Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50

Bên kia, Charlotte Austin mang ngọc tiểu trư Engfa Waraha cho bảo bảo về phòng ký túc.

Lalita Aprasa thấy nàng về thì hỏi: "Charlotte, vừa rồi bồ ra ngoài làm gì đó?"

Charlotte Austin cười một cái nói: "Engfa Waraha khắc cho Tiểu Waan cái đồ chơi tiểu trư, nói mình xuống mang lên, bồ xem." Charlotte Austin nói rồi mở túi phúc ra lấy ngọc tiểu trư đưa cho Lalita Aprasa xem.

Lalita Aprasa không hiểu nhiều về ngọc, nhưng thấy miếng ngọc giống tiểu trư y hệt, nghi ngờ hỏi: "Charlotte, bồ nói là Engfa Waraha khắc đó hả? Cô ta còn có nghề này sao?"

Charlotte Austin lắc đầu nói: "Mình cũng không biết, nhưng mà cô ấy nói với mình là tự tay khắc cho Tiểu Waan, mình thấy tỉ lệ ngọc không tệ, liền mang về cho Tiểu Waan, đúng lúc Tiểu Waan chúng ta còn chưa có ngọc a."

"Thôi đi, mình thấy là cô ta đi mua thì có, Charlotte bồ bị lừa rồi đó." Lalita Aprasa o nhắc nhở.

Charlotte Austin cười khẽ một tiếng nói: "Mình cũng cái gì chứ? Là cô ấy đưa cho Tiểu Waan mà, không cần lo cho mình, Lalita, chúng ta cũng không cần phải trông gà hoá cuốc như vậy."

"Ừ, vậy bồ giữ cho cẩn thận nha." Lalita Aprasa nói rồi trả lại ngọc cho Charlotte Austin.

Charlotte Austin cầm dây đeo của ngọc, lắc lư trước mặt Tiểu Waan, chơi với Tiểu Waan: "Tiểu Waan thích tiểu trư này không? Có thấy ngây thơ đáng yêu như con không?"

Bảo bảo mở to hai mắt đảo tới đảo lui theo độ lắc của tiểu trư, đưa tay nhỏ lên muốn bắt lấy tiểu trư, nhưng mà bản thân chỉ có thể nằm trên giường, không ngồi dậy được, đành phải đưa hai tay nhỏ lên vói vói gấp gáp kêu nha nha nha.

Charlotte Austin nhìn bảo bảo đáng yêu, để cho bảo bảo được chạm vào tiểu trư nên hạ tiểu trư xuống, vừa với bàn tay bảo bảo có thể chụp được, khi bảo bảo đưa tay chuẩn bị cầm thì Charlotte Austin kéo nhẹ sợi dây, tiểu trư lại cách xa tay bảo bảo một khoảng.

Bảo bảo phát hiện không đơn giản nữa rồi, chân mày nhíu lại, xem ra là muốn giận dỗi rồi, hai tay nhỏ siết thành đấm nhỏ thả xuống giường, cái miệng nhỏ không ngừng "nha nha nha, ô ô, nha!" kháng nghị.

Charlotte Austin đều bị bảo bảo manh manh chọc vui vẻ, Tiểu Waan của nàng thật đáng yêu, giận dỗi cũng chọc vui như vậy, còn học được cách giận dỗi.

Bảo bảo thấy mẹ không định cho nàng chơi ngọc tiểu trư, còn cười nàng, cái miệng nhỏ bĩu lên, chuẩn bị chơi chiêu thứ ba, cũng là chiêu quen dùng nhất, đó chính là khóc đại pháp.

Hiển nhiên Charlotte Austin cũng nhận ra điều này, ngay lúc bảo bảo còn chưa khóc, thì vội để ngọc tiểu trư vào tay của bảo bảo.

Ngọc tiểu trư có đầu không to, cũng vừa tay nhỏ của bảo bảo, ngọc tiểu trư cầm vào cũng chiếm hết lòng bàn tay của bảo bảo.

Lấy được ngọc tiểu trư, khuôn mặt bảo bảo liền rạng rỡ hẳn lên, còn nhìn Lalita Aprasa lắc lắc ngọc tiểu trư khoe khoang: "Nha nha nha."

Lalita Aprasa buồn cười nhìn bảo bảo nói: "Con biết lấy rồi a, Tiểu Waan của chúng ta là giỏi nhất a."

Bảo bảo cũng không biết Lalita Aprasa nói cái ì, ngược lại lấy được tiểu trư là nàng vui vẻ rồi, nắm chặt ngọc tiểu trư trong tay bắt đầu chơi.

Charlotte Austin cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ của bảo bảo nói: "Tiểu trư này là do người xấu kia làm cho Tiểu Waan, cô ấy nói là khắc cho Tiểu Waan, Tiểu Waan thích không?"

Bảo bảo nghe không hiểu, chỉ mở to mắt nhìn Charlotte Austin mỉm cười.

Nhìn con gái đáng yêu lại hiểu chuyện, trong lòng Charlotte Austin mềm nhũn, hơn nữa gần đây phát sinh nhiều việc cũng chứng thực Engfa Waraha đã thay đổi, vậy mình có nên cho Engfa Waraha gặp bảo bảo không? Nói cho cùng bảo bảo cũng đã gần 5 tháng rồi nhưng chưa gặp mặt mami lần nào.

Bảo bảo cũng không biết Charlotte Austin đang nghĩ gì, một mình cầm dây chơi đùa, ngược lại chỉ cần là đồ mới, đều có thể gây chú ý với con nít, bảo bảo cũng như vậy, mới bị ngọc tiểu trư hấp dẫn chơi đùa không ngừng, chơi ngọc tiểu trư một hồi, bảo bảo lại há to cái miệng không răng đi cắn ngọc tiểu trư.

Charlotte Austin buồn cười lấy ngọc tiểu trư từ trong miệng bảo bảo ra, vừa chọc chọc khuôn mặt nhỏ của bảo bảo vừa dặn dò: "Cái này là cho con chơi, không phải để ăn biết chưa?"

"Nha nha?" Bảo bảo vô tội mở to mắt nhìn về phía Charlotte Austin.

Charlotte Austin khẽ cười lau sạch ngọc tiểu trư rồi trả lại cho bảo bảo, bảo bảo cầm ngọc tiểu trư nhìn một hồi, chuẩn bị há miệng cắn tiếp, lại bị Charlotte Austin cản lại, bảo bảo dường như hiểu được cái này không thể cắn, nghe lời cầm trong tay chơi.

Engfa Waraha lúc quay về ký túc, thì thấy ba người bạn cùng phòng đang đứng dưới lầu ký túc, vây quanh một chiếc xe nhỏ hai chỗ ngắm ngía.

Engfa Waraha tò mò đi tới hỏi: "Mấy bà đứng tụm tụm chỗ này làm gì vậy? Xe này bị gì hả?"

Mali Ananda cười cười nói với Engfa Waraha: "Bà thì sao? Trang điểm riêng nữa, đi tìm ai hả?"

Engfa Waraha cười khẽ một tiếng nói: "Tui vốn xinh đẹp tinh xảo mà, không tìm ai thì mỗi ngày tui cũng phải ăn mặc thật đẹp chứ."

"Dẹp đi, tự luyến, phải rồi bà xem đi, xe tui mới mua đó thế nào hả?" Mali Ananda vui vẻ nói, chiếc xe cô mua là phiên bản mới ra không lâu, mua một chiếc Mercedes-Benz Smart hai chỗ ngồi, tiện cho việc tập lái xe.

Engfa Waraha nhìn cái xe màu cam một chút, gật đầu tán đồng cười nói: "Không tệ nha người già vui, còn màu cam đồ, cũng chói dữ ha."

"Cái tên Engfa Waraha cô, lão nương chạy là mercedes-benz smart biết chưa hả? Người già vui cái khỉ gì chứ." Mali Ananda xém chút tức điên lên, cô còn đang cảm thấy cái xe của mình rất đáng yêu a, đến trong miệng của con nhỏ Engfa Waraha chết tiệt này lại thành người già vui? Cái xe này của cô màu sắc đáng yêu như vậy mà, làm gì có người già nào lái chiếc xe màu rực rỡ như vậy chứ?

Engfa Waraha cười lùi về sau vài bước, sợ bị đòn rồi nói tiếp: "Mali đừng giận mà, dù sao cũng chỉ là cái xe hai chỗ ngồi thôi, cái này cũng như ý nghĩa là người già vui thôi không phải sao?"

"Tức chết mà, tức chết mà, không phải người già vui, không phải người già vui!" Sao cô ta có thể nhìn xe của mình như vậy chứ? Mali Ananda muốn đánh một trận với Engfa Waraha.

Kết quả cô thấy hai người bạn cùng phòng còn lại, Ploy Hansa và Sarai Isra còn đang đứng ở kia nín cười, cái này càng khiến cho Mali Ananda tức điên hơn: "Được a, hai bà còn cười tui, vốn định chở hai người đi dạo một vòng, hừ, giờ không cần nữa, tui đi tìm Gamon chơi."

Gần đây Mali Ananda hay nhắn tin qua line với Gamon Waraha, mấy ngày nay Engfa Waraha cũng bận rộn, Gamon Waraha cũng không quấy rầy gì Engfa Waraha, sợ ảnh hưởng Engfa Waraha học hành, làm việc, đến cả lúc nhắn tin với Mali Ananda cũng chỉ hỏi chị gái nàng đang làm gì.

Mali Ananda chỉ cảm thấy cô bé Gamon Waraha có thể sánh bằng Engfa Waraha nhìn còn thuận mắt hơn, từ khi hai người nhắn tin với nhau Gamon Waraha hay hỏi Engfa Waraha đang làm gì, cho đến giờ ngoại trừ hỏi Engfa Waraha đang làm gì ra thì hai người cũng thường xuyên nói những chuyện khác.

Mali Ananda biết buổi chiều Gamon Waraha nghỉ ở nhà, liền gọi điện cho Gamon Waraha, nói đưa nàng đến trường học chơi, còn nói lần trước muốn dẫn nàng đi xem thư viện mà còn chưa đi, đúng lúc mình mới mua xe, cô muốn tìm Gamon đến phân xử cho mình, Engfa Waraha kia quá khinh người! Mercedes-benz smart mà là người già vui sao?

Gamon Waraha nhận được điện thoại của Mali Ananda thì rất vui, ngoại trừ Samorn ra thì ở chỗ làm nàng không có bạn bè nào khác, nhóm người ở trọ chung quan hệ cũng không mấy tốt.

Gamon Waraha lấy bộ đồ mới lần trước chị gái mua cho mình ra, chuẩn bị thay.

Preeda thấy Gamon Waraha thay đồ còn tiếc mặc đồ mới, cười xì nói: "Ê, Gamon đi đâu đó? Chịu mặc đồ mới rồi hả? Lúc trước không phải luôn coi như đồ quý để trong tủ sao?"

Gamon Waraha nghe thấy cũng không để ý, cười một cái nói: "Có người bạn muốn đưa mình đến thư viện đại học Phuket đi dạo, trước kia mình đã muốn đi rồi, nhưng không có thẻ học sinh của trường nên không thể vào được, lần bạn ấy mang mình đi cùng."

Preeda nghe Gamon Waraha nói còn muốn đến thư viện, xì cười một tiếng, chọc ghẹo nói: "Gamon à, năm nay cô cũng hai mười rồi, chúng ta từ lúc tốt nghiệp trung học đệ nhất xong đã thôi học rồi, còn đến thư viện làm cái gì chứ? Sách thư viện trường người ta cô có thể xem hiểu sao? Đừng như vậy lại làm cho người ta chê cười."

Samorn thấy Preeda nói Gamon Waraha như vậy, tức giận nói: "Gamon sao lại không thể đến thư viện được? Người ta cố gắng nỗ lực không tốt sao? Xem chút sách còn hơn là không xem, học được một chút cũng là học mà."

"Thôi đi, tôi chỉ muốn tốt cho Gamon thôi, cô thì biết cái gì, đã từng tuổi này rồi còn muốn đi học cái gì? Còn không bằng tìm một Alpha có tiền còn thực tế hơn, nhân lúc còn trẻ gả đi, có thể so với việc mồi ngày nằm mơ đậu đại học nữa là." Preeda phản bác.

Gamon Waraha cười một cái nói: "Mình chỉ đi xem một chút thôi, cũng không định học đại học, được rồi, không nói nữa, mình đi trước đây, trở về sẽ mua đồ ăn cho mọi người."

"Ừ, Gamon đi chơi với bạn vui vẻ nha." Samorn cười một cái nói.

"Ừ, biết rồi." Gamon Waraha nói rồi ra khỏi phòng trọ, đại học là nơi nàng chỉ có thể nghĩ đến trong mơ, hiện tại có thể đến thư viện xem, coi như là thỏa mãn ước mơ của mình rồi, chí ít hiện tại chị gái cũng sống tốt, nàng không hối hận vì mình đã làm tất cả.

Preeda thấy Gamon Waraha đi rồi mới nói: "Tôi có phải là không biết xấu hổ ở trước mặt Gamon mà nói vậy không? Cô nói xem nàng hai mươi rồi sao không nghĩ cách tìm ai đó đi, còn mơ mộng đại học cái gì? Đại học là chỗ người như nàng có thể vào được sao? Còn có một người chị gái như cái động không đáy, lần trước nàng nói chị gái nàng cho nàng hai mươi ngàn, tôi cũng không tin, nhất định là vì Gamon lo cho cô ta nên mới nói dối."

"Nói thật, tôi cũng hiểu, mấy người bình thường thấy Gamon hay tiết kiệm, nếu chị gái cho nàng hai mươi ngàn thật thì sao không dùng mà còn tiết kiệm làm gì?" Preeda nói thêm vào.

Samorn lườm hai người một cái: "Tôi thấy các người không muốn người ta tốt lên thì phải, cái nết kiểu gì vậy không biết?"

Preeda nghe vậy liền tức giận ngồi dậy: "Tôi so đo với Gamon Waraha? Em trai tôi là Kris so với chị gái Gamon Waraha kia còn tốt hơn nhiều lần, em trai tôi lên đại học tới giờ đều tự mình kiếm tiền làm thêm và tiền học bổng để trang trải chi phí, căn bản không đòi tiền ở nhà, chị gái Gamon Waraha không phải là quỷ hút máu sao?"

"Sao cũng được, loại người như cô vốn không muốn chấp nhận người ta đã khá lên, tôi cũng không rảnh nói nhiều, cô thích nghĩ sao thì nghĩ đi!" Samorn tức giận trực tiếp bỏ đi.

Gamon Waraha không hề biết mình đi rồi, mọi người trong phòng trọ lại nói về mình một hồi, cong miệng cười đi xuống lầu, mấy hôm nay Mali Ananda đều gọi điện cho nàng, rồi nàng còn nghe Mali Ananda nói dạo này chị gái bận rộn, Gamon Waraha cũng không dám quấy rầy gì, lúc này Mali Ananda đến tìm nàng, cô muốn gặp mình như vậy có thể thuận tiện đến xem chị gái, nghĩ vậy cô bé vui vẻ ánh cười trong mắt không giấu đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com