Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Khoảng thời gian sau đó trôi qua khá bình lặng, quân Phản Loạn không tiếp tục nhòm ngó tới căn cứ cũ nữa mà quân Tinh Tú cũng bận bịu, không rảnh quan tâm tới những kẻ nơi tận cùng trái đất là bọn họ.

Tuy không thể tránh được tai mắt của trụ sở, phía nhà máy tại Nga vừa xảy ra một vụ nổ lớn, nghi ngờ có người đe doạ trụ sở.

Tin tức ở Nam Cực nhạy bén hơn trụ sở tưởng rất nhiều.

Dấu hiệu của mùa hạ tại Nam Cực ngày một rõ rệt.

Đi ra ngoài không nhất thiết phải mặc đồ bảo hộ, từ cửa sổ nhìn ra là những sa mạc trắng xoá trải rộng tới đường chân trời. Những ngọn núi lởm chởm hiện ra trên những tảng tuyết dày cả km.

Dậy sớm có thể ngắm bình minh rực rỡ, thấy những đàn chim cánh cụt tụ tập tới cả nghìn con, di chuyển trên sa mạc tuyết.

"Mùa này có thể đi lặn đó."

Lúc nghe được câu này, trên đầu anh đầy dấu hỏi chấm.

Tốt xấu gì đây vẫn là Nam Băng Dương, tuy hiện đang là mùa hè nhưng có bao giờ nhiệt độ trên 0 bao giờ? Dưới biển lạnh muốn cắt da cắt thịt.

Nhưng Logan không phải thằng thiểu năng, lời cậu chàng nói chắc phải có cơ sở.

"Cậu định nhảy xuống từ tảng băng?"

"Không có. Đi bằng tàu."

Châu Tinh Vân nghe vậy khá bất ngờ. Tới nhà máy của quân Tinh Tú còn không được cung cấp tàu thuyền riêng, anh tỏ ra khá khâm phục. Quân Tự Do nhiều nhất chính là tiền. Trương Vũ từng nói với hắn, Robert có quan hệ với toàn ông lớn.

"Nhưng mà phải đợi Robin về đã."

Logan vươn vai, ngáp một cái trong quán bar dưới chân núi.

Tiết trời thoáng đãng, không lạnh buốt như những tháng ngày bàn chân bị chôn vùi trong tuyết trắng, bão điên cuồng quét sạch tất cả. Ngôi làng đón đợt gió êm dịu nhất trong năm, mang theo bầu không khí trong lành cùng hơi mặn từ những vùng biển xanh mát.

Tất nhiên là mát với những người đã quen với loại thời tiết khắc nghiệt nơi tận cùng trái đất. Ở Việt Nam, nếu loại thời tiết mùa hạ này diễn ra, học sinh vẫn được nghỉ học.

"Cậu không biết chỗ?"

"Robin không nói cho anh biết sao? Cậu ta là một tỉ phú. Tàu cũng là của cậu ấy, không phải của làng."

Thứ em trai anh có nhiều nhất chính là tiền, Châu Tinh Vân bỗng thấy hơi cạn lời.

Lặn ở đây cũng không giống như anh tưởng tượng.

Mỗi người trước khi xuống nước sẽ buộc một chiếc đai quanh eo và nhảy từ thuyền hơi mà không nhảy trực tiếp từ tàu xuống. Về căn bản là thi xem ai ở dưới nước lâu hơn. Vào mùa đông, vùng biển bị đóng băng, nhiệt độ thấp đến kinh hoàng, xuống nước chỉ có chết cóng.

Thời gian họ ngâm mình dưới nước cũng không nổi 1 phút, kéo theo nhiệt độ cơ thể giảm xuống đột ngột, dễ bị sốc.

Trương Vũ quả thực có một con tàu riêng.

Châu Tinh Vân đứng tại mạn thuyền, hướng mắt quan sát những tảng băng bồng bềnh trôi trên mặt biển. Cánh hải âu lướt qua bầu trời trong veo, đậu trên những mảng băng vỡ vụn.

Không có ánh đèn pha ô tô, không có tiếng còi xe liên hồi trong những giờ cao điểm và mùi khói gay gắt.

Một châu lục tách biệt với thế giới.

Trong phút chốc, Châu Tinh Vân không muốn quay về. Những chuyến bay bất tận ngày đêm từ nơi này tới nơi khác. Hôm trước đang đứng dưới chân thác Niagara, hôm sau đã ở sa mạc Sahara. Châu Tinh Vân cũng là con người, anh cũng biết mệt.

Có thứ gì đó ở Nam Cực níu anh ở lại, một cảm giác...tự do.

"Anh chào Rose đi."

Tay Logan chỉ tới một tảng băng cách đó không xa. Không đợi Châu Tinh Vân nói thêm, Logan đã hào phóng giới thiệu:

"Rose. Violet. Anna. Mirai. Cô gái trắng trẻo đứng xa xa đằng kia là Irina."

Châu Tinh Vân: Làm gì có "cô nào" của cậu mà không trắng trẻo?

Ivan giải thích, Logan đang cố tìm "mặt trăng*" của đời mình. Ở Nam Cực này, ngoại trừ các nhà khoa học nữ như Kang Jooin cậu nghe không hiểu họ nói gì thì chỉ có lính đặc chủng còn to cao gấp đôi cậu như Helen.

(Câu chuyện Kayla kể trong phim "Nguồn gốc người sói", Logan (nhân vật trong phim) từng coi Kayla là mặt trăng của đời mình còn anh là Wolverine của cô. Mọi người có thể xem thử)

Con tàu không cũ, phỏng chừng là mới mua 3-4 năm gần đây. Cũng phải thôi, Robert không lấy vợ, chỉ có hai đứa con nuôi. Sau khi mất, gia tài để lại cho hai đứa nhỏ, nói như vậy, Trương Vi mới 12 tuổi đã là một tỉ phú.

"Con tàu này có tên không?"

"Có nha." Logan xoa xoa cằm, nghĩ mãi không ra.

"Hồi cậu ta mới mua có kể với tôi vài lần, hình như tên là cái gì gió gió ấy."

"Đi mây về gió."

"Chuẩn. Không hiểu vì sao lại đặt cái tên nghe như để miêu tả Cân Đẩu Vân."

Đi mây về gió?

Vành tai anh bỗng đỏ ửng. Châu Tinh Vân ho khan, cố lái sang chủ đề khác:

"Robin đâu rồi?"

"Robin và Eve chuẩn bị gỡ thuyền, một lát nữa là có thể lặn."

Trương Vũ và anh đều đã đi rất nhiều nơi, nhưng trải nghiệm lại khác nhau. Anh đến vì công việc, hoàn thành xong xuôi thì trở về. Còn Trương Vũ, hắn có thời gian, hắn biết làm cách nào để mỗi vùng đất hắn đã đi qua không mang đầy sắc xám. Trương Vũ biết cách tạo ra trò vui, kể cả khi bọn họ đang ở giữa vùng sa mạc trắng trải dài bất tận.

Châu Tinh Vân theo chân hai người họ xuống dưới, thấy Helen đã đứng sẵn ở đó.

Chị ta mặc đồ bơi liền thân, che kín từ cổ tới chân, ôm sát cơ thể chị. Cơ thể chị còn vạm vỡ hơn khối những người đàn ông khác trong làng.

"Vết thương của chị, có thể xuống nước không?"

"Tôi ổn." Helen mỉm cười, thái độ với Châu Tinh Vân cũng tốt lên rất nhiều sau hôm anh bóp chết Bắc Miện: "Nhờ có các cậu cả. Tôi lành lặn không một vết sẹo."

Vậy thì tốt.

Trương Vũ không cho Trương Vi tham gia mặc dù khả năng chịu lạnh của con bé còn tốt hơn hắn. Đơn giản vì nó còn quá nhỏ, 12 tuổi đã chạy ngang chạy dọc ra bắc vào nam, dẫu có được chòm sao bảo hộ, nó là trẻ con.

Có hai người đứng trên thuyền. Trước khi nhảy, bọn họ sẽ thay đồ bơi, buộc đai quanh hông rồi mới lao xuống nước.

Quay trước quay sau, Châu Tinh Vân đã thấy hai tên kia vứt quần áo tứ tung, mặc độc cái quần bơi lao xuống thuyền.

Hình như trong làng không chỉ có một đứa nhóc mà có tới ba đứa.

"Từng người một."

Eve cúi xuống, buộc đai quanh hông Logan. Trên thuyền có một cái thang nhỏ, Logan bám lên thành thang, xoay một vòng nhảy thẳng xuống biển.

Ùm!

"Lạnh vãi!"

Logan bám lên cái dây quấn quanh hông, bơi về thuyền.

"Được 2 giây!"

Trên bàn đã chuẩn bị sẵn rượu trắng, nhúng người dưới biển xong xuôi, lên bờ uống một ly rượu sẽ không cảm thấy lạnh nữa.

Logan quấn khăn tắm quanh người, run như cầy sấy bước lên tàu.

Ivan cũng lộn người lao xuống nước, kết quả cũng chỉ có 5 giây.

Mặt biển gợn sóng thành từng đợt, khuấy động lớp băng trôi lềnh bềnh. Con tàu đã đi khá xa bờ. Gần bờ nhiều băng trôi, không thích hợp cho những hoạt động như thế này.

Nước biển bắn lên mặt anh, Châu Tinh Vân vươn tay vuốt tóc, thích thú nhìn bọn họ.

Ùm!

"10 giây! Kỉ lục mới."

"Chị biết mà!"

Helen chèo lên bờ, uống liền một phát hai chén rượu. Cơ thể săn chắc ấy hiện lên trước ánh nhìn của mọi người, cánh tay rắn rỏi như được rèn luyện lâu ngày cùng dáng dấp không thua kém bất cứ người đàn ông nào trên thế giới.

Helen nói được làm được. Tính tình hoà nhã, phóng khoáng, thể lực vượt trội. Trong làng, không ai là không cảm phục chị.

"Cậu cũng xuống đi."

Trương Vũ lịch sự từ chối:

"Nếu tôi tham gia sẽ không công bằng lắm."

"Không liên quan đến thi thố. Quan trọng là cậu vui."

Trương Vũ thấy Châu Tinh Vân nhìn mình thì mỉm cười một cái, vẫy vẫy tay với anh.

Helen biết hai người họ ngủ với nhau cả tháng không tách ra, thỉnh thoảng còn lén đi chơi riêng. Điểm yếu của Trương Vũ là Châu Tinh Vân, Helen biết hắn đã bắt đầu lung lay rồi.

"Cậu có xuống không."

"Tất nhiên."

"Mang đồ bơi không?"

"Không cần."

Trương Vũ cởi áo choàng đen, vứt sang một bên. Hắn nghiêng người, ngã thẳng xuống nước.

"Khoan đã, em chưa đeo đai..."

Ùm!

Nước bắn tung toé lên thuyền, hắn nhảy xuống trong tiếng hò hét của đám người xung quanh. Châu Tinh Vân nhặt cái áo choàng vứt bừa bãi đã thấm nước, toan gập gọn. Bàn tay anh bỗng khựng lại.

Đây là áo của mình mà.

——————

Lời tác giả:

Đi mây về gió-> Đằng vân giá vũ. Tên thuyền là tên cp:)))

Châu Tinh Vân và Trương Vũ ở cùng một tần số, hai người họ bắt nhịp nhau khá tốt, những gì Trương Vũ nói hoặc là anh ấy hiểu hoặc là anh ấy đã biết từ trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com