85
Nói xong đầu gối Phuwin mềm nhũn, chuẩn bị ngã xuống.
Naravit phản ứng nhanh nhạy, hắn lao tới, mở rộng cánh tay vững vàng đỡ lấy omega.
Phuwin kiệt sức nhìn như đã không còn tỉnh táo.
Xác nhận bản thân mình an toàn rồi, Phuwin không thể cố gồng được nữa, chỉ biết trốn trong lòng alpha, nhắm mắt lại. Từng đợt pheromone từ tuyến thể tiết ra không ngừng, ngông cuồng lan tỏa trong không khí, đồng thời đè nặng lên vai của Naravit.
Lần đầu tiên, Naravit cảm thấy may mắn vì mắc hội chứng đứt liên kết. Nếu không phải nhờ cơn đau nhẹ kéo giữ chút lý trí, với độ tương thích 100%, hắn đã phát điên ngay khi nhận ra omega đang trong kỳ phát tình, thậm chí còn đáng sợ hơn những alpha khác.
Phuwin rất khó chịu, khóe mắt đỏ lên, đôi môi hơi hé mở, gắng gượng hít thở.
Naravit đau lòng muốn chết, hắn vén tay áo Phuwin lên, những mạch máu trên cánh tay gầy gò hiện rõ.
Tiêm thuốc ức chế là kỹ năng bắt buộc của alpha và omega. Hắn nghiêng đầu kim chọc xuống cánh tay.
Ngay lúc đó, một cảm giác ẩm ướt thoáng qua cằm hắn, ngắn ngủi nhưng bất ngờ.
Tay Naravit khẽ run, suýt nữa làm rơi cả ống tiêm xuống đất.
Phuwin khi ở gần dường như mới ngửi thấy hương thơm cậu yêu thích từ alpha. Cậu cố ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hít hà ở cổ áo alpha, càng ngửi lại càng muốn đến gần hơn.
Trong tình trạng thiếu tỉnh táo, pheromone của Naravit là một sự tồn tại chí mạng đối với cậu.
Phuwin không biết gì, chỉ muốn tựa vào alpha có mùi hương dễ chịu ấy.
Cảm giác như omega sắp chui cả vào áo mình, Naravit gần như bùng nổ, thái dương giật giật vì cố kìm nén. Hắn nhanh chóng tiêm thuốc, đẩy hết dung dịch vào.
Nhưng thuốc ức chế không có hiệu quả ngay, phải mất khoảng năm phút.
Trong khi đó, omega trong lòng vẫn không ngừng cựa quậy. Nếu tay còn sức, có lẽ cậu đã xé toạc áo của Naravit ra rồi.
Dù nghe có vẻ như bác sĩ Phuwin rất phóng túng, thực ra cậu đã kiềm chế rất nhiều.
Dù sao đây cũng là kỳ phát tình!
Nghe nói với những omega khác, họ còn chủ động đến mức không tưởng. Nghĩ đến cảnh tượng đó... Stop! Naravit nuốt nước bọt, cố lùi lại, đành dùng tay bịt miệng omega, nghiêm giọng nói: "... Không được."
Giọng nói của Phuwin hoàn toàn thay đổi, ánh mắt mơ màng, mí mắt mỏng manh nhuốm sắc hồng, chỉ ba từ ngắn ngủi cũng mơ hồ không rõ: "Tại sao...?"
Naravit toát cả mồ hôi, không dám nhìn vào mắt Phuwin, khó khăn quay đầu đi, đáp: "Cậu bây giờ không tỉnh táo."
Omega không nói gì thêm, nhưng vẫn không ngừng cựa quậy.
Naravit không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm chặt lấy cậu, dùng cả tay chân để giữ trong lòng.
Nhưng Phuwin lại cảm thấy khó chịu, bắt đầu hơi giãy giụa.
Naravit nhắm chặt mắt, tự nhủ bản thân đã chết.
May mắn thay dần dần omega cũng ngừng động đậy, cuối cùng yên tĩnh lại.
Tạ ơn trời đất, nếu Phuwin còn cựa thêm một phút nữa, chắc Naravit đã "tử trận" thật luôn rồi. Hắn buông tay, nhẹ giọng hỏi: "Ổn hơn chưa?"
Phuwin im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ đáp: "Ừm."
Naravit không thể ở lại thêm, hắn đứng lên.
Phuwin bất ngờ bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, theo phản xạ nắm lấy áo alpha. Ngay sau đó, cậu được nhẹ nhàng đặt lên giường, vừa ngẩng đầu lên thì chỉ thấy bóng lưng hơi ngượng ngùng của alpha.
Naravit đóng cửa lại, nhưng lực hơi quá, tạo ra một tiếng "rầm" lớn như đấm vào cửa.
Tiếng động này không làm Phuwin hoảng sợ, nhưng lại khiến Naravit giật mình.
Alpha cao lớn bỗng lúng túng đứng ngoài cửa, giải thích: "Tôi không cố ý đập cửa đâu, chỉ là không kiểm soát được lực."
Bên ngoài, hai quân nhân beta và bác sĩ đang đứng chờ để ứng phó kịp thời nếu có sự cố. Thấy Naravit bước ra, một bác sĩ từng trải bất giác liếc xuống dưới. Ừm... cảm giác kích cỡ gấp đôi beta.
Alpha thật đáng sợ, omega thật vĩ đại.
Dù vậy, bác sĩ vẫn không nhịn được mà tỏ lòng kính phục thiếu tá Naravit, nói: "Nếu bác sĩ Phuwin có thể chữa khỏi chứng khát pheromone của anh, chứng tỏ hai người có độ tương thích cao... Anh mà vẫn chịu đựng được thế này, thật đáng khâm phục."
Naravit đang vội vào nhà vệ sinh, nghe vậy, do dự vài giây rồi không nhịn được mà khoe: "Tôi và cậu ấy có độ tương thích 100%."
...
Hai tháng sau, cấp trên thông báo, lãnh đạo Liên Minh Tam Tinh và Lục Tinh đã đàm phán thành công, chính thức ngừng chiến.
Tin tức vừa truyền ra, căn cứ Nhị Tinh liền mở tiệc ăn mừng. Người thì biết ơn vì mình còn sống, kẻ thì gọi điện cho gia đình, có người lại khóc vì những đồng đội đã ngã xuống.
...
Còn Naravit khi đến tìm Phuwin, lại không có mấy vui vẻ. Tất nhiên, hòa bình là điều tốt đẹp nhất, không còn ai phải chết oan uổng trong chiến tranh nữa. Đó là nguyện vọng chung của mọi người dân Liên Minh.
Chỉ là... sau này, hắn có còn lý do nào để thường xuyên đến tìm Phuwin nữa không?
Dù sao thì hắn đang ở khu nhà giàu, còn Phuwin ở khu mới nổi.
Dù có tìm đến, liệu Phuwin có thấy phiền không?
Trong phòng, Phuwin đang thu dọn đồ đạc. Từ ngày mai, tàu của Nhị Tinh sẽ lần lượt đến đón họ về nhà.
Naravit bịa chuyện để bắt chuyện: "Cậu nghe tin chưa?"
Phuwin, tâm trạng rõ ràng rất vui vẻ, đáp: "Ừ."
Naravit định nói gì đó, nhưng lại thôi.
Thấy alp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com