Helen nói với anh, Xà Phu là một chòm sao mới, kể cả khi nó đầu thai vào cơ thể một ai đó thì trí óc nó cũng chỉ như trẻ bốn tuổi. Hiện tại nó đang ở dạng viên bi giống như sau khi Nam Miện và Bắc Miện, hoàn toàn mất ý thức. Hơn nữa, Xà Phu là cung hoàng đạo thứ 13.

Sự xuất hiện của nó có thể phá vỡ trật tự đã xây dựng bấy lâu nay.

Thiên Yết cảm nhận được khí tức của nó ở Nam Cực, tuy nhiên...

"Vẫn chưa tìm ra toạ độ chính xác." Trương Vũ lắc đầu.

Hoặc là Xà Phu quá yếu, hoặc là nó nằm ở vị trí quá hiểm trở.

Logan: "Gần đây các nhà khoa học vừa chụp được bức ảnh con Ningen tại Nam Cực, liệu có phải là nó không?"

"Không phải. Xà Phu vẫn đang là một viên bi, nó chưa từng có cơ thể nên không giống Ô Nha."

Không khí nháy mắt trầm đi. Chỉ còn khoảng hơn một tháng nữa, tàu phá băng sẽ cập bến tiếp tế lương thực và nhân quân, sau khi chiếm nhà máy phải trở về. Nếu không sớm tìm ra Xà Phu, có thể bọn họ sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

Ăn xong lại đường ai người nấy trở về phòng.

Châu Tinh Vân vừa ngồi lên giường, trong chăn bỗng lồi lên cục gì đó như cái bánh bao trắng khổng lồ.

"Em."

"Anh."

Châu Tinh Vân giở khóc giở cười, vươn tay kéo chăn xuống. Bên trong lập tức lộ ra khuôn mặt trắng nõn. Trương Vũ bỗng ngẩng đầu nhìn anh cười một cái, anh cũng chẳng biết mắng hắn từ chỗ nào.

"Không còn phòng riêng sao?"

Trương Vũ vòng tay muốn ôm eo anh lại bị Châu Tinh Vân cản lại. Trương Vũ làm mặt đáng thương.

"Trước đây chúng ta vẫn ngủ với nhau mà, sao anh lạnh lùng quá vậy."

Châu Tinh Vân xoa xoa mặt, khản giọng đáp:

"Có một số thứ không lí giải được."

Mối quan hệ giữa chúng ta có lẽ đã đơn thuần như vậy nếu em không phải Robin.

"Ngủ đi."

Châu Tinh Vân kéo chăn, hướng lưng về phía hắn.

[Có một số thứ không lí giải được.]

Đôi mắt hắn sâu không thấy đáy, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Trương Vũ kéo chăn, vươn tay tắt đèn.

Thông thường anh hoặc Trương Vũ sẽ đi ngủ trước rồi mới đến lượt người kia về phòng. Lần này có người nằm cạnh, cảm giác không quen.

Châu Tinh Vân xoay người, lúc đó đã là 1 giờ sáng. Anh thở dài một tiếng, nhắm mắt như không tài nào ngủ nổi.

Những kẻ ở trụ sở có đang treo tên anh trên giấy tìm người thất lạc hay lệnh truy nã không? Với tài cán của Xử Nữ, chẳng biết cậu ta đã đoán ra được bao nhiêu phần. Francis cũng đã báo cáo về trụ sở, trụ sở khuyên bọn họ nên có chút lòng thành với những người trong nhà máy, ông cũng chỉ gật đầu.

"Anh không ngủ được sao?"

Người bên cạnh bỗng mở miệng.

"Chẳng phải em cũng vậy?"

"Em không cần ngủ, lão già ngủ là được rồi."

Châu Tinh Vân không hiểu Trương Vũ lấy đâu cách gọi "lão già", dù sao cả hai người họ đều đã từng nhìn thấy bản trẻ đẹp của ông ta.

Trương Vũ tưởng như đọc thấu suy nghĩ anh, nhẹ giọng đáp:

"Gọi đúng ngoại hình thôi. Hình dạng hiện tại của ông ấy là những gì còn sót lại từ Vương Thuỷ Ngọc."

Trong kí ức, Vương Thuỷ Ngọc đã khuyên cha mình kiếp sau nên biến thành một lão già, vốn chỉ là lời nói của trẻ con, không ngờ hơn 60 năm rồi, Thiên Yết vẫn giữ mãi câu nói ấy.

Châu Tinh Vân vừa định mở miệng, người bên cạnh anh bỗng ngồi dậy, hớn hở:

"Anh muốn ngắm cực quang không?"

———————-

Mùa hè đang dần bao phủ lên lục địa lạnh giá ấy, khiến mặt trời nơi đây chẳng có ngày nghỉ. Hiện tại vẫn còn bầu trời đêm, nếu không nhanh, chỉ một tháng nữa thôi sẽ chẳng còn thấy các vì sao lấp lánh trên bầu trời được nữa.

Trương Vũ leo lên nóc trạm Veronica, vươn tay kéo anh lên cùng.

Trạm Veronica có thể nói là tay già đời nhất trong làng. Nó cao nhất, được xây lâu hơn bất cứ trạm nào trong làng và cũng là nơi rộng nhất.

"Suỵt. Anh giẫm nhẹ thôi nhé, phía dưới mọi người vẫn đang ngủ."

Châu Tinh Vân gật gật đầu, xoay người ngồi cạnh hắn.

Từ trên cao nhìn xuống, cả ngôi làng hiện ra trước mắt.

Nếu gọi là "làng" thì cũng không đúng lắm, nơi đây trông giống một thị trấn mà bên trong là trường đại học.

Có một nơi không bị ô nhiễm ánh sáng, không khí trong lành. Ở Hà Nội không có sao, về đêm đường xá lại càng ồn ào tấp nập. Ánh đèn đường, ánh sáng từ các cửa tiệm đông đúc, ánh đèn neon thừ biển quảng cáo và bầu trời khi về đêm cũng chẳng tối như người ta vẫn luôn tưởng tượng.

Tới Nam Cực rồi mới nhận ra hậu quả của ô nhiễm ánh sáng.

Trên bầu trời tối đen như mực, hàng vạn vì sao tỏa sáng lấp lánh.

Trương Vũ bỗng cởi áo choàng khoác lên người anh. Hắn chịu lạnh tốt hơn, không cần tới đồ bảo hộ. Gió lạnh thổi qua kẽ tóc, lạnh tới cắt da cắt thịt.

"Anh nhìn kìa."

Trương Vũ chỉ tay lên bầu trời.

"Tương truyền rằng vị thần rừng đầu tiên trên thế giới chính là Pan con trai của Hermes  và một nữ thần cây. Từ khi sinh ra, cậu đã mang hình dáng dị hợm nửa dê nửa người khiến nữ thần cây hoảng sợ bỏ chạy. Thần Zeus thấy vậy thì nhủ lòng thương con trai mình rồi đem Pan lên Olympus sống với các vị thần khác. Pan vốn là người hiền lành nên mọi người rất yêu quý cậu.Nhưng mỗi ngày nhìn những người bình thường và xinh đẹp đặc biệt là chàng Ganymedes bên cạnh cha mình, Pan lại càng tự ti."

Giọng Trương Vũ không nhanh không chậm, hờ hững như kể lại câu chuyện xưa. Anh đã nghe nó rất nhiều lần khi còn nhỏ song vẫn lựa chọn im lặng.

"Quá tự ti về vẻ bề ngoài của mình, Pan chạy xuống trần gian trốn vào rừng thẳm mỗi ngày thổi kèn, hát với các Nymph và muôn thú. Mọi chuyện vẫn yên bình trôi cho đến một ngày Typhon xuất hiện, lúc này Typhon với mưu đồ lật đổ Zeus liên hồi tàn phá mặt đất."

"Một hôm Pan đang say sưa hát thì Typhon lao đến đập phá, các nữ thần cây Nymph hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Vì muốn giúp các nữ thần cây trốn thoát Pan dùng thân mình làm mồi nhử để Typhon đuổi theo ra tới bờ biển không còn cách nào ông liền dùng phép hóa đôi chân của mình thành đuôi cá rồi lao xuống biển. Cùng lúc đó Zeus xuất hiện đánh đuổi Typhon, để ca ngợi lòng dũng cảm của Pan, thần Zeus đưa cậu lên trời hóa thành chòm sao Cung Ma Kết."

Trương Vũ bỗng thần thần bí bí mỉm cười:

"Truyền thống, tỉ mỉ nhưng đầy tham vọng. Anh được chòm sao ấy lựa chọn."

Có đôi khi,  trở thành kẻ được bảo hộ cũng không hoàn toàn xấu như ta tưởng. Dẫu cho các chòm sao có thể rời bỏ ta bất cứ lúc nào, Trương Vũ vẫn có thể sống hoà hợp với Thiên Yết và các chòm sao cũng không phải ai cũng đáng ghét khó ưa.
————————-
Lời tác giả:

Chân dung con Ningen đẹp trai lồng lộng chụp được hồi tháng 6 năm nay dành cho cú đêm:))) mười giờ lên mạng đọc báo nhìn thấy con này ngay đầu trang khóc thét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com