Chương 05~08
CON TRAI BỌN ANH CHƠI GAME ĐỈNH VẬY ĐÓ!
**********
~05~
Weibo và Tieba lại dậy sóng một lần nữa. Có điều lần này spam ở khung bình luận đồng loạt đổi thành "Con trai bọn anh chơi game đỉnh như vậy đó!".
Lăng Mông bị tẩy não suốt cả ngày lẫn đêm, thậm chí lúc đọc sách Toán cao cấp cũng thấy câu nói đó lặp vô hạn tuần hoàn trong đầu. Mùa giải kết thúc, Lăng Mông tiếc nuối dừng chân ở hạng Kim cương, cuối cùng vẫn chưa thể lấy được huy chương của mùa này. Thế là cậu ghim hết thù hận lên người Mang Thần.
Mùa giải mới bắt đầu, Lăng Mông hăm hở quyết tiến, bừng bừng khí thế tìm Mang Thần báo thù.
Người trước giờ không xem livestream như cậu lại đi đăng ký tài khoản trên Mèo Chiến, canh me trong kênh livestream của Mang Thần suốt một thời gian dài. Mang Thần phát trực tiếp, cậu đến xem còn nhanh hơn cả quản trị viên. Mang Thần không phát trực tiếp, cậu cày đi cày lại mấy video thu lại trận đấu của anh để nghiên cứu, thề phải tìm ra bằng được đường đi nước bước của đối phương, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Lăng Mông cày ngày cày đêm, đi học cày, tan học vẫn tiếp tục cày. Ngay cả khi bạn cùng phòng trêu cậu có phải đã yêu Mang Thần rồi không, cậu cũng không rỗi hơi phủ nhận, trong đầu chỉ văng vẳng giọng nói của một người.
Vì vậy trong khuôn viên đại học Yên Sơn có thể thường xuyên thấy được cảnh tượng như thế này: một cậu trai vừa đi vừa tập trung tinh thần dán mắt vào di động, đúng là làm người ta nghi ngờ chẳng biết có phải cậu đang dò đường bằng râu hay không nữa.
Hôm nay, Lăng Mông đang dò đường bằng râu để đến căng tin số 2 thì va phải một người. Vì cậu cứ cúi đầu đi nên trán đụng trúng ngực người ta.
- Xin lỗi! - Lăng Mông xoa cái trán đỏ bừng, nói.
Người kia như có như không liếc nhìn di động của cậu: "Không sao."
Nghe thấy hai chữ này, Lăng Mông giật cả mình. Nhiều ngày liên tiếp đắm chìm trong giọng nói của Mang Thần, thanh âm này đã quá quen thuộc với cậu. Dù có dùng máy thay đổi giọng nói cậu vẫn có thể nhận ra.
- Mông Mông, mày làm sao vậy? - Thấy Lăng Mông đứng bất động tại chỗ, bạn cùng phòng bèn quay sang hỏi.
Lăng Mông giật mình bừng tỉnh, quay phắt đầu lại, người kia đã đi xa rồi.
- Ê! - Bạn cùng phòng bất lực đập vai cậu một cái. - Nhìn cái gì đấy? Đi ăn cơm thôi!
Lăng Mông sốt ruột túm lấy cánh tay cậu ta: "Người vừa rồi là Mang Thần!"
- Cái quái gì thế? - Bạn cùng phòng nghi ngờ nhìn cậu từ đầu đến chân. - Sao Mang Thần lại học trường mình được? Tao nói này, mấy bữa nay mày xem livestream của ổng nhiều đến nỗi tẩu hỏa nhập ma rồi hả?
Vừa rồi Lăng Mông còn chắc chắn 100%, nhưng giờ nghe bạn mình nói thế lại cảm thấy không chắc lắm: "Mang Thần từng để lộ mặt khi livestream bao giờ chưa?"
- Chưa. - Bạn cùng phòng khẳng định chắc nịch.
Lăng Mông lại nghĩ: Lộ mặt thì sao? Mình cũng chẳng thấy rõ dáng vẻ của người ban nãy.
~02~
Mang Thần là sinh viên đại học Yên Sơn.
Suy nghĩ này đã gieo một hạt giống nghi ngờ trong lòng Lăng Mông, lúc nào cũng quấy nhiễu tâm trí cậu. Thế là cậu bắt đầu nghĩ đủ mọi cách để tìm bằng chứng xác thực.
Tiếc là Mang Thần rất hiếm khi nói về cuộc sống thực tế của mình khi phát trực tiếp. Người ta không nói, Lăng Mông đành nghĩ cách để moi, dần dà cũng moi ra được vài thông tin có ích.
Ví dụ như lúc Mang Thần đang phấn chấn vì nãy giờ thắng liên tiếp mấy trận, Lăng Mông liền cố tình bình luận:
[Buổi tối ăn bánh bao ở căng tin số 2, không ngờ lại là nhân thập cẩm hương quýt, dở muốn ói hết ra luôn.]
Đọc được câu này, Mang Thần cười nói: "Có phải căng tin số 2 ở đại học nào cũng có bánh bao dở như vậy không? Tôi còn từng ăn bánh bao nhân sa tế hương hoa hòe rồi cơ."
Câu này chính là manh mối quan trọng. Hai bên đường trước cửa căng tin số 2 đúng là có trồng cây hòe, Lăng Mông còn tận mắt chứng kiến cảnh nhân viên căng tin mang thùng ra hái vào mùa hoa hòe nở rộ. Sau đó bọn họ còn quảng cáo "Đại tiệc hoa hòe" trên BBS nội bộ của trường, bị người ta khiếu nại tập thể suốt một thời gian dài.
Manh mối trên đã làm Lăng Mông chắc chắn đến chín mươi phần trăm. Cho đến một ngày nọ, khi âm thanh trong livestream của Mang Thần gần như đồng bộ với tiếng còi xe cứu hỏa bên ngoài, cậu có thể kết luận trăm phần trăm rằng Mang Thần chính là sinh viên đại học Yên Sơn, hơn nữa còn ở cùng một khu ký túc xá với cậu.
Cũng trong khoảng thời gian đó, Tinh Hà đã xảy ra một chút thay đổi hết sức vi diệu. Người chơi hạng Kim cương bị bố Chanh đầu độc bỗng phát hiện ra ông bố nhà mình ngày càng ít xuất hiện, đồng thời trong số 500 ghế hạng Thần lại lòi ra một tên hễ cứ thắng game là lập tức mỉa mai đối thủ không hề khách sáo.
[Đế Quốc] Lemon: Sẵn sàng đón nhận tình thương của bố đi nào!
[Liên Bang] GuestB: ???
[Hệ thống] Sau một trận chiến gian khổ kịch liệt, Đế Quốc đã giành chiến thắng chung cuộc!
[Đế Quốc] Lemon: Công cha như núi Thái Sơn, vai con có thấy nặng oằn hay không?
[Liên Bang] GuestB: Đậu xanh! Bố Chanh hack hả?
[Đế Quốc] Lemon: Bố đánh con mà cũng phải hack à? Ngoan ngoãn chịu thua đi.
Lăng Mông âm thầm thu được kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Mang Thần, đánh thẳng vào top 300 dù mới qua một nửa mùa giải. Đây là sự đột phá nhanh nhất trong lịch sử trò chơi. Thành tích này làm đám người cười nhạo cậu vạn năm không lên được hạng Thần tự động ngậm miệng. Bố Chanh đã không còn là người mãi quanh quẩn giữa hạng Kim cương và hạng Thần như trước nữa rồi.
Trên diễn đàn có rất nhiều người nhớ nhung cậu, tiêu đề bài đăng quái gở kiểu gì cũng có:
[Ngày thứ ba bố Chanh lên hạng Thần, nhớ bố.]
[Kim cương không có bố Chanh thì không còn là Kim cương mà mị quen thuộc nữa.]
[Không còn bố Chanh nữa rồi, tôi cần Kim cương để làm gì?]
[Cuối cùng top 500 cũng có may mắn thấy được phong thái của bố. "Lời bố dặn trước lúc con đi" hạng Thần! Ảnh nhiều, tốn dung lượng!]
[Thảo luận đứng đắn - Có ai thấy cách chơi gần đây của bố Chanh ngày càng giống Mang Thần không?]
Bài "Thảo luận đứng đắn" bị trôi đi rất nhanh, trái ngược với bài "Lời bố dặn trước lúc con đi hạng Thần", ảnh chụp màn hình càng lúc càng nhiều khiến cư dân mạng sâu sắc nhận ra rằng bố Chanh đã không còn là bố Chanh của ngày hôm qua nữa. Thậm chí trong bài "Thảo luận đứng đắn" còn có người nói Lemon đột nhiên lên tay như vậy có khi nào là do đã đi phẫu thuật chuyển giới hay không.
Lăng Mông tức giận tắt bài "Thảo luận đứng đắn" đi, nhân tiện báo cáo luôn với lý do "Nội dung không đứng đắn".
~07~
Dù thế nào đi nữa, bây giờ Lăng Mông đã là người xếp hạng Thần. Ngày nào cũng ẩn núp trong kênh livestream của Mang Thần, dĩ nhiên cậu biết đối phương luôn xếp hạng cao ở mùa giải này, đồng nghĩa với việc tỷ lệ chạm mặt của bọn họ vô cùng cao. Lăng Mông cũng cố ý chọn những lúc Mang Thần đang online để phục kích. Quả nhiên trời không phụ lòng người, lúc bức ảnh đại diện quen thuộc xuất hiện trên màn hình, Lăng Mông biết cơ hội moi ra thân phận thật của Mang Thần đã đến.
[Đế Quốc] Mangosteen: Hey!
Mang Thần còn chủ động chào hỏi cậu, Lăng Mông thừa biết nhưng vẫn hỏi:
[Liên Bang] Lemon: Anh đang livestream hả?
[Đế Quốc] Mangosteen: Đoán xem?
[Liên Bang] Lemon: Không sợ tôi vào kênh của anh nhìn lén hả?
[Đế Quốc] Mangosteen: Cứ tự nhiên.
[Liên Bang] Lemon: Đừng đắc ý, bố đã không còn là bố của ngày hôm qua nữa rồi.
[Đế Quốc] Mangosteen: Vậy luôn? Mong chờ thật đấy.
[Liên Bang] Lemon: Cá không?
[Đế Quốc] Mangosteen: Được, cậu nói đi.
[Liên Bang] Lemon: Nghe thiên hạ đồn anh là sinh viên, trong khuôn viên trường anh có siêu thị không?
Lăng Mông cũng không thuận miệng nói bừa, vừa hay dưới tòa nhà ký túc xá của cậu có một cái siêu thị.
[Đế Quốc] Mangosteen: Đương nhiên là có rồi.
[Liên Bang] Lemon: Anh mà thua thì phải vào siêu thị mua băng vệ sinh rồi chụp ảnh đăng Weibo, dám cược không?
Lượng người xem livestream của Mang Thần đã đạt đến tầm cao mới, không ít người hóng được tin cũng kéo đến luôn, không ai muốn bỏ qua trận đấu sặc mùi drama này.
[Đế Quốc] Mangosteen: Nhưng tôi không có hứng thú với băng vệ sinh cậu mua. Cậu thua thì mua bao cao su nhé?
Lăng Mông ngây người, siêu thị của trường bán cả bao cao su luôn hả?
[Liên Bang] Lemon: Như vậy thì tôi chịu thiệt rồi còn gì?
[Đế Quốc] Mangosteen: Tôi mà thua thì sẽ livestream toàn bộ quá trình đi mua luôn.
Bình luận trong kênh livestream đột ngột đổi chiều:
[Thế thì tôi mong bố Chanh sẽ thắng Mang Thần!]
[Bố Chanh, bác Chanh, ông Chanh, cụ Chanh ơi, trọng trách bắt Mang Thần lần đầu livestream lộ mặt giao cho ngài đó!!!]
[Mang Thần mà livestream đi mua băng vệ sinh, tôi sẽ lên Weibo rút thưởng bù lại cho anh ấy năm mươi gói!]
[Tối nay chúng ta đều là người của bố Chanh!]
Nhìn thấy câu này, Lăng Mông lập tức hăm hở bấm phím Enter:
[Liên Bang] Lemon: Chơi luôn!
Nói xong, cậu tự giác tắt ứng dụng Mèo Chiến trên điện thoại. Cậu muốn quang minh chính đại thắng Mang Thần một lần, không muốn làm kẻ nhìn lén nữa.
Tiếng kèn tấn công vang lên, thay vì đánh nhanh thắng nhanh như phong cách cũ, Lăng Mông lại kiên nhẫn phát triển kinh tế trước. Trái lại, thấy cậu hồi lâu không có động tĩnh gì, đối phương tò mò cho lính đi điều tra. Lăng Mông ưu tiên nâng cấp thiết bị chống trinh sát, đè quân trinh sát của đối phương xuống đất "ma sát" một hồi.
[Ma sát, ma sát, ôi bước chân ma quỷ*~]
*Câu hát trong bài Đôi giày trượt của tôi do ca sĩ Joseeh Punmanlon trình bày.
Khung bình luận phối hợp hát vang. Mang Thần cười khổ một tiếng: "Mọi người muốn tôi thua đến vậy sao?"
[Không phải tôi không muốn giữ vững lập trường, có điều phần thưởng thực sự quá hấp dẫn.]
[Nếu như thắng mà vẫn lộ mặt thì em tin mọi người sẽ cổ vũ cho Mang Thần thắng đấy.]
Mang Thần vừa nói chuyện phiếm vừa bày binh bố trận, giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng thoải mái, khác biệt hoàn toàn so với Lăng Mông đang bày sẵn trận địa nghênh đón quân địch bên kia.
Cậu đã nghiền ngẫm rất nhiều video chiến đấu của Mang Thần, có thể nói là đi guốc trong bụng đối phương. Ai cũng có sở trường sở đoản, Mang Thần cũng không phải ngoại lệ, cậu muốn lợi dụng điều đó để khiến anh không kịp trở tay.
Đầu tiên, cậu giả vờ ăn trộm tài nguyên, âm thầm làm nhiễu radar của đối thủ, lại nhân cơ hội radar bị gián đoạn mà phái hạm đội phi thuyền tấn công trụ chính của Mang Thần.
Trong nháy mắt, thời gian phát triển của Mang Thần bị cậu làm chậm lại rất nhiều. Lăng Mông bỏ qua cơ hội thừa thắng xông lên, tận dụng tất cả thời gian để thu thập tài nguyên, mở rộng hạm đội.
Bị đẩy xuống thế hạ phong, Mang Thần cũng bắt đầu nghiêm túc hơn hẳn. Anh biết mùa này không phải ngẫu nhiên mà Lăng Mông được thăng lên hạng Thần, chỉ không ngờ đối phương lại tiến bộ vượt bậc như vậy, so với hai lần đấu trước đây, cậu cứ như một người khác hẳn.
Tiếng giải thích trong kênh livestream đã ít đi rất nhiều, ngay cả bình luận cũng thưa thớt hẳn. Tất cả mọi người đều tập trung theo dõi trận đấu này, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu là xem hai người họ vào siêu thị mua đồ.
Trong thế trận, hai người cứ thăm tới dò lui, Lăng Mông dẫn hạm đội khổng lồ của Liên Bang tập kích bất ngờ. Quân của Mang Thần không phải đối thủ của cậu, buộc phải vừa đánh vừa rút. Ngay cả công trình ngoài tiền tuyến chưa kịp dỡ bỏ cũng bị gián điệp do Lăng Mông phái đi biến thành công trình của cậu.
- Cậu ấy tiến bộ nhiều thật đấy. - Mang Thần khen thật lòng.
[Chính miệng Mang Thần khen trym* của bố Chanh rất lớn!]
*Trym và tiến bộ đều có phiên âm viết tắt là jb
[Cuối cùng người ta cũng nhớ đến sự đáng sợ khi bị bố Chanh "đút hành"!]
[Giang hồ phải gọi là đại ca, nhà ngươi có sợ hay không hả?]
Mang Thần đang bận cộng đầy điểm cho kỹ năng bom hạt nhân, không có thời gian để ý đến đống bình luận đen tối trong kênh phát trực tiếp.
- Nhưng nếu tôi không muốn lộ mặt khi livestream thì sao?
[Không ngờ Mang Thần cũng chơi dơ như vậy, không cần hào quang thần tượng nữa hả?]
[Dám chơi dám chịu mới là đàn ông đích thực!]
Trên màn hình của Mang Thần đã xuất hiện màu đỏ báo động, đây là dấu hiệu trạm chủ không gian đang bị tấn công. Lúc này đối thủ không chỉ ở chính diện mà còn có hai tiểu đội bao vây dọc theo hai cánh trái phải. Có thể nói trận này Lăng Mông sắp thắng đến nơi rồi.
Dựa theo tốc độ hiện giờ thì ba mươi giây nữa trụ chính của Đế Quốc sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Mang Thần từ bỏ phòng thủ, chắc là thấy đã không còn hy vọng chiến thắng nữa. Đây là lần đầu tiên Lăng Mông tiến gần tới chiến thắng trong ba lần hai người giao đấu với nhau, lần này lại còn cá cược nữa chứ. Cậu kích động đến nỗi tay cầm chuột toát đầy mồ hôi.
- Á đù! Á đù đù đù đù! Mông Mông mày sắp thắng rồi, Mông Mông mày ngầu vãi chưởng! - Bạn cùng phòng phấn khích đến độ hận không thể phất cờ cổ vũ.
[Bố Chanh cố lên 666!!]
[Bố ơi! Đừng để bọn con thất vọng đấy!]
Người xem livestream của Mang Thần cũng đang nghiêng hết về một phía.
Mà lúc này, màn hình của Mang Thần đã gần như là một mảng tối đen, không có radar, không có quân trinh sát, trụ chính của Liên Bang chẳng khác gì một cái hố đen trong mắt anh.
- Làm sao bây giờ? - Con trỏ chuột của Mang Thần huơ loạn trên màn hình. - Cược một phen vậy, chỗ này đi.
[Như vậy mà cũng nhắm trúngđược thì tôi livestream ăn cớt]
- Hên xui may rủi đi. - Mang Thần nhấp chuột trái.
Ngay khi thanh máu của trụ chính bên Đế Quốc sắp cạn đáy, màn hình của Lăng Mông đột nhiên rung lên mấy hồi rồi biến thành màu đen, biểu tượng thất bại vụt ra ngay giữa màn hình.
Lăng Mông chết lặng nhìn trân trối vào biểu tượng đó, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
- À thì... Mông Mông, hình như trụ chính của mày bị ném bom hạt nhân. - Bạn cùng phòng chỉ tay một cách yếu ớt.
Lăng Mông quay phắt đầu lại: "Sao ổng nhắm trúng được?"
Cậu đã làm hỏng radar của đối phương từ lâu, không có radar, trụ chính của cậu hiện lên trên màn hình của Mang Thần chỉ là một vùng đen thui. Như thế mà còn nhắm trúng, lại còn trúng ngay trụ chính không lệch một phân nào, ai mà tin cho được?
Bạn cùng phòng nghiêng đầu: "Tao nghĩ, à thì... chắc là dựa vào phán đoán?"
- Há há, lucky! - Mang Thần quăng chuột rồi tựa lưng vào ghế, sung sướng bẻ bẻ cổ tay.
Đúng là một trận chiến đầy gian khổ.
[Trời má, vậy cũng được nữa hả?]
[Đùa bố à?]
[Bàn tay vàng!!!]
[Anh giai vừa nãy bảo livestream ăn cớt ơi, anh còn ở đó không vậy?]
Mang Thần dần lấy lại bình tĩnh sau một hồi chiến đấu căng thẳng, ung dung nhìn bình luận tuôn ra như thác. Tất cả mọi người đều đang xuýt xoa anh có vận may đáng kinh ngạc. Nhưng thực ra trong mười giây trước khi chết, anh vừa lớn mật phỏng đoán vừa tính toán rất tỉ mỉ. Tuy khoảnh khắc ném bom hạt nhân đúng là anh đánh cược thật, nhưng không giống người khác là mò kim đáy bể, ít nhất anh cũng nắm chắc đôi ba phần.
[Đế Quốc] Mangosteen: Good game, cậu chơi cũng được lắm.
Lăng Mông oán hận gõ lời trăng trối.
[Liên Bang] Lemon: Có chơi có chịu! Chờ đấy!
~08~
Trong siêu thị thuộc đại học Yên Sơn xuất hiện một thanh niên mặc áo hoodie. Cậu cúi đầu, hơn nửa khuôn mặt giấu dưới mũ, khó khăn lắm mới thấy được đôi mắt.
Nhân viên thu ngân đã nhìn chằm chằm cái người khả nghi này từ lúc cậu vừa bước vào cửa, sợ đối phương làm chuyện vi phạm nội quy sinh viên. Cậu ngó nghiêng hồi lâu mà vẫn không chọn được món gì, điều này càng làm nhân viên siêu thị tin chắc vào suy đoán của mình.
- E hèm, chỗ này... có cái đó không?
Thấy cậu đi đến quầy thu ngân, nhân viên siêu thị căng thẳng tột độ. Chẳng lẽ người này không phải ăn trộm mà là ăn cướp?
Nhân viên đang đề cao cảnh giác nên có hơi sẵng giọng: "Cái đó là cái gì?"
Thanh niên mặc hoodie căng thẳng ngó trái ngó phải: "Thì là Durex, Jissbon* đó."
Nhân viên siêu thị: "..."
- Bạn học à, đây là siêu thị trường học, bạn muốn làm gì?
Biết mình bị Mang Thần đùa giỡn, Lăng Mông cúi đầu chửi thề một câu. Cậu xấu hổ chạy vọt ra khỏi siêu thị, lấy di động ra gửi tin nhắn Weibo cho Mang Thần:
[Lemon]: Đùa bố à, siêu thị trong trường có bán mấy cái đó đâu!
[Mangosteen]: Tôi có nói là vào siêu thị trong trường mua hả?
Lăng Mông: "..."
Cậu tỉ mỉ nhớ lại đoạn đối thoại giữa hai người họ, hình như đúng là Mang Thần không nói đến bốn chữ đó thật.
Ngu người thật!
- Mông Mông, Mông Mông! - Trên tầng ký túc xá đối diện có người gọi to tên cậu. Lăng Mông ngẩng đầu nhìn lên, không phải thằng bạn cùng phòng ngu ngốc nhà mình thì còn ai vào đây nữa.
- Mông Mông! - Âm lượng của bạn cùng phòng to đến nỗi cả ký túc xá đều nghe thấy. - Mày mua xong chưa? Mua loại có xoắn ốc hay loại có gân?
Lăng Mông: "..."
Đờ mờ thằng ngoo này!!!
Nghe thấy câu này, sinh viên trong ký túc xá ai nấy đều tò mò chạy ra cửa sổ ngó xuống. Vừa nghĩ tới việc Mang Thần có thể đang ở sau cánh cửa sổ nào đó, Lăng Mông phẫn nộ giơ hai tay lên, tặng cho thằng bạn cùng phòng một cặp ngón giữa.
Dù sao đi nữa thì mặt mũi cũng mất sạch rồi, Lăng Mông chạy một mạch đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài trường mua một hộp bao cao su về, lấy hình ảnh trên trang chủ của mình làm hình nền rồi chụp hộp Durex trong tay, đăng lên Weibo.
Lemon: Dám chơi dám chịu. @Mangosteen [Hình ảnhđính kèm]
Mang Thần lập tức chia sẻ bài đăng này.
Mangosteen: Bàn tay của năm. // @Lemon: Dám chơi dám chịu. @ Mangosteen [Hình ảnh đính kèm]
Vấn đề bị Mang Thần lái sang một hướng khác, bình luận phía dưới cũng thống nhất một cách thần kỳ:
[Tuy không thấy được mặt của Mang Thần đúng là tiếc thật, nhưng được nhìn tay của bố Chanh cũng rất đáng.]
[Xin hãy lấy cái thứ che ống kính kia ra đi, không ai muốn thấy nó đâu.]
[Mong bố Chanh livestream khoe tay.]
[Tay đẹp như vậy mà đánh Tinh Hà thì tiếc lắm, hay là để dành "quay tay" đi.]
Đề tài không biết đã bị tổ lái đến chốn nào, không ai quan tâm Lăng Mông phải đánh đổi bộ mặt của một sinh viên đại học để mua "cái đó" về ra sao. Trong vòng một buổi tối, lượng fan trên Weibo của cậu tăng lên đáng kể. Chó F.A Lăng Mông ném hộp Durex vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo, thôi thì cứ coi như bỏ tiền mua fan vậy.
-----------------------------
Lời người dịch: Ảnh màn hình weibo là người dịch tự des, không có trong truyện đâu :>
Chú thích: Jissbon là nhãn hiệu bao cao su made in China =)))))
===== Hết chương 05~08 =====
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com