Chap 63
"Có chuyện gì xảy ra ạ? Cậu Namjoon, cậu Seokjin đang nói gì vậy, tại sao lại không bảo vệ được cậu Taehyung?"
Từng câu hỏi thốt ra từ phía Hoseok, mọi người không biết cậu trai đã cố gắng chống đỡ bản thân mình. Khi cậu Seokjin khóc, Hoseok biết chắc chắn có chuyện gì đó, chuyện này chỉ có thể liên quan đến người đàn ông cậu yêu nhất cuộc đời này, Kim Taehyung. Hoseok hướng đôi mắt trong suốt nhìn Kim Namjoon trong khi Kim Seokjin vẫn còn ôm cậu chặt cứng, thậm chí anh còn bắt đầu khóc lớn, tiếng khóc của anh như hồi chuông thông báo đánh thẳng vào tâm trí cậu, cả người cậu trở nên lạnh ngắt, cảm giác sợ hãi, sợ hãi đến run rẩy cơ thể.
Namjoon vẫn yên lặng, đôi mắt không giấu được đau lòng. Cậu run giọng "Có thể nói cho con biết không? Làm ơn..." cấu cuối cũng trở nên lạc đi, Namjoon tiến tới đỡ cơ thể gần như mềm oặt của Seokjin, một tay đặt lên vai Hoseok "Dù có bất cứ gì, cậu và cậu Seokjin sẽ bảo vệ con, thay cho Taehyung".
Hoseok hai mắt mở lớn, cơn lạnh buốt bắt đầu kéo đến trái tim, bóp nghẹt nó, Seokjin dường như bình tĩnh sau khi khóc lớn, anh nắm lấy bàn tay vì sợ mà trở nên lạnh ngắt của cậu "Taehyung...mất rồi".
Hoseok không khác gì bị ai đó tàn nhẫn đẩy xuống vực thẩm, cả người hụt hẫng, đầu óc trở nên trống rỗng, xung quanh cậu trờ nên nhòe đi, cậu không thấy rõ được bất cứ gì nữa, âm thanh ù đặc, đôi chân cậu không đứng vững nhưng vẫn ngoan cường nhìn hai người đối diện mình "Gì ạ?"
Hoseok còn thậm chí không nghe rõ giọng nói của mình, cậu Seokjin nói rằng Taehyung đã chết, người đàn ông dung túng bảo vệ chăm sóc Hoseok đã chết? Có ai nói cho bọn họ rằng trò đùa này nó rất tệ hay không? Cậu Taehyung làm sao có thể có chuyện gì được, đối với Hoseok, Taehyung chính là người mạnh mẽ nhất, anh ấy nhất định không có gì, đúng rồi, chỉ là cậu nghe lầm thôi. Hoseok không ngừng tự thôi miên bản thân, Seokjin đỏ mắt, bàn tay nắm lấy tay Hoseok siết chặt "Hôm nay đáng lẽ chúng ta sẽ về sớm, Taehyung nói muốn về dùng bữa với con nên lấy xe cậu đi trước, cậu sẽ đi xe của nó. Nhưng khi xe vừa lăn bánh không được bao lâu...liền phát nổ trước mặt cậu. Cậu xin lỗi con, là cậu hại Taehyung".
Cả hai lo lắng Hoseok sẽ không chịu đựng nỗi, thằng bé bây giờ chỉ còn duy nhất Taehyung, lúc này bọn họ lại nói rằng Taehyung đã không còn, trái tim của Hoseok làm sao có thể chịu đựng được, cái chết của Taehyung không khác gì một án tử với Hoseok, cậu trai đến bây giờ vẫn đưa ánh mắt không tin về phía họ "Mọi người nói dối con đúng không, anh ấy đang ở đâu, con muốn gặp anh ấy"
Hoseok giật tay mình ra, cậu trai muốn lao ra hướng cửa nhưng Namjoon với trực giác của một người lính đánh thuê, nhanh tay ôm lấy Hoseok. Cậu trai bình thường dáng người gầy yếu nhưng bây giờ không biết tại sao sức lực lớn như vậy, không ngừng giằng người ra khỏi tay Namjoon, Seokjin đau lòng chỉ có thể ôm lấy Hoseok "Vì đây chắc chắn là một vụ ám sát, xe của cậu không thể tự động phát nổ được, cảnh sát đã bắt tay vào điều tra, mặc dù cậu không tin bọn họ" Seokjin căm hận nói "Còn Taehyung, bọn họ muốn điều tra nên chưa thể cho em ấy "về" được".
Seokjin cúi xuống nhìn gương mặt của cậu trai, nó vốn dĩ hồng hào, đôi mắt lúc nào cũng linh động bây giờ trở nên trắng bệt, vô hồn, hệt như một con búp bê vô cảm. Nhưng sau tất cả, tuyệt nhiên Hoseok không rơi xuống bất kì một giọt nước mắt nào, mặc cho con người lạnh nhạt vô tình như Kim Namjoon đôi mắt cũng đã ướt sũng. Kim Seokjin trong lòng càng thêm bất an, thằng bé càng bình tĩnh thì chỉ khiến cả hai thêm hoảng sợ mà thôi.
Nhưng Kim Seokjin lại quên rằng, khi đến tận cùng của nỗi đau thì tất cả ngôn từ đều trở nên vô nghĩa.
Cậu trai lung lay sắp ngã, hệt cái cây non yếu ớt giữa trời giông bão, dù các cây khác bị kéo đến quật ngã , nhưng câu vẫn cứ đứng đấy, chờ ánh mặt trời chiếu rọi sau ngày mưa gió, nhưng ánh mặt trời của cậu trai đã vĩnh viễn lụi tàn, bóng tối một lần nữa tràn đến, cuốn lấy thân hình nhỏ bé. Nhưng lần này cậu không muốn vùng vẫy nữa, Hoseok chọn từ bỏ.
Hoseok ở giữa, trước và sau có Seokjin và Namjoon mắt không rời khỏi cậu trai dù chỉ là một giây. Hoseok hệt diều đứt dây, thả người ngồi sụp xuống đất, Seokjin hoảng hốt theo đó cũng ngồi bệch xuống theo cậu "Con làm sao vậy Hoseok, con đừng như vậy, cậu Seokjin thật sự chịu không nỗi" anh đặt tay lên cái má không còn hơi ấm của Hoseok, cậu trai hai mắt thất thần, khẽ hỏi "Tại sao lại để anh ấy một mình ở đấy, con phải đến đó, con không thể để anh ấy một mình được..."
Hoseok tự lẩm bẩm, như sực tỉnh bắt lấy tay anh như thể nắm lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất của mình "Cậu Seokjin ơi, con không thể để anh ấy một mình được, để con gặp anh ấy đi mà, một lần thôi, để con gặp anh ấy đi, con xin cậu".
Cậu hướng ánh mắt cầu xin nhìn Seokjin, cậu Seokjin chỉ luôn miệng xin lỗi cậu trai, Hoseok quay đầu về phía Namjoon, hắn chỉ có thể bất lực nói ba chữ "Xin lỗi con".
Hoseok thả bàn tay đang nắm lấy Seokjin ra, anh muốn đỡ lấy cậu nhưng Hoseok đã đẩy tay anh ra, cậu chống tay xuống đất, gương mặt mất bình tĩnh khi nãy đã trở nên yên ắng đến lạ thường, Namjoon vội vàng chắn trước mặt cậu "Con muốn đi đâu?"
"Con muốn về phòng" Namjoon làm sao yên tâm để cậu đi trong tình trạng này, vừa định can ngăn thì đã thấy Seokjin nhẹ lắc đầu, hắn bất đắc dĩ lách người sang, nhưng không quên nói theo "Chúng ta luôn ở đây đợi con, con phải nhớ, con là sinh mệnh của Taehyung".
Hoseok như không nghe thấy gì, quản gia Kim với đôi mắt đỏ au, cúi người với cậu, người hầu ai cũng muốn ôm lấy bóng lưng đơn độc của cậu trai, nhưng Hoseok dường như không quan tâm, từng bước từng bước đi về phòng của "mình", cậu chậm chậm mở cửa phòng. Hoseok đi vào, căn phòng vẫn còn thoang thoảng mùi hoa ly, áo gối, drap giường phẳng phiu, thậm chí Hoseok còn đặt sẵn một bộ quần áo để hắn đi về có thể thay ra. Tủ đầu giường là khung ảnh cả hai chụp ở khu cắm trại, Hoseok nằm trong lòng hắn, ôm lấy Yeotan. Cậu lướt ngón tay lên gương mặt người đàn ông, nụ cười của Taehyung chính là nụ cười đẹp nhất, chứa đựng sự yêu thương ấm áp hắn chỉ dành duy nhất của cậu trai hắn yêu thương.
"Anh là kẻ nói dối" trong căn phòng tối đen, giọng nói nhỏ nhẹ hơi trầm của Hoseok lại phá lệ rõ ràng "Anh đã nói sẽ về sớm, còn nói sẽ cưới em nữa, nhưng tại sao anh lại không về?"
Cậu ôm lấy tấm ảnh vào ngực mình, làm sao mà có thể đau lòng khi bản thân cậu dường như chết theo người mình yêu rồi. Hoseok bất lực, đến cả gặp mặt anh ấy lần cuối cũng chẳng có thể "Em xin lỗi anh, là em yếu ớt, vô dụng. Anh gần như phải lo lắng chăm sóc cho em, bây giờ anh lạnh lẽo ở nơi xa lạ, em cũng chẳng có thể ở cạnh anh" Hoseok nói như vỡ tan, cậu khẽ khàng vuốt ve tấm ảnh "Anh thường nói em là hy vọng của anh, nhưng anh đâu hề biết, anh chính là cả cuộc đời của em".
Cậu nhẹ hôn lên gương mặt hắn trên ảnh, khung ảnh không có sự ấm áp như trên da thịt hắn, cũng không có sự đáp trả nồng nhiệt, Hoseok ôm lấy bộ quần áo của hắn, tựa đầu lên cạnh giường.
Hoseok không nhớ mình yêu hắn từ khi nào, rõ ràng cậu từng sợ hãi hắn, từng muốn trốn chạy tình cảm cấm kị này, từng muốn từ bỏ tất cả, thậm chí Hoseok còn không thương yêu lấy bản thân mình, như một con vịt xấu xí, lẩn trốn sau nhưng lùm cây, xa xa ngắm nhìn đàn thiên nga cao ngạo xinh đẹp, chỉ dám âm thầm quan sát. Hoseok không biết mình phải sống ra sao ở tương lai, chỉ mong muốn có thể bình an trải qua cuộc đời vô nghĩa, đến lúc chết đi. Nhưng cậu chưa dám nghĩ tới, có một người yêu cậu hơn cả sinh mạng, một người chỉ cần cậu gặp phải nguy hiểm thì luôn xuất hiện để cứu cậu, người đàn ông mang tên Kim Taehyung.
Yêu chiều, dung túng, bảo bọc, che chở là những gì hắn làm cho cậu trai, mặc cho cậu trốn tránh hắn, chán ghét hắn, sợ hãi hắn, thì hắn vẫn đứng yên ở đây, tựa cây cổ thụ lâu đời, vì đứa trẻ mình yêu thích mà che chắn nắng mưa, đứa trẻ có thể chơi đến mệt nhoài ngả người dưới thảm cỏ xanh mướt, tận hưởng sự mát mẻ từng cơn gió thổi qua, an ổn nghỉ ngơi dưới tán cây mát rượi. Và dù đứa trẻ có về nhà của mình, thì tán cây vẫn cứ đứng đó, yên vị đợi người bạn nhỏ trở lại.
Taehyung cũng thể, hắn thừa sức có thể bắt ép Hoseok, thậm chí hệt như Min Yoongi, cưỡng ép cậu, nhưng hắn không làm thế, hơn bất cứ ai hết, tình yêu của hắn mãi mãi là sự dịu dàng, sự dịu dàng của riêng Jung Hoseok. Hắn đau lòng Hoseok vì phải trưởng thành trong tình cảnh người sống kẻ chết, đau lòng Hoseok luôn phải cô đơn suốt thời gian trưởng thành nhưng hắn quên mất, hắn cũng là một con người, một con người có trai tim. Và Hoseok cũng có trái tim, nhưng hôm nay cậu đã chôn cất nó, chôn cùng người cậu yêu.
Hoseok muốn khóc, cậu muốn khóc thật to, đến khí bất tỉnh, có lẽ khi cậu tỉnh dậy biết đâu có thể thấy được cậu Taehyung, hắn sẽ cưng chiều hôn lên cái trán của cậu, khẽ thì thầm những lời yêu thương vào tai cậu, sau lại để cậu nằm trong vòng tay vững chãi của mình. Nhưng Hoseok không thể tự mình lừa dối bản thân mình, rằng Taehyung bỏ cậu đi thật rồi.
Cậu Seokjin nói đây là vụ ám sát, cậu Taehyung vốn chưa phải là người bọn chúng muốn nhắm tới, nhưng muốn cậu Seokjin chết, thì có không cần não Hoseok vẫn có thể đoán được là ai. Nhưng lần này người chết lại là Taehyung, bọn họ chính là mừng còn không hết, cái gai trong mắt bọn họ cuối cùng cũng được nhổ xuống cơ mà. Cậu trai nắm chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến rướm máu, bọn họ không ngừng kêu gào Taehyung là kẻ máu lạnh vô tình, giết người vô số, nhưng bọn họ nếu ngày đó chịu buông tha cho hắn, thả cho hắn một con đường sống thì Taehyung của cậu đã không đi đến bước đường như vậy, là bọn họ dồn ép hắn, hắn chỉ có thể phản kháng. Buồn cười khi bọn họ tự cho bản thân mình, sự cao quý của bọn mới là độc tôn, còn những người thường chỉ xứng đáng lảm rác rưởi để họ giẫm dưới chân. Hoseok có thể chịu đựng, vì đó là cậu cam tâm tình nguyện, nhưng bây giờ lý do duy nhất để Hoseok có thể sống trên đời này cũng không còn, vậy thì cá chết rách lưới, cùng nhau xuống địa ngục hết đi.
Hoseok đứng dậy, vuốt lại bộ quần áo bị mình nắm trong tay đến nhăn nhúm, xong gấp lại bỏ vào tủ. Lần thứ hai cầm khung ảnh lên, Hoseok đã không còn bất cứ cảm xúc nào nữa, con ngươi vô hồn, gương mặt lạnh lùng đặt nó lại tủ đầu giường "Em hứa với anh, lần này em sẽ không để anh một mình nữa, chờ một chút, em sẽ sớm đi tìm anh thôi. Em yêu anh".
----------------------------------------------------------
Thôi thủy tinh rãi h này mới linh...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com