Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi ức đau đớn

E6 vẫn đứng đó không có bất kỳ một hành động nào khác mặc cho cô gái đang bị giam cứ liên tục la hét, van xin bọn chúng. Thế nhưng, khi bà ta chỉ vừa mới chuẩn bị tiêm vào người cô gái đó thì một đám đông cảnh sát ập vào ngay lập tức "Mau bỏ xuống! Tất cả đã bị bắt". Bà ta liền run rẩy mà quăng cây tiêm xuống sàn ngay, nó nháy mắt với đội trưởng Sunwannarat một cái và ông ta liền hiểu hành động này mang hàm ý gì "Mau giải hết tất cả về đồn. Còn cái đám ở quán bar đó nữa. Giải hết lên xe ngay cho tôi". Cảnh sát liền làm theo, duy chỉ có nó là được đích thân đội trưởng đội cảnh sát còng tay vào, đẩy xồng xộc đi ra xe.

-Cô E6, tại sao phải làm thế này? Cô đường đường là đặc vụ số 1 của Thái Lan mà bị lôi đi như thế này, cô không sợ mất mặt sao? — Đội trưởng Sunwannarat hỏi khẽ trong khi tay vẫn còn đẩy nó đi y hệt như một tên tội phạm thật sự. Nó chỉ cười, rồi cũng trả lời "Nếu bây giờ tôi bị ngài bắt đi thì khi có nhiệm vụ trà trộn mới tôi sẽ được nói là vượt ngục. Khi đó, tôi dễ dàng hoá thân thành tội phạm hơn. Nhưng nếu lúc nãy tôi tiết lộ thân phận thật sự của mình mà lỡ may 2 người này không phải là trùm cuối thì không phải nhiệm vụ lần này công cốc rồi sao."

-Quả nhiên cách suy nghĩ của cô E6 có khác — và rồi nó cũng được đội trưởng lôi ra xe, ông ta cũng giả bộ nói lớn trước đám người bị bắt lúc này "Đưa cô gái này vào xe cảnh sát riêng cho tôi, đây là tội phạm quốc tế cực kỳ nguy hiểm. Nếu để sổng mất thì tôi cũng không biết ăn nói ra sao với phía Hàn Quốc. Mau áp giải cho kỹ vào". Và thế là nó cũng bình tĩnh ngồi vào trong xe với một đống cảnh sát ngồi cạnh nó mà không một ai nghi ngờ chút nào. Không những vậy, họ còn tỏ vẻ tiếc nuối "Má ơiiii!! Sao cảnh sát lại biết được chỗ này sớm như vậy? Nhị gia của lòng em ơiiii"

Ngồi trong xe, đội trưởng Sunwannarat quay lại nói với nó ngay "Cô E6, tôi rất xin lỗi. Tôi sẽ cởi còng tay của cô ra ngay đây. Rất cảm ơn cô đã giúp chúng tôi lần này. Hơn nữa, cô quả đúng là danh bất hư truyền. Bao nhiêu cảnh sát nằm vùng đều thất bại mà cô chỉ cần chưa đến 3 ngày là khiến hang ổ bọn họ bị tan nát luôn rồi. À còn nữa, tiến sĩ tâm lý tội phạm C5 đã được chúng tôi đưa về sở cẩn thận không một chút thương tổn nào, nên cô có thể yên tâm".

-Cảm ơn ngài — Nó khẽ gật đầu rồi cũng ung dung ngồi rung đùi trong chính xe cảnh sát. Vừa đến trụ sở thì đội trưởng Sunwannarat cúi đầu cảm ơn nó một lần nữa và cũng nhanh chóng lên xe rời đi. Nó bước vào trong, hơi xoay cổ tay mình thì đã thấy các cô gái MG đã đứng ngay sảnh tự lúc nào, duy chỉ không có Charlotte. "MG LẠI MỘT LẦN NỮA ĐẠI THẮNG RỒI!!!" — Amanda vui vẻ hét lớn, và bọn họ liền ôm chầm lấy nhau, tung tăng nhảy vui vẻ "À đúng rồi chị Hedi. Chị biết nên xử lí với truyền thông thế nào về vụ lần này đúng không?" — E6 nghiêm túc hỏi sau một màn ăn mừng tưng bừng.

-Biết rồi cô nương. Sao mỗi khi vụ án kết thúc là em cứ nhắc chị hoài vậy. Không lộ mặt, không lộ tên giả chứ gì. Có nhiêu đó nói hoài mệt chết đi được. — Amanda giả bộ cằn nhằn với nó, và nó liền nhõng nhẽo lên với cô ngay "Thôi mà~~Em chỉ mới đi có 2 ngày mà thân tàn ma dại luôn rồi nè. Mấy chị không thương em sao?". Nhưng mặc mọi lời nhõng nhẽo của nó, các cô gái còn lại chỉ xoay người bàn tán với nhau "Nè! Mấy đứa! Lão bà vừa định vị được quán ăn mới mở ngon lắm đấy. Đi ăn không?". "Ok, đi luôn chị Wina". Và không nói không rằng các cô gái trong MG đã quay lưng đi bỏ mặc mọi lời ú ớ "Eh, eh" của nó.

E6 giữ lấy dáng vẻ buồn thiu đó mà bước về phòng mình. Vừa mở cửa phòng ra đã thấy Charlotte ngồi ngay trên sofa, vẻ mặt giống như đang chờ mình về để chất vấn vậy. "Sao cô lại vào được đây?" — Nó khó chịu hỏi. Charlotte đứng thẳng dậy, vừa đi lại chỗ nó, vừa nói "Cô là loại người vì giữ một kỷ vật với người yêu đã khuất của mình mà không quan tâm đến việc mình có thể sẽ bị lộ. Chứng tỏ cô thuộc dạng người chung tình. Những người này thường thích để mật khẩu liên quan đến người mình yêu. Tiếp theo, tôi sang hỏi chị Tina thì mới biết được một thông tin thú vị về cô. Ngày 21/12 hằng năm, cô sẽ lẳng lặng đến thăm mộ của một người. Hơn nữa, trước kia cô cũng vô tình nói với những người chị kia 1 câu như thế này: Ngày sinh nhật mà trở thành đám tang luôn thì thật là quá bi kịch phải không các chị."

-Chính vì vậy, không quá khó để tôi biết được mật khẩu phòng riêng của cô chính là 4 con số 2-1-1-2 — Charlotte chỉ vừa dứt lời thì cô cũng nắm chặt lấy cổ áo của E6 mà lôi nó lên cho mặt nó đặt gần sát với mặt mình mà lạnh lùng hỏi "Cô tên gì?". Nó cười khì một cái, dùng tay gạt tay Charlotte ra ngay, chửi thầm "Đồ thần kinh! Đồ bệnh!". Và nó cũng quay lưng lại với cô, chuẩn bị mở của bước ra ngoài thì bỗng chùn chân lại vì... "TÔI HỎI CÔ TÊN GÌ HẢ??" — Charlotte hét lên đầy đau đớn làm E6 bất giác quay người lại đứng dựa hẳn vào cánh của bị khoá trái mà bình tĩnh lên tiếng.

-Này, cô có bị điên không? Bộ biết được tên của tôi sẽ khiến cô giàu lên hay mập ra à, mà cô khao khát biết được tên của tôi như vậy hả?tôi nói rồi. Tôi không thích tên thật của mình bị quá nhiều người biết. Cô cũng biết điều đó có nghĩa gì rồi phải không?

Và thế là E6 đã bực bội bước ra khỏi phòng, đóng sầm cánh cửa lại một cái cùng lúc với Charlotte ngã khuỵ ra sàn, khuôn mặt vô hồn cả ra "Trùng...trùng hợp thôi. Phải rồi...trên thế giới này có biết bao nhiêu người sinh ngày 21/12 chứ. Tại sao mày cứ nghĩ con nhóc đó là anh Engfa được hay vậy? Cô ta là con gái mà còn nhỏ hơn mày đến 4 tuổi. Nghĩ sao mà người mày từng yêu là cô ta được."

Charlotte ngồi ở đó một lúc lâu thì mới lấy hết can đảm mà loạng choạng bước ra ngoài, trùng hợp vừa nhìn thấy tất cả các cô gái còn lại của MG đang tụ họp, cười nói vui vẻ với nhau "A! C5 lại đây đi em! Tụi chị đang bàn nhau xem tối nay sẽ ăn mừng thắng lợi ở đâu nè." — Nesa niềm nở vẫy tay với Charlotte. Cô chạy ngay lại chỗ họ nhưng không trả lời mà cứ nhìn chăm chăm vào nó, còn nó thì chẳng buồn quan tâm. "Đúng rồi! Đến quán rượu cũ đi. Nghe nói chỗ đó mới thêm món mới vào menu đó." — Chompu búng tay, tự tin nói khi vừa mới nhớ ra điều gì đó.

-Ồ!! Được đó nha. Quả nhiên sấp nhỏ tụi em không bao giờ lo đến cái ăn khi mà giáo sư Athita của chúng ta còn làm cho MG há — Amanda trêu chọc Chompu. Chompu chủ khẽ cười rồi hỏi "Vậy bây giờ có đi không?". "Đi chứ! Đồ ăn Pink kiếm ra bao giờ cũng ngon hết!" — Tina chấp nhận ngay. MG nãy giờ cứ bận luyên thuyên với nhau mà không chú ý đến việc Charlotte và E6 đều im lặng như tờ. "À phải rồi C5. Em mới về nước nên chắc không có xe hơi riêng ở đây phải không?" — Nesa hỏi làm kéo Charlotte trở về với hiện thực sau một hồi lâu cứ nhìn vào E6 và lắc đầu mình liên tục. Ơ dạ! Đúng rồi ạ" — Cô ngại ngùng trả lời.

-Vậy thì không ổn rồi. Bọn chị thường ngồi nhét 5 người trong xe 4 chỗ mà giờ có thêm em thì không thể nhét được nữa. Hay là...em chịu khó đi riêng với E6 được không? — Nesa hơi ngờ ngợ hỏi lại Charlotte. Cô chỉ khẽ cười nhẹ rồi cũng đáp "Em không có vấn đề gì. Chỉ sợ cô E6 đây không cho em đi chung xe thôi." Ngay lập tức, MG nhìn chằm chằm vào nó, nó thấy hơi sợ nên đành miễn cưỡng đồng ý "Em...em sao cũng được. Tụi em sẽ đến đó trước chờ tụi chị"

Và thế là bọ họ liền triển khai kết hoạch ăn mừng của mình. Ở trụ sở này thì MG được hưởng tất cả mọi đặc quyền. Thích về lúc nào cũng được. Họ cười nói vui vẻ đến tận trước cửa thang máy, thế nhưng khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại thì không biết từ đâu khá đông cảnh sát chạy hối hả vào "Ồ! MG, chúng tôi xin lỗi. Đang có một tên tử tù bỏ trốn nên chúng tôi phải huy động lực lượng để bắt hắn lại" — Một người cảnh sát đại diện nói. Tina mỉm cười "Không có gì đâu. Cứ vào đi. Thang máy còn chỗ mà"

Bọn họ lập tứ ùa vào, chen chúc lẫn nhau mà đứng. Đến khi thang máy không thể nhét thêm được nữa thì Chompu mới với tay mà đóng của thang máy lại. Thế nhưng, trong đám đông đang đứng trong thang máy lúc này, họ đâu biết rằng, vừa nãy mình đã vô tình đẩy nó và cô đứng sát lại gần nhau. Để giờ đây, E6 đang đứng trước mặt Charlotte không một cm khoảng cách nào, tay thì để hẳn lên một góc cạnh của thang máy. Nó còn chẳng thèm để ý đến tình huống này, cứ nhìn ra phía bên ngoài còn cô thì cứ lại nhìn chằm chằm vào nó.

-Ô! Sở trưởng, ngài đang có việc bận muốn dùng thang máy sao? — Cửa thang máy mở ra ở một tầng thì xuất hiện ngay sở trưởng. Ông ta cười cười "Sao thế? Thang máy hết chỗ rồi à?" Chompu liền nhoẻn miệng cười mà nói "Thang máy ở sở chúng ta có tải trọng là 1000kg. Hiện tại đang đứng ở đây có khoảng 15 người. Nữ giới thì lấy cân nặng 45kg để làm chuẩn, nhân lên cho 6 sẽ được 270kg, còn nam giới thì cân nặng trung bình rơi vào khoảng 60-70kg, nhân lên cho 9 sẽ được 630kg. Tính thêm những vật dụng như súng, áo chống đạn...thì con số cuối cùng mà thang máy này đang tải là khoảng 930kg. Sở trưởng đây chỉ nặng khoảng 65kg nên ngài hoàn toàn có thể bước vào đây được."

-Quả đúng là giáo sư Athita! — Sở trưởng khen ngợi xong thì cũng bình tũnh bước vào. Thế nhưng, khi ông ta vừa mới vào thì những cảnh sát cũng bất giác lùi ra phía sau một chút làm họ cứ thế mà đẩy lùi. Cho đến khi...E6 đang ôm chầm lấy Charlotte để có thể đứng được trong cái thang máy định mệnh này. "Nhẫn nhịn chút đi, tôi cũng không thoải mái gì. Nhưng nếu không làm thế này thì tôi và cô sẽ không thể đứng được khi thang máy đi xuống" — Nó lạnh lùng nói với cô. Lần này, đến lượt Charlotte không quan tâm đến lời E6 nói, vì....cô đang áp tai mình vào ngực trái của nó, cũng như là choàng tay ra phía sau lưng của nó, kéo nó sát về phía mình.

-Anh Engfa ơi, người ta hay nói người mù tụi em sẽ cảm nhận mọi thứ bằng trái tim thay cho đôi mắt đó. Vậy anh Engfa hãy để Thỏ cảm nhận nhịp tim của anh nha. Để sau này, khi em sáng mắt thì em vẫn có thể tìm ra được anh Engfa giữa biết bao nhiêu con người nữa chứ.

-Ồ! Thì ra nhịp tim của anh Engfa đập như thế này. Nghe hay thật. Thỏ hứa với anh. Dù sau này anh có trở nên như thế nào thì em vẫn có thể tìm được anh. Vì nhịp tim của anh Engfa là độc nhất vô nhị trên thế giới này mà.

Trong khi Charlotte vừa nghe nhịp tim của E6, vừa đau đớn khi những mảnh vỡ tuổi thơ lại một lần nữa quay lại trong đầu cô thì thang máy đã dừng ở sảnh tự lúc nào. Tất cả mọi người đều nhanh chóng rời khỏi, đến lúc này MG mới có thời gian để quay đầu nhìn lại thì thấy Charlotte vẫn còn đang ôm chặt cứng E6, đầu thì cứ cạ cạ vào người nó.

-C...C5, đến....đến nơi rồi — Amanda lấp bấp nói không thành câu do vừa nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra. Charlotte hơi đứng dậy nhìn họ, mệt mỏi lên tiếng "Mấy chị cứ đi trước đi ạ! Em và E6 sẽ đến sau. Em có chuyện muốn xác nhận với E6". Không kịp nghe MG nói gì thì Charlotte đã lạnh lùng ấn nút để thang máy từ từ đóng lại. "Muốn xác nhận chuyện gì?" — Nó bực bội hỏi cô. Charlotte thở ra, cứ liên tục dùng tay vuốt vuốt mặt mình, sau một hồi cũng nhìn lên nó, nói khẽ.

-Nụ hôn đầu của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com