Chương 231: Lễ Giáng Sinh (1)
Edit: CHII
Vào bữa sáng ngày hôm sau, tôi quả nhiên nhận được một bưu kiện từ cú của học viện. Bên trong bưu kiện là một bộ khuyên tai nhỏ và một sợi dây chuyền bạch kim. Không gây chú ý cũng là một kỹ xảo, ít nhất mắt chọn trang sức của người nhà Malfoy vẫn rất đáng tin.
Tôi nhấp miệng cười nhận chúng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Draco. Cậu ấy vừa mới vừa ăn xong một suất salad, đẩy ghế dựa đi ra ngoài cửa. Có người đứng bên cạnh cậu ấy nói chuyện, mà cậu ấy thì vẻ mặt rụt rè, trang phục tóc tai chỉnh tề, áo chùng bay bay giống như tóc của cậu ấy vậy.
Tôi biết khi không ở trước mặt mọi người thì bộ dạng cậu ấy như thế nào: tóc hơi tán loạn, không suôn thẳng như hiện tại, tay áo đôi khi được xắn lên. Nhìn theo chỗ cúc cổ áo để mở sẽ phát hiện thật ra cậu ấy không hề gầy yếu như vẻ ngoài. Cơ thể thiếu niên mười bảy tuổi đã bắt đầu rắn chắc, dưới áo sơ mi màu trắng là làn da bóng loáng, bao lấy một tầng cơ bắp mỏng.
Trước kia cậu ấy gầy yếu xinh đẹp giống một cô bé, mà hiện tại cậu ấy bắt đầu trở nên gợi cảm.
Tôi cau mày nhìn vài ánh mắt đang đuổi theo cậu ấy, hiển nhiên không chỉ mình tôi phát hiện ra chỗ cuốn hút của cậu ấy. Nhưng mà, tôi có chút đắc ý, mặc kệ cậu ấy trở nên gợi cảm như thế nào, tất cả những điều đó đều là của tôi.
Sau trận tuyết lớn, lễ Giáng Sinh tháng 12 rất nhanh đã đến. Lâu đài Hogwarts lại lần nữa được trang hoàng rực rỡ, trong sảnh đường có mười hai cây thông Noel thật lớn được dựng lên. Harry oán giận nói, bên dưới bó Thúc hộc ký sinh treo ở hành lang tụ tập một đống một đống nữ sinh, gây tắc nghẽn giao thông.
Tôi nói với cậu ấy là tôi không gặp được cảnh khoa trương như vậy. Đến lúc cậu ấy phản ứng lại, lập tức bắt đầu nói lắp... Cậu ấy vĩnh viễn không thích ứng được và cũng không tin sự thật là ở Hogwarts, cậu ấy là nam sinh được hoan nghênh nhất.
"Lễ Giáng Sinh là thời gian vàng để yêu đương." Tôi nói.
"Cho dù cậu không phải là "Đứa bé sống sót" hay là "Đấng cứu thế" đi nữa." Hermione nói.
Harry lập tức chặn lời Hermione, "Này, đừng như vậy."
Ron nở nụ cười.
"Đừng ngắt lời, Harry!" Hermione tiếp tục nói, "Cho dù không có những điều khác, chỉ bằng việc cậu là đội trưởng đội Quidditch cũng đủ làm các cô ấy điên cuồng. Mỗi một đời đội trưởng đội Quidditch đều là đối tượng truy đuổi của các cô gái mà."
Tôi mỉm cười nói, "Các cô ấy không thể nhịn được khi có một đội trưởng đội Quidditch năm thứ sáu lại không có bạn gái."
"Giỏi quá." Ron hâm mộ nhìn Harry.
Harry nhìn có vẻ bị sự nông cạn các cô gái tuổi dậy thì dọa sợ rồi.
"Chỉ bởi vì tớ là đội trưởng đội Quidditch?" Cậu ấy khó có thể tin được, nói.
"Còn có thể bởi vì mỗi lần cậu luyện tập xong, thời điểm đi về phòng sinh hoạt chung, bộ dạng cả người mồ hôi do rèn luyện rất mê người." Hermione nói.
Ron lập tức giật mình rồi:" Hermione!"
"Đừng lo," Hermione nhìn lên trời trợn trắng mắt, khinh bỉ nói, "Tớ cũng không phải là một cô gái ngốc ngếch chạy theo truy đổi một đội trưởng đội Quidditch đâu."
Tôi lập tức hiểu ẩn ý của cô ấy, bạn trai cô ấy chính là thần tượng cấp thế giới, tầm thủ đội quốc gia Bulgaria đấy. Tôi nghẹn cười xoay đầu đi, nhìn Harry, "Tóm lại nếu cậu thích cô gái nào thì tốt nhất cậu nên thẳng thắn sớm một chút. Miễn cho những người khác cảm thấy các cô ấy còn có cơ hội."
"Nhưng tớ cũng không thích cô gái nào." Harry lầm bầm nói.
"Vậy cậu phải chú ý đồ uống một chút." Hermione không khách khí nói, cậu ấy cũng không thèm nhìn tới Harry, đặt toàn bộ sự chú ý lên sách vở trên tay, "Không ít nữ sinh đã mua Mê tình dược. Các cô ấy nghiêm túc đấy."
Harry trông cực kì buồn rầu, Ron vỗ vai cậu ấy, dùng một loại giọng điệu trộn giữa hâm mộ và đồng tình nói, "Chúc may mắn, người anh em."
"Còn có chú Sirius." Hermione nói, "Tớ biết có không ít nữ sinh đợt này lấy chú ấy làm mục tiêu."
"Cái gì!" Ron kinh hãi rống. Tôi không để ý mà cúi đầu nhìn tuyết trên đường.
"Có cái gì đáng phải kinh ngạc?" Hermione cũng không ngẩng đầu lên nói, "Chú ấy đẹp trai, giàu có, mạnh mẽ, giàu tinh thần mạo hiểm, mới ba mươi bảy tuổi, hơn nữa người cường tráng như vậy đủ sống đến hai trăm tuổi."
"Nhưng chú ấy là giáo sư mà!"
"À, đợi các cô ấy tốt nghiệp thì chú ấy không phải là giáo sư của họ nữa rồi."
"Thừa nhận đi, Ron," tôi nhún vai nói, "Đối rất nhiều cô gái mà nói, nam nhân thành thục mạnh hơn nhiều so với một cậu nhóc."
Ron lẩm bẩm một tiếng, nhanh chóng đem chuyện này vứt ra sau đầu.
Tôi và Draco trước kỳ nghỉ Giáng Sinh đã dùng cú mèo của học viên để trao đổi quà tặng. Được đưa tới cùng với quà tặng còn có một lượng phấn ẩn thân, chúng nó thực sự đủ lấp đầy mười cái lọ ở đai lưng của tôi. Từ sau trận chiến ấy ở Bộ Phép thuật, tôi sẽ không bao giờ nữa để chiếc đai lưng mà Draco tặng tôi rời khỏi người nữa. Kể cả khi tôi đã sớm đổ đầy mấy cái lọ, tôi vẫn cảm thấy ngọt ngào vì sự cẩn thận của Draco.
Khi bắt đầu kì nghỉ, tôi, Harry cùng Hermione dưới sự bảo vệ của Thần sáng đi vào một ngôi nhà, rồi mới từ lò sưởi trong tường về tới nhà cũ của gia tộc Black, vốn dĩ bà Weasley có mời Hermione đến đón lễ Giáng Sinh cùng bọn họ, nhưng mà, chậc, tôi quá cần cô ấy.
Khi từ lò sưởi trong tường đi ra tôi lập tức thấy Blaise. Cô ấy chỉ huy các gia tinh tiếp nhận hành lý của chúng tôi, thăm hỏi Harry và Hermione, hơn nữa còn chuẩn bị phòng cho bọn họ.
Tôi lập tức lao qua ôm Blaise.
"Mẹ không biết con nhớ mẹ chừng nào đâu!"
"Mẹ biết, mẹ cũng vậy, con yêu." Blaise ôm tôi một lúc, thay tôi vỗ tro bụi trên người, khiến cho áo bào phù thuỷ màu đen của cô ấy cũng trở nên xám xịt.
Chú Sirius cũng từ sau lưng tôi bước ra khỏi lò sưởi. Sau khi đến nơi, chú lập tức trở nên không tự nhiên. Chờ đến khi tôi và Blaise tách ra, chú ấy mới xấu hổ mà chào hỏi cô ấy.
"Đúng vậy, tôi rất tốt." Blaise nói, "Phòng của anh đã sửa sang lại tốt rồi, tôi nghĩ có lẽ anh muốn nghỉ ngơi một chút trước bữa tối."
Sirius được quan tâm mà hãi hùng, xách hành lý đi lên trên lầu.
Nơi này tuy không phải nhà của tôi, nhưng tôi ở chỗ này mấy tháng, cũng hơi nhớ nó. Tôi lượn lầu trên lầu dưới vài vòng, Mia ở tôi dưới chân tôi vướng tới vướng đi, mở to đôi mắt đầy ngưỡng mộ nhìn tôi. Nó gọi cái tư thế này là "Mia lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ, chủ nhân nhỏ". Lão Kreacher nhạo báng nó một phen, thế là Dolly lại mắng nó, bởi vì nó "khiến chủ nhân mất mặt". Bộ dạng Mia vừa khóc vừa kéo áo rất khiến người ta đồng tình, thật ra tôi rất muốn nói với Dolly, mặt mũi chủ nhân không dễ mất như vậy...
Gadda quên mất mấy tháng trước lúc tôi rời đi nó còn giận dỗi, nó bổ nhào lên vai tôi, thân mật mà mổ tóc tôi, còn gây ra vài vết bầm trên tai tôi.
Vừa nhận được sự đồng ý của chú Sirius là Hermione lập tức kéo tôi nhào vào thư phòng nhà Black, cô ấy ở đây như cá gặp nước, mỗi ngày hai người chúng tôi hứng thú bừng bừng trao đổi với nhau những tài liệu đọc được. Trông Harry có vẻ rất hối hận vì đã không mời Ron tới... Cậu ấy rảnh rỗi đến mức muốn đạp thủng cầu thang luôn.
Blaise chuẩn bị cho chúng tôi tất cả những gì trong sinh hoạt hàng ngày. Khi các gia tinh được phái đi lau bộ đồ ăn, hoặc là cầu thang, hoặc là làm một số việc khác, cô ấy sẽ xuống dưới an tĩnh đọc sách. Có đôi khi là một quyển tiểu thuyết kỵ sĩ, có đôi khi là "Squib, dạy cho các ngươi phóng bùa chú thành công". Đó là tập hợp lý luận của Bernardine ở Nhật báo Tiên tri, vị pháp sư này cho rằng những Squib cũng có ma lực tuy rằng thấp kém, bởi vậy đối với một bùa chú mà lượng ma lực cần thiết được hạ thấp còn rất nhỏ, những Squib sẽ có thể phóng ra được. Blaise không phải Squib, nhưng nếu lý luận trong quyển sách này chính xác, thì những điều này cũng rất hữu dụng với cô ấy. Từ khi cô ấy trở lại cộng đồng phù thủy, ma lực của cô ấy vẫn luôn không đủ dùng.
Tôi thường xuyên thấy cô ấy ngồi ở từ cửa sổ cao cao hướng về phía mặt trời, một tay thoải mái đút trong túi, một tay dựa theo hình ảnh trong sách mà luyện tập. Bộ dạng của cô ấy nhìn thong dong, vẻ mặt lại an tường.
Chú Sirius nhìn thấy cô ấy nhàn nhã thì có vẻ vui vẻ, đại khái bởi vì tâm lý áy náy, chú ấy hy vọng Blaise có thể tự nhiên như ở nhà.
Mà Blaise, cô ấy dường như đã quen với việc sống ở nơi này, dường như.
Tôi luôn cho rằng Blaise rất dễ thích ứng trong mọi tình cảnh, nhưng tôi cảm thấy cô ấy không thật sự thích nơi này. Nhà Black âm u thâm trầm, phần lớn thời gian chỉ có một mình cô ấy ngẩn ngơ tại nơi này.
Tôi nghĩ đến nửa năm qua một bước cô ấy cũng không bước ra khỏi ngôi nhà này, liền nhịn không được thấy khó chịu cho cô ấy. Nhưng nghĩ đến những lời đồn thổi bên ngoài, liên quan đến thân thế của tôi và mẹ tôi, tôi liền lập tức thấy may mắn là cô ấy vẫn ngồi ngẩn ngơ ở nơi này.
Thầy Lupin tặng cho chúng tôi một cây cây thông Noel, chú Sirius hứng thú bừng bừng dưng nó ở nhà ăn, Dolly dùng trái cây màu đỏ và rất nhiều vật phẩm trang sức kim loại nhỏ lấp lánh tỏa sáng để trang hoàng nó. Nó còn một lần nữa sử dụng giấy dán tường lấp lánh để trang trí.
Nhà ăn bây giờ có thể khiến người ta lóa mắt.
Harry, Hermione, và tôi từ ba ngày trước lễ Giáng Sinh đặt hàng qua bưu cục cú đủ các món quà Giáng Sinh. Tôi chuẩn bị quà cho Harry là một bộ quần áo, để cậu ấy ăn mặc sao cho xứng đáng với cơ thể "rất mê người" của cậu ấy. Quà chuẩn bị cho Hermione là là sách, mặc kệ việc không sáng tạo đi, tôi vẫn thấy cô ấy thích nhất là được tặng sách. Quà cho Blaise chính là "Tích bang tích bang tích bang", nó là tập hai của cuốn "Squib, dạy cho các ngươi phóng bùa chú thành công". Còn quà của chú Sirius và giáo sư Snape...
À. Giáo sư Snape. Năm ngoái tôi và Blaise vốn dĩ muốn cùng thầy ấy trải qua lễ Giáng Sinh, nhưng đúng lúc ấy chú ấy lại bị Voldemort triệu đi.
Tất nhiên năm nay cũng sẽ không có cơ hội, tôi đã cho rằng như vậy.
"Black... Lễ Giáng Sinh năm nay tôi có thể mời Severus tới không?" Ở trên bàn cơm, Blaise nói.
Tôi và Harry sặc một cái. Thìa của Hermione rơi xuống bàn phát ra một tiếng giòn tan.
Sirius cũng sặc một cái. Chú ấy vội vàng kéo khăn ăn qua, vội vàng lau miệng, khuôn mặt sặc đến đỏ bừng.
"Đương... Đương nhiên, mời tự nhiên, cô có thể coi nơi này coi như nhà của mình." Chú ho khan nói.
Blaise mỉm cười nói, "Không, rốt cuộc anh vẫn chủ nhân của ngôi nhà này, tôi cho rằng mình cần hỏi ý kiến của anh."
"Đương nhiên! Không thành vấn đề. Gọi hắn đến đây đi." Sirius vội vàng nói.
Blaise thật lòng mỉm cười với chú. Ăn cơm xong cô ấy liền rời khỏi bàn.
Trông chú Sirius giống như hối hận đến muốn cắn đứt đầu lưỡi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com