19+20
19. Porschay chưa bao giờ chạy nhanh đến thế.
Cậu ôm bọc vải rướm máu, lao như bay trong bóng tối mịt mù, sau lưng là vô số bóng đen chất chồng chen chúc như một đàn kiến lúc nhúc đuổi theo cậu. Lần này bọn họ không bị giới hạn ở căn biệt thự kia nữa, không, nói chính xác là lâu nay họ vẫn luôn quanh quẩn ở đó vì canh giữ, hoặc là tìm kiếm thứ gì đó, bây giờ bọn họ lại thay đổi mục tiêu, chuyển sang tấn công Kim.
Hay… những linh hồn này đang tìm gã?
Bầu trời tối đen như mực, khoảng không gian rộng lớn trước mắt khiến Porschay hoang mang tột độ, cậu không còn cảm nhận được độ ấm từ đầu của Kim, lòng chỉ thầm gọi tên gã trong cơn tuyệt vọng.
Mọi thứ như đang chìm xuống cùng một lúc. Có thứ gì đó len lỏi trong bóng tối xô Porschay ra xa, nói với cậu, để cái đầu của Kim lại, không ai sẽ đuổi theo cậu, mục tiêu của bọn họ là gã, đừng dính dáng tới gã thì cậu sẽ không gặp chuyện gì.
Thật vậy sao?
Porschay không biết, cậu chỉ biết nếu bây giờ đầu của Kim rơi vào tay bọn họ, sẽ có một chuyện khủng khiếp nào đó sẽ xảy ra, khiến cậu hối hận đến nỗi không thể chuyển kiếp được nữa.
Thế nên Porschay bỏ chạy, nhưng càng chạy thì cậu càng hoảng hốt, mình phải chạy đến đâu đây? Có nơi nào bọn họ sợ hãi không dám tới gần hay không? Nếu bọn họ sợ hãi thì cậu cũng sẽ sợ, vì cậu cũng là hồn ma.
Khoan đã…
Thật sự có một nơi như vậy!
Vài hình ảnh thoáng lướt qua trong tích tắc khi Porschay chạy đến gần ruộng hoa hướng dương, cậu quay đầu lướt nhanh về hướng khác, những linh hồn sau lưng vẫn đeo bám không dứt, thế nhưng những linh hồn ở ven đường thì không.
Porschay chạy đến ngôi mộ hoa hướng dương kia. Nơi đó không có người, vẫn là vẻ vắng lặng tiêu điều, xơ xác hoang tàn dù đã được Kim chăm sóc cẩn thận… ồ không, nó đã được đào lên..
Nó bị đào lên.
Dấu vết vẫn còn mới, dù đất cứng đầy sói đá, vẫn có thể thấy rõ nó đã bị đào lên. Trong mộ trống rỗng không có quan tài, quanh mộ cũng không có đóa hoa hướng dương nào mới. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, Porschay cúi người nhìn xuống tấm bia mộ cũ kĩ.
Cậu lờ mờ đoán được, lại không kìm nổi thảng thốt.
Pitchaya Kittisawat
1807-1824
17 tuổi.
Đó là tuổi của cậu khi cậu chết.
Pitchaya Kittisawat…
Porschay lại cảm thấy mình đang “nghẹt thở”. Cậu cào lên cổ họng, không có cảm giác đau đớn, cũng không buốt rát, chỉ có nỗi cô đơn vô tận như chất độc mãn tính dần thẩm thấu vào từng kẽ tay, tràn lên cổ, xộc vào đầu, làm tê liệt vô vàn suy nghĩ hỗn loạn trong đầu rồi hút cậu vào những dòng chữ được khắc trên bia mộ.
Đó là… tên thật của cậu sao?
Ngôi mộ này là để chôn chiếc quan tài thủy tinh kia, không khó để đoán được người chôn Pitchaya Kittisawat là Kim, bằng một cách nào đó, gã giữ được thi thể vẫn như lúc vừa chết đi dù đã qua một trăm năm, và gã… gã canh giữ nơi này.
Khó mà nói được cảm xúc của Porschay ngay bây giờ là gì.
Cậu vẫn không thể nhớ rõ được ký ức của mình, tại sao cậu không có chút ấn tượng nào về Kim của một trăm năm trước? Một trăm năm nay cậu vẫn luôn tồn tại trong ngôi làng này, không thể siêu thoát, những linh hồn trong căn biệt thự kia cũng không thể siêu thoát.
Nhưng có vẻ như chỉ một mình cậu là không nhớ đến Kim.
Kim đã làm gì?
Gã làm gì khiến bọn họ hận gã như thế?
Mà cậu lại không nhớ ra được gã là ai?
Porschay ôm đầu Kim, cậu quỳ gối trước bia mộ ngơ ngác một lúc, những linh hồn kia chỉ dám đứng xa xa nhìn dù rất phẫn nộ, quả thật là bọn họ sợ điều gì đó ở đây.
Porschay khó chịu nhiều hơn là sợ, khi vượt qua nỗi khó chịu này, cậu chìm trong hoang mang.
…
“Rồi sau đó?”
“Sau đó thế nào?”.
Henry hỏi dồn, trời đã khuya, trong phòng chỉ có một ngọn đèn bàn nhỏ đủ soi rõ gương mặt hai người. Vì ở đây là nơi ở của thầy trừ tà nên Henry rất sợ, sợ đột nhiên có thứ gì đó nhảy bổ ra từ bóng tối, nhưng câu chuyện của Porschay cuốn quá, cậu ta không kìm được: “Cậu… à, Porschay trong giấc mơ của cậu đã làm gì?”
Không phải Porschay trong mơ – chính bản thân Porschay có thể khẳng định đó là tiền kiếp của cậu chứ không phải mơ, cậu tin chắc là thế.
“Sau đó… tao tỉnh lại.”
Porschay không nói cho Henry biết, nỗi bi thương vô tận bao trùm lấy cậu khiến cậu thấy linh hồn như tan rã đã đánh thức cậu, chỉ nói: “Tao cũng rất muốn biết chuyện xảy ra tiếp theo, nhưng bây giờ tao không ngủ lại được.”
“Mày có thể thử hỏi Kim, là… tên thầy trừ tà trẻ tuổi kia.” Henry ngập ngừng giây lát: “Gã chính là người đã thôi miên tiền kiếp cho mày.”
Là Kim.
“Người đó vẫn tên là Kim à?” Porschay lẩm bẩm.
Pitchaya Kittisawat cũng là tên thật của cậu, ở kiếp này.
Lại qua một trăm năm.
20. “Một trăm năm rồi.”
Ông cụ cầm chiếc bình tưới cây nhỏ thêm nước cho mấy chậu hoa hướng dương tươi tốt, sửa lại mấy chiếc lá xanh um đang chen chúc nhau: “Ngài còn sợ sao?”
Gã còn sợ sao?
Sợ chứ.
“Tôi chuyển thế thì họ cũng chuyển thế.” Kim nằm trên sofa, trước mắt là chiếc TV đang phát một chương trình truyền hình tâm linh.
[Có thể thấy thuật ngữ “karma” được giới truyền thông sử dụng nhiều hơn trong những năm gần đây. Ngoài khái niệm nhân quả gieo gì gặt nấy ra, có thể lý giải “karma” theo khía cạnh đời thường một chút…]
[Tất cả mọi người đều biết, khi đứng trước một lựa chọn, nếu con người ta chọn thay đổi một điều gì đó ở hiện tại sẽ dẫn tới tương lai thay đổi, theo những hướng vô định và thường khó kiểm soát được kết quả 100%. Vậy nếu như bạn biết được một chuyện sắp xảy ra trong tương lai và có khả năng thay đổi nó theo ý mình, nhưng bạn cũng biết sau khi thay đổi rồi sẽ kéo theo nhiều hệ lụy rắc rối thì bạn có chọn thay đổi hay không?]
“Ngài thấy sao?”
Ông cụ nhìn Kim lim dim như sắp ngủ, vuốt vuốt chiếc lá xanh vài cái: “Người từng trải lại không cho ý kiến gì à?”
“Nhớ đóng cửa hộ.”
Kim ấn tắt TV, kéo cái chăn mỏng choàng qua đầu.
Ông cụ lắc đầu bước ra cửa, thật sự đóng cửa hộ Kim.
“Thời thế đã thay đổi rồi thưa ngài.” Sau một lát, ông ta thò đầu qua cửa sổ.
Kim giả vờ ngủ, đã ngồi dậy bấm điện thoại: “…”
Gã chờ ông cụ đi thật rồi, Kim mới nhìn tấm ảnh trong điện thoại, trong ảnh là Porschay đang chơi bóng ở sân thể dục. Chuyên ngành của Porschay không phải là thể thao nhưng rất được nam sinh nữ sinh trong trường chú ý, vì ngoại hình sáng lẫn nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng chiều kia mà cậu có hẳn một fanclub kín. Bọn họ chụp ảnh cậu rồi gửi vào nhóm này, mà Kim… gã nằm trong nhóm từ khi nhóm mới thành lập.
Thật ra gã cũng từng có ý định sẽ đến nhìn cậu ở trường, chỉ nhìn thôi, gã sẽ không để cậu phát hiện ra sự tồn tại của mình, giống hệt những kiếp trước vậy. Nhưng gã sợ, sợ bản thân không thể kìm chế, sợ sẽ buột miệng gọi tên cậu, khiến số phận của cậu lây dính vận xui từ gã.
Kim chẳng biết nó có được gọi là vận xui hay không, gã chỉ biết một chuyện, bắt đầu từ kiếp ấy, trong suốt một trăm năm nay, Porschay đã chuyển kiếp rất nhiều lần nhưng cậu không bao giờ sống quá mười bảy tuổi.
Mười bảy tuổi, độ tuổi cậu mất đi vì gã quá vô dụng, con số mười bảy ám ảnh gã trong từng hơi thở, mà gã vẫn bị quy tắc của thế giới này kiểm soát, không thể làm gì khác hơn là đứng nhìn cậu mất mạng, chỉ vì gã không kìm nén được, bước tới nói chuyện với cậu.
Dù chỉ là một vài câu nói bâng quơ, thậm chí Porschay của kiếp đó còn chẳng biết gã là ai, nhưng hễ đã dây vào thì đã có nhân quả, có nhân quả… liên quan tới gã, Porschay không thể sống nổi.
Có một kiếp, chỉ còn một ngày nữa là Porschay tròn mười tám tuổi, Kim không dám tới gần cậu, gã đứng từ xa nhìn cậu cùng với cô bạn cậu thầm thích ra về sau giờ tan học. Gã đã nghĩ, có lẽ lời nguyền sẽ được hóa giải nếu gã không xen vào cuộc sống của Porschay, cứ vậy đi, chỉ cần Porschay hạnh phúc. Thế nhưng khi Kim quay đầu bỏ đi, Porschay lại chạy đến vỗ vai gã:
“Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?”
Kim hoảng sợ, gã không dám nhìn Porschay là đã bỏ chạy.
Porschay mất trong buổi tối hôm ấy, với lý do đột tử.
Thật tàn nhẫn, tàn nhẫn với Porschay, cũng tàn nhẫn với gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com