Chương 13
Trong giây phút Cơ Phát xốc tấm vải trắng lên, không chỉ tên đại hán và đám nha sai ngây người mà bản thân Hàn Diệp cũng không ngờ y lại làm như vậy.
Có lẽ trong mắt người ngoài, bọn họ chỉ cho rằng tên điên Cơ Phượng này lại nổi cơn điên làm trò phá hoại hãm hại người khác, nhưng Hàn Diệp không nghĩ như thế, hắn biết Cơ Phượng đã có mưu tính từ trước.
Vậy ra Cơ Phượng không bị điên?
Thế nhưng hành động tiếp theo của Cơ Phượng lập tức đánh văng suy nghĩ chớp nhoáng trong đầu hắn.
"A! Tiểu đệ đệ thật là đáng yêu!" Cơ Phát lao thẳng đến chỗ xác chết, thân thiết ôm lấy thi thể đã bốc mùi hôi thối.
Lúc này mọi người cũng đã trông thấy rõ tử trạng của tiểu đệ đệ kia, không nhìn thì thôi, vừa nhìn là ai nấy đều như hoài thai tháng đầu, đua nhau che miệng nôn khan, mặt mày xanh mét. Có người còn chạy ra ngoài hoảng hốt kinh sợ, liên tục mắng quỷ xui xẻo, chúa tai ương gì đó.
Chỉ thấy mặt mày người chết tím tái, da dẻ sưng phù, hốc mắt đen sì, cả người trương phình tỏa ra mù hôi thối nồng nặc. Thế mà Cơ Phượng còn dám ôm? Chắc chắn là bị điên rồi!
Ngay cả tên đại hán là ca ca của người chết cũng che mũi lùi về sau, ngọng nghịu mắng Cơ Phát: "Tên phong đầu kia, mau buông đệ đệ của ta ra!"
"Không buông không buông!" Cơ Phát ôm chặt lấy thi thể, lắc đầu nguầy nguậy: "Đời ta còn chưa bao giờ gặp được tiểu đệ đệ đáng yêu như thế này đâu!" Nói xong, y còn sờ sờ đầu thi thể vài cái, ánh mắt trìu mến, hết sức yêu thích.
Đám người vây xem bên ngoài: Ọe!
Hàn Diệp không nói gì, tập trung quan sát người chết, lúc này Cơ Phát đã giúp hắn một chuyện, hắn tranh thủ kiểm tra sơ bộ qua hiện trạng bên ngoài rồi nói: "Có vấn đề."
"Tất nhiên là có vấn đề nên ta mới đến đây tìm ngươi đó Hàn đại phu!" Lúc này, Lý Bá cũng lên tiếng, thái độ của hắn ta bắt đầu chuyển sang lạnh nhạt, nhìn Hàn Diệp với vẻ không hài lòng: "Ngươi đó, Hàn đại phu, đang yên đang lành đột nhiên tự dưng ngươi xưng là thần y để làm gì? Cổ nhân có câu như thế nào? Ngôn khinh hưu khuyến nhân, lực tiểu hưu lạp giá (*), bản thân ngươi không có năng lực đó, còn cố sức phô trương làm gì?"
"Hàn đại phu, trước giờ Lý mỗ luôn chủ trương dĩ hòa vi quý, Tôn Bá Thiên cũng là người cùng cố hương với ngươi, đều là con dân Đại An. Bây giờ ngươi không chữa được bệnh cho đệ đệ của gã, khiến nó chết thảm như vậy, ít nhiều gì ngươi cũng phải bồi thường một chút coi như là an ủi tâm tình kẻ mất đi người nhà, ngươi nói xem có đúng không?"
Lý Bá vừa nói vừa xoa xoa hai ngón tay vào nhau, ý đồ rõ ràng, không cần nói cũng biết. bình thường hắn ta cũng được coi là có chức quyền, không ai muốn làm phật ý người có chức quyền như hắn ta. Tuy Hàn Diệp được mệnh danh là thần y, nhưng những truyền kỳ chữa bệnh khiến thế nhân tôn sùng hắn là thần y xuất phát từ biên cảnh chứ không phải Thục Trung này, Lý Bá cũng có nghe nói hắn chữa cho một bộ phận nhân sĩ giang hồ, không dính líu đến triều đình nên không coi trọng Hàn Diệp cho lắm. Ngoài mặt Lý Bá cười cười nói nói, thực chất cũng xếp Hàn Diệp vào lớp tam giáo cửu lưu, thần y cẩu thí gì, hắn ta không tin, trong mắt Lý Bá, đồng tiền vẫn đi trước nhất.
Đáng tiếc là chiêu trò đường ngang ngõ tắt này của Lý Bá chỉ có hiệu quả với dân chúng thấp cổ bé họng, giờ đến chỗ Hàn Diệp, Hàn Diệp không cho hắn ta được như ý.
"Không phải thiếu chủ không chữa được mà là không muốn chữa!" Bấy giờ, Tiểu Càn bị đánh đã tỉnh lại, được gia đinh đỡ ngồi dậy, phẫn nộ chỉ vào Lý Bá, gân cổ lên mắng: "Ngươi đừng ỷ mình là người quan trường, ngậm máu phun người, ăn không nói có!"
"Láo xược!" Lý Bá quát lên: "Chỗ chủ nói chuyện, đã đến lượt chó lên tiếng đâu?! Người đâu, kéo hắn ta ra ngoài vả miệng cho ta!"
"Bốp!"
Lý Bá vừa dứt lời, một cú tát trời giáng phang thẳng vào mặt khiến hắn ta choáng váng, mắt nổ đom đóm, quay hẳn một vòng mới đứng vững lại. Cảm giác bỏng rát đau đớn trên mặt khiến hắn ta không chịu được, trợn mắt nhìn về phía kẻ vừa đánh mình: "Ngươi! Tạp chủng điên khùng này! Ối!"
"Láo xược, láo xược, nên đánh! Nên đánh!" Cơ Phát đã buông thi thể ra từ bao giờ, nghe vậy còn nhảy dựng lên giáng cho Lý Bá thêm một bạt tai nữa, lần này Lý Bá vẫn không kịp đề phòng, trúng cú tát đau tối tăm mặt mày, bưng mặt gào lên: "Cẩu-..."
"Lý bộ khoái." Hàn Diệp lạnh lùng lên tiếng ngắt lời Lý Bá, khí tràng bá đạo không cho phép hắn ta cãi lời: "Đây là Tiên Trúc Cư, không phải nhà ngươi, làm phiền giữ miệng sạch sẽ chút."
Lý Bá sững sờ, bị khí thế của Hàn Diệp chấn nhiếp trong chốc lát, lại quay phắt sang Cơ Phát, run rẩy chỉ vào y: "Ngươi chờ đó cho ta!"
"Không chờ được không chờ được!" Cơ Phát lắc đầu than thở, liếc tên đại hán Tôn Bá Thiên kia: "Ta muốn cáo người này mưu sát đệ đệ!"
"Cái gì?" Tôn Bá Thiên nghe đến tên mình, trợn mắt to như chuông đồng, xông lên cười to: "Ha ha, ngươi tưởng mình điên nên nói gì cũng được sao?! Ngươi thì biết cái gì chứ? Ta mưu sát đệ đệ mình? Bằng chứng đâu?"
Gã diễn rất thật, rõ ràng là đang cười nhưng hốc mắt đỏ hoe, cơ mặt co giật cố nén phẫn nộ tột cùng, có vẻ rất muốn xé xác Cơ Phát ra, chỉ là gã nhịn xuống thịnh nộ, muốn làm người tử tế.
Những người ngoài cửa cũng xì xào bàn tán, cái gì vậy chứ? Tôn Bá Thiên mưu sát đệ đệ? Kẻ điên kia đúng là đầu óc hỏng hóc rồi, hôm nay Tôn Bá Thiên đến cáo Hàn Diệp, lại bị cáo ngược là chủ mưu? Thiên lý ở đâu chứ?
"Ta nói cho ngươi biết, đệ đệ ta mất rồi, lòng lão tử trăm đắng nghìn cay, ruột gan tan nát, nếu ngươi còn cản trở lão tử tính sổ với hung thủ giết người, lão tử sẽ băm cả ngươi ra!" Tôn Bá Thiên nói xong, quay đầu không quên mắng Hàn Diệp: "Lang băm hại người, chết không chỗ chôn!"
"Hàn đại phu, ngươi nghe rồi đó, việc đã đến nước này, ta không đưa ngươi về nha phủ thẩm vấn thì không được, ngươi cũng nên chuẩn bị biết điều dẹp cái bảng hiệu thần y đi." Lý Bá lạnh lùng phất tay: "Người đâu..."
Một cái bóng đen nhoáng lên trước mặt Lý Bá, lần này hắn ta có chuẩn bị nên tránh được, vội vàng nghiêng người qua một bên tránh đòn tấn công của đối phương, nhưng lần này Cơ Phát không đánh hắn ta, chỉ khó hiểu hỏi: "Ta cáo tên cao to kia giết đệ đệ của hắn mà! Sao ngươi không để ý đến ta? Có phải ngươi lại muốn bị đánh hay không? Nhưng tay gia đây đau, không muốn đôi co bằng vũ lực nhiều!"
Lý Bá trợn mắt, lòng gào thét, a, đánh người khác hai bạt tai rồi bảo là không muốn đôi co bằng vũ lực?! Ngươi muốn chết đúng không!
"Tránh ra, nếu không thì không chỉ có một mình Hàn Diệp, ta sẽ áp giải cả ngươi về nha môn!" Lý Bá vung tay lên, thật ra hắn ta chưa định đưa Hàn Diệp đi, nếu Hàn Diệp có thể tự nguyện giải quyết riêng bằng tiền, hắn ta và Tôn Bá Thiên sẽ du di cho qua. Nhưng Hàn Diệp cứng đầu không nghe, Lý Bá đành phải thẩm tra theo lý. Vì ăn hai bạt tai chát chúa nên hắn ta cũng muốn đưa Cơ Phát đi luôn, có điều nếu về nha môn sẽ phải xử lý theo quốc pháp, Cơ Phát lại là kẻ điên, hắn ta muốn trả đũa Cơ Phát theo ý mình cũng khó.
Lý Bá định lẳng lặng sai người dạy cho Cơ Phát một bài học, ai ngờ Cơ Phát lại nói: "Ngươi lấy tư cách gì bắt Hàn Diệp đi? Hắn làm sai cái gì à?"
"Hắn chữa bệnh gây chết người!"
"Ngươi lại ngậm máu phun người!" Tiểu Càn giãy dụa đứng dậy, thở hồng hộc: "Thiếu chủ chưa hề chữa cho người kia!"
"Hừ, có chữa hay chưa, chữa được hay không, người cũng đã chết! Về nha môn rồi nói!"
Lý Bá hừ lạnh, rút đao ra: "Kẻ nào cản đường, xử trí theo luật!"
Bình thường nếu hắn ta làm như vậy, không ai dám xông lên cản đường hắn ta, ai ngờ lần này lại có một Cơ Phát liên tục bám dính lấy hắn ta như đỉa đói, năm lần bảy lượt quấy phá đại sự của hắn ta, nhào thẳng tới túm lấy tay cầm đao của hắn ta, nói to: "Nhưng tiểu đệ đệ kia còn sống mà!"
Một câu gào của y khiến tất cả mọi người trong đại đường đều sửng sốt, ngay cả Hàn Diệp cũng nhíu mày nhìn Cơ Phát.
"Tiểu đệ đệ còn sống, tên cao to kia lại nói là đệ đệ đã chết, có phải là mưu sát người ta hay không?" Cơ Phát sợ thiên hạ chưa đủ loạn, trước khi mọi người kịp tiêu hóa, y bồi thêm một câu.
Tôn Bá Thiên là kẻ đầu tiên tức giận kêu to: "Đệ đệ ta có chết hay không, người làm ca ca này biết rõ! Các người mắng người khác là ngậm máu phun người, ta thấy các người mới là kẻ ngậm máu phun người!"
"Câm cái mõm chó của ngươi lại đi! Quân gian ác, ngay cả đệ đệ của mình cũng muốn giết!" Cơ Phát chỉ vào mặt gã, khí thế hừng hực: "Ngươi nói đệ đệ mình chết rồi chứ gì? Được, nếu có thể cứu sống được đệ đệ của ngươi, ngươi tính sao đây?"
"Tính sao? Còn tính sao nữa? Đệ đệ đã chết rồi, sao có thể cứu sống được!" Tôn Bá Thiên không chịu thua kém, liếc thi thể một cái rồi nói: "Nếu cứu sống được đệ đệ ta, Tôn Bá Thiên này sẽ quỳ xuống gọi ngươi là tổ tông!"
"Được!" Cơ Phát cười toe toét: "Ngươi nói rồi đó, rửa miệng chờ gọi gia đây là tổ tông đi!"
Nói xong, y quay phắt sang chỗ Hàn Diệp, ngoắc tay, hùng hồn kêu vang: "Hàn Diệp, lên!"
Hàn Diệp: "..."
Đại hán thấy Hàn Diệp thật sự cất bước tới gần đệ đệ, lòng chợt cảm thấy bất an, bèn hạ giọng cảnh cáo: "Lang băm, không cho phép ngươi làm hại thi thể của đệ đệ ta..."
Vừa dứt lời, gã trông thấy Hàn Diệp ngồi xuống áp tai vào ngực trái của đệ đệ, như cẩn thận lắng nghe cái gì đó, vạch mí mắt rồi kiểm tra mạch đập, cuối cùng hắn cụp mắt suy nghĩ thật nhanh.
Hàn Diệp liếc nhìn Cơ Phát, rồi sai người lấy ngân chân cho hắn. Chẳng bao lâu sau, gia đinh vội vàng đem ngân châm đến, hắn rút ra vài châm, truyền chân khí vào rồi cắm vào huyệt vị khắp ngực và bụng thi thể.
"Người đã chết rồi, châm cứu còn có hiệu quả sao?"
"Người khác thì ta không biết, nhưng Hàn đại phu là thần y, thần y có tài hoa cao thâm, làm sao người trần mắt thịt chúng ta biết được?!"
"Nói cũng đúng, nhưng ta thấy tiểu tử kia đã chết ngắc, còn bốc mùi, cứu gì nổi..."
"Cái đó cũng chưa chắc, chẳng phải ngày trước có truyền thuyết Hàn đại phụ diệu thủ hồi xuân, giành mạng sống từ tay Diêm Vương gia sao? Biết đâu là thật!"
Mọi người cũng cảm thấy hồi hộp mong chờ, chuyện người chết sống lại là việc bọn họ chỉ mới nghe chứ chưa thấy bao giờ. Nếu trước khi bọn họ biết đến Hàn Diệp, nghe người khác nói vậy có lẽ họ sẽ nghĩ đối phương ba hoa khoác lác, nhưng khi đến chỗ Hàn Diệp rồi, bọn họ lại mong chờ chuyện này là thật, chỉ cần Hàn Diệp có thể cứu được tiểu đệ đệ của Tôn Bá Thiên, bọn họ đã có chuyện để đi huênh hoang khoe khoang với những người khác, có thể kể cho con cháu nghe cũng được!
Trước tâm lý chờ đợi của đám đông, sự khinh thường của Lý Bá, ánh mắt gắt gao của Tôn Bá Thiên và cái nhìn tưởng chừng như dửng dưng của Cơ Phát, không đến một khắc, tất cả mọi người đều khiếp sợ trước cảnh tượng đang diễn ra.
Tiểu đệ đệ mặt mày tái tím, thân thể sưng phù của Tôn Bá Thiên đột nhiên run lên!
Lúc này, Hàn Diệp rút dao nhỏ ra định rạch lên bụng tiểu đệ đệ, Tôn Bá Thiên vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt kêu to: "Khoan đã, ta đã nói là-..."
"Muốn hắn cứu đệ đệ của ngươi thì im mồm." Cơ Phát lạnh lùng liếc gã, đôi mắt rét lạnh âm hàn không khác gì lưỡi dao trên tay Hàn Diệp: "Trên đời này, chỉ có hắn mới cứu được đệ đệ của ngươi thôi!"
Hết Chương 13
(*) Câu này có nghĩa là lời nói không có sức nặng thì đừng khuyên người khác, sức yếu thì đừng ôm những chuyện mình không làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com