76. Ghen
Nguời có dính líu đến Chompu, Engfa để tâm, âm thầm điều tra về hắn, trong khoảng thời gian là sinh viên đại học hắn từng hẹn hò chóng vánh với vài cô bạn gái, hắn theo học nghiên cứu sinh ở đại học quốc nội, từ lâu đã không còn can hệ đến Chompu.
Hắn dựa vào khả năng của mình vượt qua mấy vòng thi sau đó chính thức trở thành lão sư, lý lịch sạch sẽ, xem ra mối liên hệ duy nhất giữa hắn và Chompu đã kết thúc kể từ khi tốt nghiệp cấp ba.
Như vậy Win gặp gỡ Charlotte là hoàn toàn trùng hợp.
Nghĩ lại thì, nam sinh mười bảy mười tám tuổi ngông cuồng, sau này hắn từng hẹn hò với vài cô gái, đương nhiên không có đạo lý chung tình với Chompu.
Engfa tạm thời yên lòng, lẳng lặng quan sát, nghĩ lại, cho dù Win có ác ý, thì trong mắt Engfa, một lão sư sơ trung cũng chỉ là bóng nước mà thôi!
Win vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, năm đầu tiên công tác dưới chức vụ lão sư, là một thanh niên năng động, những nam nữ sinh đều rất thích vị lão sư trẻ tuổi có sức sống này, có thể không quản lớn nhỏ chơi nháo cùng chúng.
Cherine cũng thích Win, nghe nói hắn và mẹ là bạn học cũ, thường hỏi hắn những chuyện về mẹ nàng thời đi học.
Năm đó Charlotte không có gì đáng chú ý, nếu nàng không phải chị ruột Chompu, e sợ Win cũng không nhớ nàng là ai, không biết kể thế nào, chỉ nói:
"Năm đó lão sư và mẹ con ít chơi chung, cho nên rất nhiều chuyện không chú ý."
"Vậy năm đó người bạn thân thiết nhất với mẹ con là ai?"
"Nghĩ lại cũng thật lợi hại, bạn thân của mẹ con họ Waraha, gọi là Engfa Waraha, chính là tổng giám đốc công ty y dược Waraha thị tiếng tăm lẫy lừng bây giờ, năm đó các nàng như hình với bóng."
"Người bạn thân nhất của mẹ con là Engfa Waraha?"
Cherine há miệng muốn rơi luôn cằm.
Đùa gì thế? Thời điểm Engfa xuất hiện, mẹ nàng hận không thể một cước đá cô văng xa tận Thái Bình Dương, trước đây hai người là bạn sao?
Cherine muốn truy hỏi, đáng tiếc chuông vào lớp reo lên.
Win luôn quan tâm con cái của đồng học cũ hơn một phần, đáng tiếc Cherine một mực nói không hứng thú với môn địa lý, Win gọi nàng lên bảng trả bài thì Cherine vẫn trả lời vừa đủ, hắn không có cách nào khác, từ từ không còn gọi nàng. Mỗi người có một lĩnh vực sở trường, không thích địa lý, tương lai thi đại học không chọn địa lý là được rồi, cũng chẳng phải việc gì to tát.
Cuối kỳ, Cherine thi môn thể dục, nam sinh chạy 1000 mét, nữ sinh chạy 800 mét, cả lớp mấy chục học sinh chen vào hàng bắt đầu, đợi lão sư thể dục hô một tiếng liền lao ra, trong lúc hỗn loạn Cherine bị ai đó giẫm gót chân, vừa chạy chưa tới 2 mét đã ngã bổ nhào trên đường băng, hai đầu gối chà xát túa máu, lòng bàn tay chống đỡ nóng như lửa thiêu.
"Dừng lại!"
Lão sư hét lớn, vẻ mặt đại biến, xông tới kiểm tra thương tích của Cherine. Làm lão sư sợ nhất là học sinh bị thương, nếu phụ huynh đến trường đại náo, cho dù không nghiêm trọng đến nỗi bị đuổi việc, thì cũng đừng mơ đến chuyện thăng tiến.
"Bạn học Cherine, thầy đưa em đến phòng y tế.
" Lão sư thể dục muốn đỡ Cherine dậy.
Trùng Win ra căn tin mua nước, ngang qua thao trường nhìn thấy dòng máu chảy từ đầu gối Cherine xuống bắp chân, hắn khiếp sợ, chạy tới hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Chạy bộ không cẩn thận ngã bị thương."
Lão sư thể dục đáp:
"Win lão sư, thầy đến rất đúng lúc, phiền thầy trông lớp giúp tôi mười phút, bây giờ tôi đưa bạn học này đến phòng y tế."
"Đưa đến phòng y tế thôi sao? Vết thương có vẻ rất nghiêm trọng, vạn nhất xử lý không tốt, hoặc là bị gãy xương thì sao?"
Win trầm tư một lúc, nhét ly nước vào tay lão sư thể dục, nói:
"Vừa hay sáng nay tôi trống tiết, như vậy đi, tôi dẫn con bé đến bệnh viện kiểm tra, Pakin lão sư, thầy chờ tôi báo với hiệu trưởng một tiếng."
"Vậy thì thật cảm ơn Win lão sư!"
lão sư thể dục cảm tạ, đặt Cherine lên lưng Win , nhìn hắn cõng nàng về hướng cổng trường học.
Trên đường đến bệnh viện, win thay Cherine gọi cho Charlotte, học sinh bị thương là chuyện đại sự, không thể không báo với phụ huynh.
Charlotte nghe tin Cherine té bị thương, gấp đến độ không nói hai lời chạy đến bệnh viện, đến nơi thì bác sĩ đã băng bó xong vết thương, không tổn hại đến xương, chỉ là vết thương ngoài da, bởi vì diện tích bề mặt da bị tổn thương lớn, vì lẽ đó trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng kỳ thực không sao.
Charlotte nghe xong thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm nói:
"Doạ chết mình rồi, doạ chết mình rồi..."
"Uống ngụm nước trước đi."
Win rót cho Charlotte ly nước.
Charlotte uống cạn, đem tâm tình đè xuống, mới nhớ nói lời cảm ơn:
"Cảm ơn cậu, nhờ cậu đưa Cherine đến bệnh viện, làm lỡ công việc, thật xin lỗi."
"Bạn học cũ không nên khách khí a."
Win cười nói: "Cherine là viên ngọc quý cậu nâng trong tay, mình có thể không quan tâm con bé sao? Bạn học năm đó bây giờ đường ai nấy đi, mình cũng chỉ còn liên hệ với một mình cậu, nói thật với cậu, mình từ xa chuyển đến đây công tác, không có bạn bè gì, gặp được cậu mình rất cao hứng! Nếu cậu cảm thấy ngại thì từ nay đừng xem mình là người ngoài, sau này mình và cậu làm bạn. Rảnh rỗi cùng nhau tụ tập, mình cũng không đến nỗi cô quạnh ở đất Phuket, cậu nói có đúng không?"
Lời nói này chân thành, lại không theo khuôn mẫu, Charlotte nghe xong cảm xúc có chút dâng trào, kích động, nói:
"Được, sau này chúng ta là bạn, Win, cậu thật sự là người có lòng nhiệt tình, nếu cậu không chê, tối nay đến nhà mình dùng bữa đi, coi như mình cảm ơn cậu đã cõng Cherine đến đây."
"Không chê! Vừa vặn mình ăn cơm căn tin đến chán rồi, Charlotte, hôm nay nhất định cậu phải đãi mình mấy mon ngon cho thoả!"
Charlotte nói, đó là chuyện đương nhiên.
Ba người đợi lấy thuốc, buổi chiều Win có tiết dạy, cẩn thận hẹn gặp lại vào buổi tối, Charlotte cho hắn địa chỉ nhà.
Tối hôm đó Win đúng hẹn mà tới, quả nhiên Charlotte làm một bàn thức ăn ngon, Win khen không dứt miệng. Hắn là người thích nói chuyện, một buổi tối nói không ngừng nghỉ, cũng không biết vô tình hay cố ý, hỏi:
"Charlotte, sao chỉ có cậu và Cherine? Chồng cậu đâu?"
Charlotte : "Mình..."
Cherine trách móc: "Mẹ con còn chưa kết hôn mà, làm sao có thể có chồng?"
Win: "Không kết hôn? Vậy Cherine..."
"Con là do mẹ con nhận nuôi."
"Hoá ra là vậy."
Win bỗng tỉnh ngộ, thấy mẹ con hai người đều không kiêng kỵ chuyện này, mới yên tâm thở phào:
"Mình đã nghĩ, cậu và mình cùng tuổi, tại sao đã có con gái tận mười mấy tuổi? Hoá ra là như vậy, Cherine, năm đó lúc còn trên ghế nhà trường mẹ con đã là người tốt bụng, nàng nhận nuôi con cũng không có gì là lạ."
"Tâm địa tốt, tính khí tốt, lại nấu ăn ngon, Charlotte, sau này nam nhân nào lấy được cậu, thực sự là người có phúc."
Win cười cười nói.
Charlotte cũng giễu cợt:
"Cậu đừng nói móc mình, cũng không nhìn một cái mình thế nào."
"Thế nào? Mình thấy rất tốt!"
Win nói: "Trên đời, kẻ nhìn mặt mà bắt hình dong là người nông cạn, hai người bên nhau quan trọng là thấu hiểu, chia sẻ, như thế cuộc sống mới có tư vị, đúng không?"
Win nói lời này khiến hảo cảm về hắn trong Charlotte tăng thêm một tầng, thầm nghĩ cao trung không phát hiện, Win là người có tư tưởng cao nhã như thế.
"Win lão sư nói lời này, chắc không phải lão sư coi trọng mẹ con đó chứ?" Cherine nháy mắt trêu ghẹo.
"Cherine đừng nói bậy!"
Charlotte quát khẽ, hướng về Win:
"Thật xấu hổ, Cherine bị mình dạy hư rồi, nói chuyện tuỳ tiện không suy nghĩ."
"Không việc gì."
Win cười ha ha, nói:
"Thật ra đúng là lão sư muốn cưới một nữ nhân tính cách gần như mẹ con, đáng tiếc vừa mới đi làm, trong túi vẫn chưa có tiền, muốn sống yên phận ở Phuket này còn rất xa vời, nói gì đến chuyện thành gia? Trái lại để nữ nhân tốt như mẹ con theo lão sư chịu khổ, chỉ sợ mẹ con còn nhìn không lọt mắt a!"
Tán gẫu một hồi liền nói đến chuyện kết hôn rồi, Charlotte biết hắn chỉ là trêu ghẹo Cherine, nhưng mặt vẫn đỏ tới mang tai đứng ngồi không yên, trùng hợp lúc này có người gõ cửa, Charlotte mượn cơ hội trốn thoát, dĩ nhiên vị khách không mời mà đến kia là Engfa.
"Sao lại đến đây?" Charlotte có chút sững sờ.
Engfa nhìn nàng một mặt vô tội, trong lòng bực mình, đều nói đến kết hôn rồi, cô có thể không lên sao? Còn không đến, vợ nhỏ của cô sắp trở thành vợ của Win rồi.
Vốn tưởng Win và Chompu không có mối quan hệ gì là có thể yên lòng, ai mà ngờ, hắn chủ ý muốn trêu ghẹo Charlotte.
Hoặc là nói Charlottenhư món bảo bối bị bụi che hào quang, dù như vậy cũng đã bị người để ý, hôm qua là Chompu, hôm nay là Win, ngày còn không biết sẽ là ai đây?
"Chưa ăn tối, đói bụng lắm."
Engfa tựa làm nũng, cúi đầu bên tai nàng, cố ý làm ra dáng vẻ ám muội trước mặt Win.
Win là trai thẳng, căn bản không nhìn ra Engfa và Charlotte có gì mờ ám, lại nhất thời không nhận ra người đến là Engfa , chỉ cho là chị em tốt của nàng đến chơi, nữ nhân chơi với nhau chính là như vậy, chẳng có gì lạ.
Ngay trước mặt người khác bày ra tư thế thân mật, tâm Charlotte nhảy một cái, nàng muốn lùi về sau, lại bị Engfa hững hờ giữ sau lưng, theo đà hướng về trong ngực, trái lại hai người dính càng gần hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com