Lần đầu tiên có người...
Charlotte tự hét lên với chính mình một cái tên mà theo cô đó là điều duy nhất cô có thể làm lúc này. Và trong thâm tâm của cô cũng đang thầm cầu mong ai đó sẽ nghe được lời kêu cứu trong thầm lặng này của mình. Trong lúc đó thì ở ngoài xe đang náo loạn hơn bao giờ hết "Chị Wina! Sao rồi? Tìm được cách liên lạc với C5 chưa?", "Cảnh sát Kun, đội đặc nhiệm đã đến đông đủ hết chưa?" Bla...bla...bla. Duy trong số đó chỉ có một người tuyệt nhiên im lặng, nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng vào căn nhà đang được khoá kín kia. Được một lát thì cô gái đó cũng lạnh lùng lên tiếng
-Chị Heidi! Báo cảnh sát vào được rồi
Amanda dù đang bận liên hệ với cảnh sát ở khắp mọi nơi nhưng khi nghe E6 nói vậy thì hơi quay đầu nhìn nó mà ngờ ngợ hỏi lại "Em chắc không? Nếu vào không đúng lúc thì sẽ phá hỏng hết công sức của hôm nay đó". Nó im lặng nhưng rồi lại hét lên trong cái nhìn ngỡ ngàng của MG "EM BẢO LÀ MỌI NGƯỜI MAU XÔNG VÀO. CHARLOTTE AUSTIN ĐANG GẶP NGUY HIỂM!". Sau tiếng hét của E6 thì Amanda lập tức nói ngay vào điện thoại "Tất cả! Tiến vào!"
Liền sau câu nói của Amanda thì một đám đông cảnh sát đã được trang bị đầy đủ dụng cụ phá cửa tiến vào bên trong và có cả MG. Họ cũng rất nhanh chóng tìm ra được chỗ tên Luke và Charlotte đang ở, chĩa thẳng vào đầu hắn hàng chục cây súng khác nhau. "Luke Metawin! Anh đã bị bắt. Mau buông vũ khí xuống!" — Cảnh sát Kun lạnh lùng nói, hắn ta khẽ mỉm cười rồi cũng đứng lên ngoan ngoãn đưa 2 tay lên trời. Cảnh sát lập tức còng tay hắn lại rồi dẫn đi. Trước khi rời khỏi hắn cũng không quên đứng trước mặt Charlotte mà buông lời
-Thì ra Waranchana Radomlek đã có liên hệ trước với cảnh sát. Tôi sống 33 năm để rồi phút chót lại thua một đứa con gái. Nhưng mà mấy người hãy chờ đó. Sẽ có người thay tôi tạo ra Azoth tiếp mà thôi. Vì nàng là đẹp nhất và duy nhất. Hahaha!! — Hắn ta vô cùng bình tĩnh mà tuôn ra một tràng, cười lớn trong sự ngỡ ngàng của tất cả cảnh sát tại đây. Lúc này, Mg mới có thể chen vào đám đông cảnh sát đang tập trung ở đây mà chạy đến chỗ Charlotte. Khoảnh khắc họ nhìn thấy Charlotte thì E6 lập tức cởi áo khoác dài của mình ra phóng đến chỗ cô, đồng thời hét lớn tức giận với mọi người xung quanh
-NHÌN GÌ HẢ? MUỐN TÔI MÓC HẾT MẮT RA KHÔNG? — E6 đã cẩn thận choàng áo khoác của mình vào nửa phần thân dưới của Charlotte. Còn cô khuôn mặt vẫn còn trắng bệch, chưa kịp hoàn hồn và khi thấy khuôn mặt vạn phần lo lắng của nó ở đối diện liền nói trong khó khăn "Sao...sao lại đến trễ như vậy? Chiếc...chiếc...nhẫn...xém chút...chút....nữa..tôi..to..."— Charlotte chưa kịp nói hết câu đã gục đầu lên vai E6 mà bất tỉnh. MG nhìn thấy cảnh này thì đồng loạt hét lên "CHARLOTTE!!". Nhưng E6 lại khác, chứng kiến cảnh Charlotte bất tỉnh trên vai mình nó chỉ lên tiếng vô cùng sắt đá "Các chị, chuyện còn lại ở đây nhờ các chị giải quyết giúp em. Em đưa C5 đến bệnh viện trước". Không nghe MG nói gì nữa, nó liền bế một Charlotte cơ thể đã mềm nhũn trên tay mình bình tĩnh đi giữa hai hàng cảnh sát đang dạt ra hai bên. Thế nhưng, trái ngược với vẻ ngoài không quan tâm như lúc nãy thì khi đặt cô vào xe, nó đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đưa cô vào bệnh viện. Một chiếc xe hơi thể thao màu đen lái với vận tốc gần 100km/h trên đường phố Bangkok tấp nập nhưng lại vô cùng điêu luyện, tuyệt nhiên không bị cảnh sát giao thông nào sờ gáy đến. Vì giờ đây trên chiếc xe đó là cái còi chuyên dụng dùng cho xe cảnh sát.
Két~~~ Nó thắng gấp trước cửa một bệnh viện lớn nhất nhì Thái Lan, gấp rút bế cô trên tay chạy vào bên trong phòng cấp cứu và giao lại cho bác sĩ. Ngồi bên ngoài, nó liên tục nhịp chân mình lâu lâu lại hướng mắt về chiếc giường nơi có tấm rèm trắng được bao lại xung quanh. Mãi một lúc lâu sau thì cũng có một vị bác sĩ đi ra nói với nó "Bệnh nhân không có tổn hại về mặt sức khoẻ, nhưng hiện tại đang bất tỉnh vì quá sợ hãi. Chúng tôi đã tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần và một số loại vitamin nên cô ấy sẽ tỉnh lại ngay thôi. Đừng quá lo lắng"
-Tôi muốn làm thủ tục nhập viện cho chị ấy. Ở phòng VVIP, trong vòng 3 ngày. Mỗi ngày đều phải truyền nước biển và cho chị ấy uống vitamin loại tốt nhất. Tất cả chi phí sẽ do tôi chi trả. Bắt đầu thực hiện ngay từ hôm nay. — E6 băng lãnh đáp lại những lời bác sĩ nói. Anh ta hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Nó bình thản đi ra ngoài làm thủ tục nhập viện rồi đẩy cô vào một phòng bệnh khác với đầy đủ trang thiết bị hiện đại. Nó ngồi đó, nhìn chằm chằm vào Charlotte vẫn đang nhắm nghiền đôi mắt rồi lên tiếng
-Này! Cô đừng hiểu lầm. Là bác sĩ bảo tôi phải thay quần áo bệnh nhân vào cho cô. Anh ta nói không nên để mấy người bệnh mặc loại áo này
Và như một lẽ đương nhiên, đáp lại nó chỉ là sự im lặng. E6 thấy vậy thì lặng lẽ ngồi lên giường, đỡ Charlotte ngồi dậy, đặt cô dựa hẳn vào người mình rồi thật nhẹ nhàng cởi từng lớp áo của cô ra. Giờ đây, Charlotte đã hoàn toàn khoả thân trong trạng thái vô thức trước mắt E6. Nó thấy, nhưng chỉ bình tĩnh khoác vào cho cô áo bệnh nhân rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, tỉ mỉ cài lại từng cái nút. Mặc áo xong xuôi thì nó hơi ngồi thẳng dậy, hít một hơi, tự nói tiếp "Này! Cái này tôi nói trước. Cô không được khởi tố tôi tội sàm sỡ cô. Vì nếu tôi không mặc quần nhỏ vào cho cô thì còn ai vào đây làm nữa"
Charlotte vẫn nằm im, E6 khẽ mỉm cười rồi tiếp tục công việc của mình. Cầm lấy một cái quần lót mà nó mới nua, nhẹ nhàng tròng nó vào chân cô, kéo nó lên khoảng giữa hai đùi. Và hành trình cái quần lót được yên vị nơi vốn nó nên ở thì bàn tay của E6 cũng được "hưởng ké" tiếp xúc với hầu hết tiếp xúc với những khoảng trống trên cặp đùi của Charlotte. Vậy nhưng nó tuyệt đối không có bất kỳ một hành động nào khác với cô, chỉ chăm chú thực hiện công việc của mình. Thấy cô quần áo đã chỉnh tề thì nó cũng đứng dậy đắp chăn cho cô rồi nhẹ nhàng rời khỏi.
E6 cẩn thận đóng cửa phòng bệnh lại để không phát ra bất kỳ âm thanh nào làm ồn đến cô gái ở bên trong. Nhưng nó đâu biết rằng khoảnh khắc cái cửa vừa khép lại thì cô gái ấy đang từ từ mở mắt vốn nãy giờ chỉ nhắm hờ lại. Cô nhìn quanh căn phòng mình đang nằm, rồi lại nhìn xuống mình. Thế nhưng từng câu từng chữ thốt ra lại nhuốm đầy sự bi thương ở trong đó
"Charlotte Austin! Thỏ! Tao nên gọi mày bằng cái tên nào đây. Nếu là Thỏ thì đó có lẽ là một cô gái bị khiếm thị và nó đã rung động trước một chàng trai chưa từng thấy được mặt tên Engfa Waraha. Còn nếu là Charlotte Austin thì nó không phải là một con nhỏ bệnh hoạn đang có những cảm xúc khác thường với...với...một đứa con gái sao?"
"Charlotte! Không đúng! Mày không phải là loại người đi yêu người có cùng giới tính với mình. Vậy sao...sao...lúc mày sợ hãi, tuyệt vọng nhất mày...mày...lại chỉ nghĩ đến duy nhất một mình người đó?"
Trong khi Charlotte còn đau đớn với những ý nghĩ do chính mình tạo ra thì đã thấy cánh cửa phòng bệnh đang mở dần ra. E6 đi vào bên trong với trên tay nào là hàng chục loại thức anh khác nhau đến bên cạnh giường Charlotte, đặt chúng xuống rồi hỏi "Cô tỉnh rồi à?". Charlotte im lặng, đưa cặp mắt chua xót nhìn E6, nhưng nó lại không thấy nên vô tư nói tiếp "À, tôi không có kinh nghiệm chăm xóc người bệnh nên không biết nên mua loại thức ăn nào. Căn tin bán cái gì thì tôi mua cái đó thôi. Còn cái bọc màu đen ở đằng kia là quần lót tôi mới mua cho cô. Tôi cũng không biết cô thường mặc loại nào cũng như là thích mặc màu gì nên gom về hết. Không cần trả tiền lại cho tôi, chỉ cần nói với MG là tôi đang chăm sóc cô rất tốt để họ không đánh tôi nữa"
Nói rồi, E6 dịu dàng đỡ Charlotte ngồi dậy, kê một cái gối ở phía sau lưng cô, cho cô ngồi dựa vào thành giường. Nhưng nó đâu biết rằng trong khi nó đang loay hoay cho đồ ăn vào cái tủ lạnh đặt ở trong phòng thì cô lại nhìn chằm chằm vào nó đồng thời nhớ lại những gì Amanda từng nói, một lúc sau thì cũng lên tiếng "Có cháo không? Tôi muốn ăn cháo". E6 nghe được thì quay người lại khẽ gật đầu với Charlotte rồi bưng đến trước mặt cô một chén cháo vừa mới mua. Charlotte thở ra một cái mệt mỏi nói tiếp "Tay tôi còn đang bị thương do sợi dây thừng trói lúc nãy. Không cầm được"
-Ờ! — Nó trả lời cộc lốc xong thì ngồi xuống ân cần đút từng muỗng cháo cho Charlotte. Nhưng cảnh tượng này chẳng diễn ra được bao lâu thì đã bị sự ồn ào của MG phá hỏng. Amanda đột nhiên mở toang cánh cửa phòng của Charlotte chạy xồng xộc vào "C5! Em không sao chứ?". E6 thấy vậy thì cũng miễn cưỡng đi lại một góc trong căn phòng để các thành viên của MG ngồi xuống giường của cô. Lúc này Charlotte mới có thể nói chuyện với họ vì nãy giờ các thành viên thay phiên nhau hỏi không để cho cô trả lời
-Đúng rồi chị Wina. Trong chiếc nhẫn này của em có một máy nghe lén. Em mua bó lúc ở bên Mỹ, không ngờ cũng có ngày dùng đến. Trong đây là tất cả lời khai của Luke Metawin. Làm phiền đến chị rồi — Nói xong Charlotte tháo một cái nhẫn trên tay mình xuống đưa cho Tina. Tina nhận lấy rồi nói "Cảm ơn em, C5. Nhờ em mà cảnh sát mới phá được vụ này". Liền sau câu nói của Tina thì Charlotte cũng nói tiếp
-Không có gì đâu ạ. Với lại nếu cảnh sát cần đánh giá chuyên môn của em thì em luôn sẵn sàng giúp đỡ. Thủ phạm Luke Metawin đã mắc chứng Schizophrenia hay còn được biết dưới cái tên "Tâm thần phân liệt" nhưng ở dạng hoang tưởng mức độ nặng. Còn chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của hắn chỉ là một bệnh lý phát sinh cùng với bệnh Tâm thần phân liệt ở trên nhưng không đáng kể. Luke Metawin khi thực hiện hành vi man rợ của mình vô cùng tỉnh táo không có dấu hiệu tâm thần nên không được xếp hắn vào loại bệnh nhân để được hưởng khoan hồng của pháp luật. Cuối cùng, với lời khai mà chiếc nhẫn này ghi âm được thì chứng cứ hùng hồn nhất chính là 3 mảnh thi thể có trong nhà của hắn. Hơn nữa, nếu bên giám định xét nghiệm kỹ thì sẽ phát hiện ra đâu đó trong căn phòng ấy còn vương vãi máu của Hansa và Dara. Điều em muốn nói chỉ có như thế thôi
Charlotte vừa nói xong thì Nesa đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô một cái, ôn nhu nói "Được rồi C5, em vất vả rồi. Chuyện còn lại cứ giao cho tụi chị". Charlotte mỉm cười rồi trả lời lại Nesa "Em muốn về khách sạn để nghỉ ngơi, em không thích mùi ở bệnh viện cho lắm. Vì em đã từng nằm ở bệnh viện trong một khoảng thời gian dài nên em hiểu được cảm giác khi về đêm của bệnh viện nó lạnh lẽo thế nào". MG nghe được vậy thì ai nấy đều thở dài nhưng họ thấy điều Charlotte nói cũng đúng nên đành làm theo ý cô
-Vậy để E6 chở em về đi, tụi chị gấp quá nên đi xe chung đến. Người bệnh đâu thể nào nhồi nhét trong cái xe chật hẹp đó được — Chompu nói, tất cả đều đồng ý rồi MG cũng lên xe quay về trước. Chỉ còn lại Charlotte và E6 đứng trước khoảng sân của bệnh viện. Charlotte nhàn nhạt lên tiếng "Mưa rồi!" —Và khẽ đưa tay đón lấy một vài giọt mưa đang rơi xuống lúc này. E6 đứng bên cạnh nãy giờ bỗng lên tiếng
-Đây là lần đầu tiên có một cô gái dám gục đầu lên vai và ngất xỉu trong lòng của tôi đấy
-Chuyện đó...do tôi quá sợ hãi nên mới như vậy thôi. Cô đừng để bụng
-Lúc bế cô trên tay của mình, tôi từng nghĩ sẽ thật tốt biết bao nếu mình được ôm người con gái này vào lòng, được hôn lên bờ môi của cô ấy. Đã từng có rất nhiều nam nhân, nữ nhân nhưng mình tuyệt nhiên không rung động trước bất kỳ ai. Thế nhưng, mình lại có cái suy nghĩ là phải sở hữu cho bằng được người con gái đang ở trước mắt mình lúc này. Theo cô thì tôi đang mắc bệnh tâm lý gì?
-"...". Xin lỗi! Nhưng hình như tôi từng nói với cô rồi thì phải. Tôi đã có bạn trai và chúng tôi đang trong mối quan hệ thật sự nghiêm túc với nhau
-Tôi muốn "ngủ" với chị. Muốn "giao hợp" cùng chị. Muốn chị chỉ có thể trở thành người phụ nữ của riêng mình tôi
-"..."
-Charlotte Austin! Tôi thích chị!
————————————————————————
Ơn giời! Nói ra lòng mình rùi
Mọi người thông cảm nha. Tại fic này chap nào cũng dài nên một ngày tui chỉ edit được 2 chap thui. Nay lễ nên tặng mọi người 1 chap nữa. Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ!!
🤍🤍🤍
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com