Charlotte sững sờ, lắc đầu nói không biết, cười khổ hỏi trợ lý:
"Tại sao lại nói chuyện này với tôi?"
Trợ Lý trả lời như người máy, mặt không cảm xúc, hơi gật đầu, nói:
"Xin lỗi, tôi nhiều chuyện."
Charlotte rơi vào thất thần, mãi đến khi hộ lý đưa thức ăn vào, mới thức tỉnh, nói các nàng để thức ăn trên bàn là được.
Engfa nằm bất động, Charlotte ngồi trên giường bệnh, không thấy ngon miệng, mặc kệ thức ăn nguội lạnh cũng không động đũa, lúc này cửa phòng chầm chậm mở ra, tiếng bước chân ngày càng gần, Charlotte vểnh tai nghe, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Cherine mắt ngấn lệ.
"Mẹ..."
Cherine thả nhẹ âm thanh, một chữ trôi qua yết hầu rồi nghẹn lời.
Ngày Charlotte bị bắt cóc, Cherine tham gia liên quan với bạn học, đợi đến khi nàng quay về mở cửa ra, không thấy mẹ, chỉ thấy một đám cảnh sát tìm vật chứng, Engfa đứng cạnh cửa vẻ mặt kinh hãi.
Cherine sợ đến run chân, nắm lấy tay áo Engfa, hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì? Mẹ con đâu?"
Engfa không lên tiếng.
Tất cả đang trong quá trình điều tra Engfa không biết cái gì được phép nói, cái gì không nên nói, tìm một nữ cảnh sát, tận lực ôn hoà kể cho Cherine nghe đầu đuôi câu chuyện.
Cherine nghe xong, hai chân run cầm cập không đứng nổi, tâm trạng một mảng mờ mịt, không biết nên làm gì cho phải, chỉ nhìn về phía Engfa:
"Dì Waraha, mẹ con...Mẹ con sẽ không sao đúng không..."
"Đừng nghĩ nhiều."
Engfa xoa đầu nàng, trầm giọng nói:
"Ở chỗ này một mình không an toàn, trước tiên hãy tới nhà dì mấy ngày, dì sẽ tìm người chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho con, thiếu cái gì cứ trực tiếp nói với người đó là được, an tâm chờ mẹ con trở về, mẹ con nhất định sẽ không sao."
Cherine bất an chờ tin tức, nào biết kéo dài đến đêm trừ tịch.
Nhà nhà đốt đèn đoàn viên, Cherine một mình ở trong biệt thự của Engfa trong lòng không ngừng lo lắng, đêm không thể chợp mắt, chuông điện thoại vừa vang bất giác run lên, chỉ lo nhận được tin xấu.
Charlotte nhìn thấy Cherine, nàng hơi ngưng lại.
Khuôn mặt nhỏ hốc hác, gò má nâng cao hơn thường lệ, viền mắt xanh đen, tóc cột bừa bãi trên đỉnh đầu, ánh mắt Cherine quét qua vết khâu trên cổ Charlotte, đỏ mắt nhào vào lòng nàng nghẹn ngào, Charlotte bị đau, lại liếc nhìn Engfa, vỗ vỗ vai nàng, ra hiệu ra ngoài nói chuyện, Engfa vẫn chưa tỉnh.
Hộ sỹ tìm cho mẹ con các nàng một phòng bệnh trống, Cherine lúc này mới khóc thành tiếng, nước mắt tuôn không ngừng, Charlotte động viên nàng:
"Cherine đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ không sao."
Cherine khóc đến mệt lả, lau lau nước mắt, nói lắp bắp:
"Con còn tưởng...Còn tưởng...Sẽ không được thấy mẹ nữa...."
Trên đời này Cherine chỉ có Charlotte là người thân, nàng làm sao có thể không sợ? Nói cho cùng Cherine cũng chỉ là trẻ con, cho dù so với bạn cùng lứa tuổi trưởng thành hơn chút, mẹ nàng mất tích chưa rõ sống chết, nhất thời hoang mang lo sợ, bây giờ một lần nữa được gặp Charlotte bằng xương bằng thịt, tâm tình đè nén mấy ngày nay rốt cuộc có cơ hội phát tác.
Charlotte ôm nàng, hống nàng một lúc, Cherine ổn định tâm tình, lau khô nước mắt, mang theo giọng mũi, hỏi:
"Mẹ, dì Waraha bị làm sao vậy?"
Cherine bước vào phòng bệnh thì đã thấy Engfa băng kín băng gạc, thiết nghĩ bị thương rất nặng.
Trong lòng Charlotte ngũ vị tạp trần, không che giấu được tâm tình trên mặt, khóc không giống khóc, cười không giống cười:
"Mặt bị thương."
Cherine có chút giật mình, chần chừ nói:
"Dì sẽ..."
"Sẽ không." Charlotte chắc chắn:
"Engfa nhất định có thể khôi phục."
Sau đó lại lầm bầm lặp lại, nhất định sẽ tốt đẹp. Tựa hồ cả bản thân nàng cũng không có lòng tin, chỉ có thể tự động viên tâm tình.
Charlotte nghĩ đến Engfa , giờ khắc này nàng và Cherine đang ở đây thì Engfa không có ai bên cạnh, vạn nhất tỉnh rồi, muốn uống nước ấm cũng không ai phụ một tay, bèn căn dặn Cherine về nhà, an tâm ngủ ngon, không cần lo lắng, tiễn nàng rồi liền trở về phòng bệnh, nào ngờ đẩy cửa bước vào, giường bệnh đã trống rỗng.
Nhịp tim Charlotte đột nhiên hẫng một nhịp, bước ra cửa giữ lấy một vị hộ sỹ đi ngang qua, hỏi:
"Bên trong phòng này vừa nãy còn có người, bây giờ đã đi đâu rồi!"
"Tôi...Tôi không biết..."
Hộ sỹ bị nàng doạ cho bối rối, sau đó giúp nàng tìm hộ sỹ trực phòng tới hỏi, hộ sỹ này nói:
"Người thân bệnh nhân giường này vừa đến, yêu cầu chuyển viện, cho nên đã chuyển đi rồi."
"Chuyển đi đâu rồi!" Charlotte lớn tiếng chất vấn.
Hộ sỹ không e dè, chỉ nói: "Đây là thông tin của bệnh nhân, bệnh viện không được tiết lộ."
Thời điểm Charlotte còn đang căng thẳng, trợ lý Engfa đi tới, đợi hộ sĩ rời đi, Charlotte mới hỏi:
"Engfa đi đâu?"
"Trợ lý nói:
"Austin tiểu thư yên tâm, hiện tại Waraha tổng rất an toàn."
"Tôi hỏi Engfa đang ở đâu!"
Trợ lý ngừng lại, nói: "Vừa nãy Ning phu nhân phái người đến, hiện tại đã đưa Waraha tổng đến bệnh viện tư nhân để trị liệu."
Trợ lý nghĩ gì đó, vội bổ sung: "Ning phu nhân là mẹ ruột Waraha tổng."
Charlotte nhất thời không kịp ứng phó.
Người thân của Engfa,Charlotte chỉ biết một Enlly, nhưng hai người này cùng cha khác mẹ, tình cảm cũng không thân dày, lúc nào cũng ngầm cạnh tranh, tình thân bạc bẽo, không tính là người thân, mà những việc liên quan đến ba mẹ, xưa nay Engfa không chủ động nói, cho nên Charlotte cũng không tiện đề cập tới.
Đây có thể xem là lần đầu tiên Charlotte thu được tin tức về người thân của Engfa.
Nghĩ cũng phải, con gái xảy ra chuyện lớn như vậy, người làm mẹ làm sao có thể không biết? E sợ giờ khắc này đang rất thương tâm.
"Tôi không thể đi cùng Engfa sao?" Trầm mặc một lát, Charlotte mới khẩn cầu:
"Tôi muốn chăm sóc Engfa."
Trợ lý nói:
"Xin lỗi Austin tiểu thư,Ning phu nhân nói, bất luận là ai cũng không cho gặp mặt."
Hắn dừng lại, lại bồi thêm một câu:
"Đặc biệt là cô."
Charlotte hoảng hoảng hốt hốt, tựa hồ có thể hiểu nguyên do.
Là chuyện đương nhiên, bất luận người mẹ nào, cũng sẽ không trơ mắt nhìn bảo bối quý giá của mình lúc đi một thân lành lặn, lúc về vết thương chi chít mà không oán hận kẻ gây ra.
Mẹ Engfa đương nhiên sẽ ghét nàng, hận nàng, Engfa có ngày hôm nay, đều là chuỵện tốt nàng làm ra.
"Tôi còn có cơ hội gặp lại Engfa một lần không?" Charlotte lại hỏi.
Trợ lý không trả lời vào vấn đề, chỉ nói:
"Austin tiểu thư hãy an tâm dưỡng bệnh, ngày mai Ning phu nhân sẽ đến Phuket, phu nhân nói, ngày kia liền muốn gặp cô."
Charlotte áng chừng biết được Ning phu nhân có ý gì, sợ là muốn đoạn tuyệt quan hệ giữa nàng và Engfa.
Đoạn tuyệt cũng tốt.
Charlotte nghĩ, nàng và Engfa bên nhau, lảo đảo một hồi, rốt cuộc cả hai đều nhận lấy một thân tổn thương, có lẽ số trời đã định, các nàng không thể ở cùng một chỗ, là sai người sai thời điểm, không bằng buông tay, để đối phương một đời an ổn, mặc kệ đối với cũng là việc tốt.
Engfa không còn ở đây, một mình Charlotte nằm trong phòng bệnh, không kham nổi tiền viện phí đắt đỏ, ngày hôm sau liền làm thủ tục xuất viện, bị trợ lý Engfa ngăn lại, nói nàng cứ an tâm ở lại, không cần lo lắng về viện phí.
Ngày thứ ba, Charlotte bất an, mơ mơ hồ hồ suy nghĩ "Ning phu nhân" trong truyền thuyết sẽ hẹn gặp nàng vào hoàn cảnh nào, ở đâu. Không nghĩ tới Ning phu nhân tự mình đến phòng bệnh của nàng.
Một khắc nhìn thấy Ning phu nhân, rốt cuộc Charlotte biết Engfa có vẻ bề ngoài xuất sắc như vậy là di truyền từ ai, Ning phu nhân này cũng là mỹ nhân trên mỹ nhân, mặc dù độ tuổi trung niên, nhưng da dẻ, cơ thể được chăm sóc rất tốt, khuôn mặt tinh xảo non mềm như thiếu nữ, đôi mắt kia và cặp mắt của Engfa giống nhau như đúc, sóng nước dịu dàng, khiến người nhìn khó quên.
Chỉ là giờ khắc này, trong đôi mắt kia hiện ra vô vàn hàn quang, sau khi ra lệnh mấy người theo sau đứng bên ngoài, quay về Charlotte, đánh thẳng vào vấn đề, không nửa câu chào hỏi:
"Tôi tuyệt đối không đồng ý chuyện cô và Engfa ở bên nhau, nếu thức thời thì hãy tự mình rời đi, đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh, lúc đó có muốn cũng không còn đường lui."
Charlotte trầm mặc một giây đồng hồ, liền gật đầu, nói:
"Được."
Đem hết thảy lời Ning phu nhân chuẩn bị sẵn không có cơ hội nói ra, nhất thời nghẹn lời, ánh mắt nhìn Charlotte không giấu được kinh ngạc.
Bà nghĩ Charlotte là ký sinh trùng bám chặt vào Waraha gia, nào dễ dàng buông tay như thế? Không nghĩ tới nàng sẽ đáp ứng nhanh như vậy, Ning phu nhân ngờ vực:
"Cô đừng nghĩ có thể dùng thủ đoạn gì với tôi."
Charlotte xì khẽ, tự giễu: "Chẳng lẽ phu nhân còn sợ thủ đoạn của tôi?"
Ning phu nhân lạnh lùng hoà hoãn, nói:
"Nếu cô đã nói như vậy, sau khi chữa lành vết thương thì mau đi đi, trên thế giới này muốn đi đâu là tuỳ cô chọn, tốt nhất là cách Phuket càng xa càng tốt, tôi sẽ tự mình phái người đưa cô đi, tận lực che giấu hành tung, không thể để Engfa tìm cô lần thứ hai."
Ning phu nhân rời đi, mạnh tay kéo cửa, chấn động đến mức tâm Charlotte run lên mấy hồi.
Bà đi quá nhanh, Charlotte cũng không kịp hỏi, vết thương của Engfa như thế nào rồi? Đã mở băng vải chưa? Đã thấy mặt mình hay chưa?
Nếu như nàng có thể bên cạnh cô, chí ít cũng có thể ôm Engfa an ủi, dù sao nàng đã từng trải qua giai đoạn này, biết rõ cảm giác lòng như tro nguội là thế nào.
Cũng may còn nghe được thông tin từ trợ lý, Engfa có khả năng phục hồi như cũ, dựa vào thân thế của cô, cho dù mặt bị đâm thủng, Waraha gia cũng sẽ tìm được biện pháp.
Charlotte miễn cưỡng vực lại tinh thần, làm như không có chuyện gì khác thường, tiếp tục ôn thi chuẩn bị cho kỳ thi chứng nhận tư cách lão sư.
Nguyên tưởng rằng Ning phu nhân sẽ không đến nữa, nào ngờ Charlotte xuất viện được hai tuần, bà lại tới, yêu cầu Charlotte quay một đoạn video, muốn nàng tự mình nói rõ:
Engfa, tôi không còn yêu thích cô, cô đừng đến tìm tôi nữa.
Charlotte cúi đầu, không chịu đáp ứng, Ning phu nhân thở dài, nói:
"Charlotte Austin , Engfa đã tuyệt thực một tuần rồi."
Trái tim nàng tàn nhẫn run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com