Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24

Trong số những năm tháng tâm huyết với nghề, bác sĩ Kim đã bị bệnh nhân mắng không ít lần. Đa phần không phải lỗi do y nên y có thể thông cảm được, sẽ không để bụng những lời chót lưỡi đầu môi trong lúc tinh thần bệnh nhân lú lẫn.

Chỉ có điều, bệnh nhân lần này là người có thân phận khá là đặc biệt nên bác sĩ Kim phải lưu ý hơn: "...Tôi là người đã có gia đình."

"..." Barcode trợn mắt ngất xỉu.

Kim: "..."

Sau khi kiểm tra toàn diện, xác nhận Barcode chỉ tỉnh lại trong giây phút ngắn ngủi rồi tiếp tục chìm vào hôn mê, Porschay nhắn gửi với y tá hãy chăm sóc Barcode thật tốt.

"Cậu ta nằm trong đó hơn mười tháng, nếu y tá của bệnh viện nhà anh không chăm sóc tốt thì cậu ta tắt thở lâu rồi." Kim rửa sạch hai bàn tay, nhìn vẻ lo lắng của Porchay: "Anh còn chưa thấy em lo cho anh như cậu ta đâu."

Porschay trừng y: "Ngoài gia đình chú thím ra, cậu ấy chỉ có một mình em là người thân."

"Người thân tám tỉ năm không gặp mặt lần nào ấy à?" Kim lắc đầu: "Thậm chí cậu ta còn không biết tới sự tồn tại của em."

Porschay cúi đầu nhìn cậu trai đang nằm trên giường bệnh với sắc mặt trắng bệch, lòng khẽ thở dài.

Kim không nói quá, nếu không phải có y tá của bệnh viện tư nhân này tận tình chăm sóc, cùng với vô số lần chính bản thân Porschay nhờ vả Kim, có lẽ Barcode đã không chống đỡ được tới ngày hôm nay. Trong quãng thời gian mười tháng không ngắn mà cũng chẳng dài này, Porschay không thể đếm được bao lần dấu hiệu sinh tồn trên máy đo điện tâm đồ của Barcode dần nghiêng về đường thẳng tắp chết chóc kia. May mà cuối cùng Barcode đã chiến thắng được bản thân, bước qua lằn ranh tăm tối.

Porschay vẫn còn nhớ cái ngày Kim gọi điện thoại cho mình, nói là đã tìm được người thân duy nhất thất lạc suốt nhiều năm. Cậu vội vàng bay từ nước ngoài về, ngay cả ăn cũng chẳng màng tới, rồi lại nhận được thông báo khốc liệt từ Kim: Barcode tự sát trong căn nhà bỏ hoang ở tít tận ngoại ô thành phố, cùng với mớ đồ cũ và những xấp bài kiểm tra rải rác khắp sàn nhà.

Thê thảm như hiện trường án mạng của một cậu học sinh bế tắc trước áp lực học tập.

Thế nhưng theo ý Kim, nguyên nhân Barcode tự sát không hẳn là vì học tập, mà lý do khả thi hơn là...

"Cậu ta không tìm được ý nghĩa tồn tại của mình."

"Người này rất cao ngạo." Lúc ấy, Kim dựa vào ghế làm việc sau bốn tiếng cấp cứu hồi sức cho Barcode, nhìn y mệt rã rời, kiệt sức hơn cả khi tham gia những ca giải phẫu với thời gian gấp đôi: "Là biểu hiện của thiên tài."

Porschay: "...Anh đang nói nhảm gì đó?"

Kim chớp mắt, Porschay lập tức bước tới gần, Kim ôm lấy eo người yêu, thở dài mệt mỏi: "Anh cứ tưởng là em chỉ để ý tới cậu ta thôi chứ."

Porschay để yên cho y sạc điện: "Ngay cả em trai của em mà anh cũng ghen hả?"

"Không ghen, anh chỉ hơi khó chịu, vấn đề không nằm ở Barocde, anh khó chịu vì bọn anh là cùng một loại người." Kim nhắm mắt lại: "Loại người không chiếm được thứ mình muốn, sẽ chẳng thiết sống trên đời nữa. Với Barcode, cậu ta sẽ héo úa nếu không tìm được ý nghĩa tồn tại, còn anh, anh lụi tàn nếu hôm nay sống thiếu em-..."

"Thì hôm nay anh đừng sống nữa, để ngày mai rồi sống."

"..."

Porschay vỗ nhẹ lên gáy Kim: "Anh nói tiếng gì mà người hiểu ấy."

Kim: "...Ngày tháng sau này sẽ khó khăn."

"Barcode được cấp cứu thành công nhưng vì bản thân cậu ta đã không muốn sống nên bây giờ không khác gì người thực vật. Các cơ quan trên cơ thể vẫn vận hành bình thường, nghĩa là có khả năng cậu ta sẽ nghe được tiếng động xung quanh. Nhưng cậu ta tự đóng kín ý thức, sẽ không quan tâm tới bất kỳ tác động ngoại hướng, cho nên dù có 7749 người tới kêu gào khóc lóc ỉ ôi cũng không thể gọi cậu ta tỉnh lại đâu."

Kim ngẩng đầu nhìn Porschay: "Anh nghĩ em đừng nên tìm gia đình người chú đã nhận nuôi Barcode."

Porschay ngờ ngợ: "Vì bọn họ không tốt sao?"

Kim gật đầu: "Một trong những nhân tố khách quan gián tiếp gây ra cái chết cho Barcode."

...

Sau đó là những ngày tháng tĩnh lặng lâu dài, vì còn việc học nên Porschay không thể ở trong nước, nhưng cậu sẽ tới thăm Barcode định kỳ hằng tháng, mãi cho tới ngày hôm nay.

Sau cái lần Kim bị mắng, khoảng một tuần sau, Barcode đã tỉnh táo, đang trong quá trình phục hồi chức năng thân thể.

Cũng là lúc Barcode trông thấy Porschay.

Porschay đứng ở cửa phòng, nhìn cậu trai đang lật giở quyển tạp chí kiến trúc, dù đã bước vào phòng bệnh này không biết bao nhiêu lần nhưng giờ Porschay lại có phần chùn bước.

Barcode khi ngủ và khi tỉnh là hai thái cực hoàn toàn khác biệt.

Barcode nhận ra có người đến, cậu ngẩng đầu lên, chạm phải tầm mắt do dự của Porschay.

Bầu không khí gượng gạo trong chốc lát.

Barcode mở lời: "...Tới nhận người thân phải không?"

Porschay: "...Đúng vậy."

Barcode: "Ai trong chúng ta có vai vế cao hơn?"

Porschay: "...Tôi."

"Ồ." Barcode gật đầu, cậu vỗ vỗ bên giường, ra hiệu cho Porschay ngồi xuống: "Sao anh lại yêu tên bác sĩ đó được vậy?"

Porschay: "..." Sao em hay hỏi mấy câu gây khó khăn cho anh quá.

Tất nhiên là Porschay không thể chiều lòng em họ, kể chuyện ngày xưa của mình và Kimhan được. Cậu tâm sự về dòng họ của hai người, nói khi xưa ở đời ông cố, vì chạy nạn nên gia đình thất lạc, năm tháng ròng rã, bãi bể nương dâu, hàng chục khúc chiết và quanh co lòng vòng, cuối cùng chỉ còn một mình Barcode là con cháu còn sót lại của gia đình trong nước.

"Lúc anh nhờ Kim điều tra, chỉ biết em được người ta nhận nuôi, nhưng đến tận mười tháng trước, bọn anh mới có thể tìm được em." Porschay thổn thức.

Barcode gật đầu: "Nếu là Jeff thì hắn đã tìm được người thất lạc trong vòng một nốt nhạc rồi..."

Barcode nói xong, không chỉ có Porschay sửng sốt mà chính bản thân cậu cũng giật mình.

Jeff...

Barcode khẽ giơ tay, xoa vầng trán có hơi đau nhức.

Jeff là ai?

Tại sao cậu lại biết tới cái tên này?

"Chẳng lẽ là Jeff Bezos, ông chủ của Amazon? Nhà triết học Jefferson Thomas? Hay là tên sát nhân Jeff the killer?"

Hẳn là không phải, không phải là những cái tên đó.

Hắn tên là gì ấy nhỉ? Jeff, Jeff...

"Jeff Satur?"

Porschay đột ngột lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ bộn bề của Barcode, cũng khiến cơn đau đầu tạm dừng ngay tức khắc.

"Jeff Satur."

"Tôi là Jeff Satur."

"Tên của em là gì?"

Âm thanh khàn khàn trầm thấp như giai điệu u buồn của tiếng cello, kéo theo vô số hình ảnh vụn vỡ chi chít, tòa lâu đài khổng lồ chìm trong màn đêm và đôi cánh lớn đen kịt, hạt dẻ nóng ấm ở lồng ngực cùng với đôi mắt đỏ rực đẹp đẽ như viên hồng ngọc tắm máu. Chúng cố gượng mình chắp vá, ghép thành một cái tên hoàn chỉnh.

"Đúng vậy, Jeff Satur." Barcode hơi ngẩn ra: "Anh biết tới hắn sao?"

Porschay gật đầu: "Tất nhiên rồi, anh không ngờ là ấn tượng của em với cái tên này sâu đậm như thế. Mà cũng đúng, em là cha đẻ của hắn mà."

"...Hả?"

Porschay cúi người ngồi xổm xuống tủ chứa đồ ở gần giường bệnh, lục lọi gì đó trong cặp sách cũ của Barcode rồi đứng dậy đưa cho cậu một quyển sổ nhàu nhĩ: "Đây, Jeff Satur ở đây! Hắn là nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết của em đây này."

Barcode: "..."

Barcode: "‼!"

...Đích thật là cha đẻ.

End Chap 24

ughhhh đọc cmt của mấy pà hề quá =)))))))))))

mà otp sắp qua Hàn rồi hê hê hê hê hê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com