15 (End)
Khi La Tại Dân bị đưa tới dưới chân một tòa chung cư thì cậu giả chết, có làm thế nào cũng không chịu xuống xe. Cậu không đánh thắng được Lý Đế Nỗ, không lẽ cậu còn không được chơi xấu. Cậu không tin ở chỗ công cộng Lý Đế Nỗ sẽ không cần mặt mũi.
Nhưng nào ngờ rằng Lý Đế Nỗ đúng thật là người không biết xấu hổ, trực tiếp vác cậu lên vai từ hàng ghế sau đi lên chung cư. Mọi sự la hét gào khóc mà La Tại Dân chuẩn bị trên đường đi tới đây đều bị nghẹn lại trong cuống họng. Chỗ này là khu dân cư cao cấp, bảo vệ nhìn thấy tình huống này thì nhanh chóng cầm gậy bảo an đi tới. Câu cứu mạng La Tại Dân còn chưa kịp nói ra, họ nhìn thấy Lý Đế Nỗ đã lập tức cúi thấp đầu mở cửa thang máy giúp anh, còn tiện tay bấm luôn số tầng.
Ỷ mạnh hiếp yếu! Ỷ thế hiếp người! La Tại Dân vừa đánh vừa đá nhưng Lý Đế Nỗ lại cứ đứng yên như không có chuyện gì xảy ra. Mười bảy năm cuộc đời lần đầu tiên La Tại Dân cảm thấy nghi ngờ về uy lực cú đấm ghi được 9208 điểm của mình. Sau khi cửa thang máy mở ra cậu bắt đầu gào la loạn xạ. Cậu không tin là có người hàng xóm nào làm ngơ. Nhưng Lý Đế Nỗ thì hoàn toàn không để ý tới. Cậu nhìn xung quanh mới phát hiện chỗ này được xây theo kiểu một tầng một căn hộ, không có hàng xóm nào cả.
Tiêu đời. Khi La Tại Dân bị ném lên giường cậu mới hiểu rõ Lý Đế Nỗ có mưu đồ gì với cậu. Cậu thật hối hận khi xưa cứ vậy mà để cho Lý Đế Nỗ trở thành bạn cùng bàn của mình.
"La Tại Dân." Lý Đế Nỗ đè trên người cậu, giữ lấy gương mặt cậu buộc cậu phải đối diện với anh.
"Hẹn hò với tôi đi."
Có vẻ như Lý Đế Nỗ vẫn còn giận, chẳng qua anh có vẻ đang kiềm chế lại, biểu cảm gương mặt nhìn mềm mại hơn hẳn. La Tại Dân nhìn vào gương mặt đẹp trai đang để sát trước mắt, cậu cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi. Lúc Lý Đế Nỗ vẫn còn để cái tóc mái như bị chó gặm cậu còn thấy anh đẹp trai, huống chi là lúc này.
La Tại Dân không biết nói gì, La Tại Dân đầu hàng từ bỏ. Lý Đế Nỗ là người đứng ngay đúng gu của cậu. Đáng lẽ cái ngày anh nở nụ tựa Samoyed với cậu cậu nên biết mới phải, rằng Lý Đế Nỗ mới là gu của cậu, cả lúc lạnh mặt cũng thế.
Nhưng La Tại Dân vẫn còn giữ lại một xíu lí trí, có đổ thì cũng phải đổ có lý do.
"Tại sao anh phải giả vờ thành mọt sách? Sao lại phải lừa tôi không biết đánh nhau? Lừa gạt tôi vui lắm sao?"
La Tại Dân cảm thấy mình rất có lý, thậm chí còn dám lên mặt. Cậu nghĩ lúc này lẽ ra Lý Đế Nỗ phải chột dạ xin lỗi cậu. Nhưng Lý Đế Nỗ không phải người theo lề lối cũ, anh vẫn ghìm chặt La Tại Dân trên giường, còn cuối đầu hôn cậu.
"Em đồng ý với tôi đã."
"Đ*, ép mua ép bán, ông đây không thèm để ý tới anh nữa." La Tại Dân tức giận cựa quậy. Rõ ràng là Lý Đế Nỗ lừa cậu trước, sao người này lại có thể làm ra vẻ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra thế.
"Vậy em muốn để ý tới đâu, cái cô học năm 12 kia hả?"
Gương mặt Lý Đế Nỗ vừa dịu lại lúc nãy giờ đây lại tối sầm lại, giọng nói cũng lạnh lùng không chịu được. Anh lo sẽ làm La Tại Dân giận nên đã cực lực kiềm chế bản thân rồi. Khi biết La Tại Dân nhờ Lý Đông Hách tìm số điện thoại con gái anh không bùng nổ, vẫn cố gắng nhẫn nhịn kiên trì tiếp cận cậu. Việc Lý Mã Khắc đi đến trường tìm người nằm ngoài kế hoạch của anh, nhưng anh cũng không ngại thu lưới sớm.
"Sao anh biết cô ấy?" La Tại Dân sửng sốt, càng xoay người mạnh hơn.
"Lý Đế Nỗ, anh theo dõi tôi."
Sự nhẫn nại của Lý Đế Nỗ đã đến giới hạn, anh đã chịu đựng quá lâu rồi nên có vẻ người dưới thân anh đã đoán sai tính cách của anh luôn. Khi anh muốn ra tay thì điện thoại trong túi quần lại điên cuồng rung lên, là Lý Mã Khắc gọi tới.
"Anh?"
"La Tại Dân có ở cạnh em không?" Giọng nói của Lý Mã Khắc có vẻ như cũng không có gì đặc biệt. "Để cậu ta nghe điện thoại."
Lý Đế Nỗ híp mắt, nhưng vẫn mở loa ngoài. Đầu kia điện thoại đổi thành người khác, giọng nói như mật ngọt của Lý Đông Hách trực tiếp xuyên thấu tới lỗ tai của La Tại Dân.
"Tại Dân ơi mày có sao không?"
Tao có chuyện, chuyện lớn luôn! La Tại Dân nhìn mặt Lý Đế Nỗ, cuối cùng vẫn chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu.
"Tao không sao hết, mày sao rồi?"
"À, cũng không có chuyện gì lớn. Chỉ là có người muốn trả thù Lý Mã Khắc nên bắt tao thôi. Lúc chạy trốn bị gãy cái chân."
Giọng nói của Lý Đông Hách trong phút chốc trở nên lạnh lùng vô cảm.
"Nhưng mà mày đừng sợ, chuyện này coi như là lỗi của Lý Mã Khắc, nếu anh ta dám làm gì mày tao không để yên đâu!"
La Tại Dân cảm động muốn rơi nước mắt, Lý Đông Hách đúng là anh em tốt của cậu mà. Hoạn nạn gặp chân tình, không chừng còn có thể giúp cậu thoát ly hiểm cảnh.
"Mày ở bệnh viện nào, để tao tới thăm mày ha?"
"Anh Mã Khắc."
Lý Đế Nỗ đột nhiên chen vào một câu. Đầu dây bên kia đổi thành người khác. Trong giây phút đó Lý Đông Hách đột nhiên hiểu ra, tranh thủ trước khi Lý Mã Khắc cúp điện thoại hô to.
"Tại Dân ơi mày nhất định phải vững lòng nha!"
Điện thoại cúp rồi. Nếu như không phải tay cậu đang bị Lý Đế Nỗ giữ chặt chắn chắn cậu đã lấy tay che mặt. Lý Đông Hách mày biết Lý Đế Nỗ đang nghe sao còn nói bậy bạ làm gì. Còn Lý Đế Nỗ thì sao, đầu óc anh nhanh nhạy lắm, chỉ thoáng chốc đã hiểu ý trong lời Lý Đông Hách.
"Em thích tôi!"
"Tôi không thích!"
"Em thích tôi mà!"
La Tại Dân không còn lời nào để nói. Cái người tên Lý Đế Nỗ lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Giây trước vẫn còn là vẻ mặt như giông bão kéo đến, giây sau đã cong mắt cười như Samoyed rồi. Thêm một lần nữa cậu nghĩ Lý Đế Nỗ đúng là khắc cậu, ngay vẻ dáng vẻ lật mặt chơi xấu của anh cậu cũng thích vô cùng.
Đạo cao một thước, ma cao một trước. Lý Đế Nỗ đúng là Ma có thể chế ngự cậu. Đánh thì đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát. Mười bảy năm cuộc đời hoành hành ngang ngược của La Tại Dân lần đầu tiên gặp phải nguy cơ cực lớn. Con hổ nhe răng đột nhiên biến thành thỏ nhếch mép, vậy mà chỉ có thể vui vẻ chui vào lòng Lý Đế Nỗ.
"Lý Đế Nỗ anh đợi đã, tôi còn chưa trưởng thành!"
"Lúc em đi quán bar sao lại không nghĩ là mình còn chưa trưởng thành!"
...Có lý quá không biết làm sao để nói lại.
La Tại Dân khóc không ra nước mắt, cậu cảm thấy cuộc sống sau này của mình có khi còn khổ hơn Lý Đông Hách.
Sau này La Tại Dân biết được thêm vài chuyện.
Một là tố chất thân thể của Lý Đế Nỗ tốt kinh khủng. Một người đánh mười tám người cũng không phải chuyện đùa, cậu chỉ cần đứng cạnh ăn kẹo là được.
Hai là ngày tháng tự do của La ca đã kết thúc rồi. Cho dù là đi quán bar thì cậu cũng chỉ có thể ngồi uống nước ngọt chung với Lý Đông Hách.
Ba là nữ thần của cậu thích loại hình như Lý Đế Nỗ. Lúc cô ấy đi tỏ tình với Lý Đế Nỗ cậu đang đứng cạnh đó, nhìn Tam thiếu gia họ Lý thể hiện dáng vẻ của người tầng lớp trên một cách triệt để khiến con người ta bị dọa chạy mất. Dáng vẻ lạnh lùng xa cách khiến trái tim cậu đứng nhịp, tối đó chủ động mở khóa tư thế mới.
Còn nữa, Lý Đế Nỗ lúc trước đã từng gặp cậu ở địa lao nhà anh. Đó là thời khắc mà cậu chật vật nhất, nhưng cũng là lúc Lý Đế Nỗ thích cậu từ cái nhìn đầu tiên.
Mà cậu cũng thích anh.
---------------------------------------------------
Hì cuối cùng end rồi. Xưng hô và chính tả hơi loạn xạ nên sau này tui rảnh sẽ beta lại.
Còn giờ sẵn PR con textfic trans Kể chuyện ma lúc nửa đêm của tui luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com