Ngày hôm sau là chủ nhật, từ sáng sớm Chompu đã đến nhà lão sư luyện múa, Prim sốt sắng lái xe đưa nàng đi, Wiliam có chuyến công tác với cấp trên, cũng vội vã xách hành lý, đảo mắt một cái trong nhà chỉ còn một mình Charlotte.
Buổi sáng của nàng không hề nhàn rỗi, xoay quanh những việc rửa chén, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, vân vân.
Cùng là nữ nhi nhà họ Austin, lại có sự khác biệt quá lớn, em gái được học múa từ nhỏ, chi tiêu rất lớn, gia đình vốn không dư giả, quanh năm suốt tháng khó khăn, hiển nhiên sẽ không sử dụng giáy giặt, quần áo trong nhà muốn sạch sẽ đều dựa vào đôi tay nàng.
Giặt xong đống đồ, lưng đau đến nỗi không thể đứng thẳng, nàng thở dốc, tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, Charlotte đỡ eo đứng dậy, chậm rãi đi tới đầu giường, tắt chuông báo.
Nàng đặt mông ngồi xuống giường, tạo cơ hội nghỉ ngơi thêm mấy phút, rốt cuộc đưa tay lau mồ hôi trên trán, sau đó bước vào nhà bếp.
Chompu sắp tan học, nàng cần phải chuẩn bị bữa trưa trước khi hai người về tới.
Buổi chiều còn phải lau nhà.
Prim cơm nước xong ngủ đến nửa giờ chiều, ngồi lên bàn trang điểm, thong thả xách theo một cái túi nhỏ, ra ngoài đánh bài cùng chị em.
Charlotte quỳ trên mặt đất, dùng sức lau chùi.
Vành tai Chompu giật giật, nghe tiếng đóng cửa, lập tức thả bút, chạy vội ra ngoài, đoạt miếng khăng lau nhà ném đi, mở bàn tay nàng ra kiểm tra vết thương.
Vết thương vốn không quá nghiêm trọng, nhưng vì ngâm nước quá lâu, da đã có dấu hiệu nhiễm trùng.
Chompu chạm vào, Charlotte đau đến co rút thân thể.
Nàng nhìn Chompu cười hiền:
"Không sao, chẳng đau chút nào, Chompu em mau về phòng tiếp tục làm bài đi."
Chompu trầm mặc nới lỏng bàn tay, nàng nhặt cái khăn nằm chổng chơ bên cạnh, nhúng vào vô nước vò vò mấy lần, vắt khô, muốn thay Charlotte lau nhà.
Biểu tình trên mặt Charlotte khẽ biến, bận bịu cướp khăn lau, nhưng Chompu khoẻ hơn nàng, cho nên muốn cướp cũng không cướp được, chỉ đành nhỏ giọng cầu xin:
"Chompu, việc này không dành cho em, đôi tay của em dùng để viết chữ đọc sách, mau trả cho chị!"
Chompu mặc kệ, ngẩng đầu nhìn lên, vành mắt có chút đỏ:
"Vậy còn chị? Tay của chị lẽ nào không cần viết chữ đọc sách hay sao?"
"Chị..."
Charlotte sửng sốt, nàng cười cay đắng:
"Đầu óc chị không thông minh, rất phù hợp để làm việc tay chân, hơn nữa những việc này nếu chị không làm thì ai làm đây? Em mau đưa khăn cho chị."
Charlotte không quên quay đầu nhìn về phía cửa, xác nhận Prim không nửa đường quay về, an lòng một chút, lại muốn cướp cái khăn lau nhà, nhưng Chompu vẫn không chịu buông tay, lúc này, nàng gấp đến độ hốc mắt đỏ lên, gần như muốn khóc:
"Chompu...em buông tay đi, coi như chị xin em có được không? Chị biết em lo, nhưng nếu thật sự nghĩ cho chị, thì hãy nhanh về phòng làm bài đi, đừng..."
Charlotte nghẹn ngào, thấp giọng:
"Đừng tạo cơ hội để chị bị mắng."
Charlotte tự ti lại nhạy cảm, lời của Prim sắc nhọn tựa dao găm, mỗi một câu đều ghim thẳng vào tim nàng, đau hơn vạn lần vết thương trên tay.
Chompu nghe xong ngẩn ra, hai tay vô lực, Charlotte nhân cơ hội giật lấy khăn, tiếp tục hì hục lau sàn.
Tháng mười một, khí trời Bangkok chuyển lạnh, nước có chút cắt da cắt thịt, Charlotte mặc cái áo len cũ kỹ trên người, bàn tay nhiễm trùng nắm chặt giẻ lau, vò vò khăn thật sạch, thương tích trong lòng bàn tay bới ra toe toét.
Xương bả vai lộ rõ sau lớp áo len, bộ dạng gầy yếu đáng thương.
Chompu ngồi bên cạnh nhìn mồ hôi túa trên trán Charlotte, trong lòng đau xót, nàng bò qua, ôm chặt nàng từ phía sau.
Charlotte bị nàng ta siết chặt không thể cử động, cười cười, nói:
"Đã lớn như vậy rồi còn làm nũng?"
Chompu đặt cằm vào hõm xương bả vai gầy yếu, nắm chặt cánh tay, buồn bã hứa hẹn:
"Chị, chờ em, chờ em lớn rồi, chúng ta cùng nhau rời khỏi căn nhà này, đến lúc đó chỉ còn hai chúng ta, lần này em sẽ chăm sóc cho chị, em sẽ thay chị nấu cơm, giặt quần áo, sẽ mua cho chị thật nhiều đồ đẹp, đến lúc đó cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ở bên cạnh em là đủ."
"Rất sẵn lòng a."
Charlotte cười:
"Nếu muốn như vậy, Chompu phải chăm chỉ đọc sách, thi đại học thật tốt, tương lai mới có thể kiếm thật nhiều tiền để nuôi chị, có đúng không?"
Nàng chỉ xem lời Chompu là câu nói bâng quơ của trẻ con, không cho là thật.
Dù là sinh đôi đi nữa, sau này các nàng, mỗi người sẽ có một gia đình nhỏ của riêng mình, Chompu làm sao có thể chăm sóc nàng cả đời đây.
Chompu quay về phòng, Charlotte lại tiếp tục công việc.
Nàng muốn lau dọn nhà cửa đến mức sáng bóng, nếu may mắn làm mẹ nàng cao hứng, sẽ hào phóng cho tiền đổi đồng phục.
Đáng tiếc, hy vọng thất bại.
Prim gặp vận đen thua thảm, chập tối về đến nhà, bà khó chịu với mọi thứ trên đời, Charlotte liền biết không thể mơ mộng viển vông.
Nàng không nói gì, yên lặng thu đồng phục học sinh đang phơi ngoài ban công vào nhà, cẩn thận khâu vá.
Tay nghề của nàng không tệ, tỉ mẩn một hồi, vết thủng trên đồng phục được nối liền, từ xa nhìn vào căn bản không thấy rõ dấu vết hư tổn.
Chompu nhìn đồng phục nữ sinh trên người nàng, khẽ cau mày, thời điểm hai người đến bãi giữ xe, Chompu mới kín đáo đưa cho nàng 100 Baht.
"Tiền này ở đâu mà có?"
Chompu cười hì hì: "Hôm qua đóng học phí cho lão sư dạy múa, em xin nhiều hơn 100 Baht."
Charlotte vừa nghe, liền đẩy tiền vào tay chompu :
"Chị không cần, em trả cho mẹ đi."
"Trả lại? Như thế không phải sẽ bị mắng sao?"
Chompu nóng ruột khuyên nàng:
"Chị, cầm lấy đi, bây giờ còn ai mặc đồng phục chắp vá đi học a? Chị cứ như vậy mà vào lớp, khẳng định sẽ bị các đồng học trêu cười."
Charlotte cắn môi phản bác:
"Chị không trộm không cướp của ai, họ dựa vào cái gì mà cười chị? Nói chung tiền này không thể nhận."
Nàng dừng một chút, kiên định nói thêm: "Không phải đồ của mình, chị không cần."
Nói xong quay đầu bước đi, nàng không chú ý, va vào một chiếc xe đạp đang tiến đến.
"Chị!"
chompu thót tim, vội vàng chạy lên đỡ: "Chị không sao chứ? Có bị thương không?" nói rồi quay đầu mắng người trên xe: "Không có mắt hay sao mà va vào người khác như vậy?"
Charlotte không muốn gây sự, nàng lên tiếng ngăn cản:
"Chị không việc gì, chúng ta đi thôi, đừng đứng đây cãi nhau."
Chỉ nghe người kia cười, thấp giọng nói:
"Xin lỗi, trong này tối quá, mình không thấy rõ."
Giọng nói này...là Engfa, có điều ngữ khí khác xa vụ va chạm lần trước, hôm đó Engfa hung hăng ngạo mạn, căn bản không để Charlotte vào mắt, chứ đừng nói đến hai chữ "Xin lỗi", Charlotte nghe xong sững sờ, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên, người tủm tỉm cười nói xin lỗi, thực sự là Engfa.
"Lại là cô."
đối với nữ sinh này, Chompu không có ấn tượng tốt, kiểm tra một lượt, xác nhận Charlotte vô sự, liền nhấc chân muốn đi.
"Ôi, chờ mình một chút, chúng ta cùng đi!"
Engfa xuống xe, tùy tiện xếp xe vào một góc, nhanh chóng đuổi theo các nàng, gọi Chompu:
"Chompu, đừng đi nhanh như vậy, mình không đuổi kịp."
Chompu và Charlotte vùi đầu đi tới, không để ý đến cô.
Engfa không ngại, ngậm ý cười, không nhanh không chậm nối gót hai người, chompu bước nhanh, cô theo nhanh, Chompu giảm tốc độ, cô cũng làm theo.
Cái đuôi không thể cắt đứt khiến Chompu cực kỳ buồn bực, bước chân càng ngày càng nhanh, Charlotte không cao như nàng, chân không đủ dài, dần dần không theo kịp, trọng tâm bất ổn, cả người ngửa về đằng sau.
Chompu lo lắng với tay chụp lấy tay Charlotte nhưng đã trễ, Charlotte chuẩn bị tư thế sẵn sàng cho cú ngã chổng vó, bất ngờ rơi vào một vật thể mềm mại, không chút đau đớn, trái lại vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, tiếp nhận toàn bộ trọng lượng cơ thể nàng mà vẫn có thể đứng vững vàng chắc chắn.
Charlotte chưa kịp phản ứng, đã nghe engfa cười cười:
"Bạn học Charlotte , leo cầu thang cần phải chuyên tâm, không nên chần chừ a."
Hô hấp phả lên vành tai, rất nóng.
Charlotte ý thức được sau gáy va chạm với nơi nào, gò má ửng đỏ, đưa tay vịn lấy lan can né tránh, sau khi lấy lại cân bằng, nàng lúng túng nói với Engfa:
"Cảm ơn."
Engfa đương nhiên không để ý đến hai chữ này, ánh mắt trước sau như một dính chặt trên người Chompu, thấy Chompu lo lắng kiểm tra thân thể Charlotte, cô tằng hắng, lên tiếng giành công trạng:
"Chompu, mình cứu chị của cậu, cậu nên cảm ơn mình thế nào đây?"
Chompu trách mình suýt chút nữa đã hại Charlotte nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng biết rõ nợ Engfa một ân tình, thái độ dịu đi một chút, cười nhẹ, nói:
"Hôm nào rảnh, tôi mời cô ăn cơm."
Cái Engfa chờ chính là câu nói này, ánh mắt sáng lên, nụ cười trên mặt khuếch tán, gật đầu:
"Được a, mình sẽ chờ, Chompu, cậu đừng quên."
Engfa gọi hai tiếng "Chompu" thân mật, chompu là người nhận ơn, không tiện cự tuyệt, gật đầu đồng ý, nàng ta nhắc nhở Charlotte vài câu, rồi tiếp tục leo lên lầu.
Engfa và Charlotte cùng nhau bước vào phòng học.
Engfa đi trước, Charlotte theo sau, nàng khổ não suy nghĩ không biết làm thế nào để vào chỗ ngồi, nào ngờ Engfa không những không cố ý làm khó dễ, mà còn chủ động đẩy gọn ghế xuống bàn, lùi về sau hai bước, cười thân thiết dọn đường cho nàng bước vào.
Đột nhiên bùng nổ thiện ý như vậy, Charlotte có chút mơ hồ, không biết Engfa có âm mưu gì, mãi đến khi ngồi xuống rồi, vẫn còn chưa tỉnh.
Engfa thay đổi?
Bằng những gì Charlotte biết về cô, căn bản không thể.
Nhưng mà sau tiết tự học, Engfa chủ động cười nói, hỏi Trần Charlotte có muốn ra ngoài hay không, khiến nàng càng muốn biết nữ sinh này đang suy tính điều gì.
Engfa nhìn thấu tâm tư Charlotte, híp mắt cười, khoé mắt ôn nhu cong lên, nhẹ giọng giải thích:
"Hôm qua tâm tình của mình không tốt, thái độ quả thật không thích hợp, lần trước va vào cậu là lỗi của mình, hôm nay mình trịnh trọng gửi lời xin lỗi đến cậu. Charlotte, mình xin lỗi. Mình chỉ muốn kết bạn, không có ý gì khác, như vậy có thể chứ?"
Giọng nói của Engfa vốn rất êm tai, lúc nói chuyện thanh âm lên xuống giống như hoà tấu, mang theo ôn nhu càng khiến người nghe say sưa, đôi mắt cười hình nửa vầng trăng, phóng ra tia điện, Charlotte cuốn sâu vào ánh mắt đó, ngất ngất ngây ngây.
Rất ít người từng bày tỏ thiện ý với nàng, Charlotte không có kinh nghiệm xử lý, nàng không biết phải từ chối thế nào, vô thức gật gật đầu, mơ mơ màng màng cảm thấy nữ sinh này cũng không giống người xấu.
"Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính thức là bạn."
Engfa bày ra vẻ mặt vui mừng, cười tươi càng đẹp mắt, Charlotte chóng mặt, không phát hiện ẩn sâu trong con ngươi kia, là đắc ý và coi thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com