1
Gần đây Park Ruhan thường xuyên gặp phải những giấc mơ kì lạ, xuyên suốt cơn mộng, nó luôn dẫn cậu đến nơi hoàng hôn bãi biển vắng người. Park Ruhan chưa từng nghĩ nhiều về việc này cho đến khi giấc mơ đã lặp lại lần thứ bốn, quá tam ba bận, cậu không thể không để tâm, thế nên thay vì nhìn ngắm như mọi hôm, cậu quyết định sẽ chính mình khám phá nó.
Dọc theo bãi biển không có hàng cây, ánh mặt trời càng trở nên rõ ràng hơn, đối với Park Ruhan trải nghiệm này không hẳn là xấu, bởi lẽ từ trước đến giờ cậu chưa từng đến biển lần nào, và quả thật so với hình ảnh trên truyền hình thì ở thực tế biển còn rộng hơn so với tưởng tượng của cậu nhiều.
Park Ruhan liếc nhìn phía ngoài xa, suy nghĩ cẩn thận rồi mới quyết định cởi giày, mang chân trần đi sâu hơn một chút. Từng cơn sóng cứ thế ập vào chân, cảm giác đúng là chân thật hơn so với cơn sóng nhân tạo thường học ở trường.
Gió chiều thường thổi rất mạnh, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại êm dịu hơn hẳn, nhẹ lướt qua tóc mái, cứ thế che đi hết cả đôi mắt xanh.
Park Ruhan vuốt tóc ra sau, hứng trọn cơn gió chiều đang dạo chơi đến từ xa tít ngoài biển phả vào ngũ quan anh tú. Cậu cứ thế chìm đắm vào từng giây phút, vui đùa nghịch ngợm trên bãi cát như đám trẻ con mà bản thân từng ganh tị.
Không biết qua bao lâu, mặt trời đã tắt dần nắng, hoàng hôn phủ lên bờ mi thiếu niên lại mang sức hút lạ kỳ, như thể mang tất thảy những gì xinh đẹp nhất trên thế gian mà tạo nên. Bỗng đôi mi cậu khẽ nâng, di chuyển theo ánh nhìn dịu dàng dưới ánh chiều tà dần buông về phía đường chân trời, xa tít ngoài bờ kia chẳng biết khi nào lại xuất hiện những ánh sáng tựa vì sao đang le lói bởi vỏ sò phản chiếu qua nắng chiều và cả một hình ảnh mờ ảo đang đứng giữa thứ hào quang ấy.
Park Ruhan cứ tưởng bản thân mình hoa mắt, nên chẳng ngại đưa tay dụi khóe mi vài lần, nhưng hình ảnh kia vẫn còn đó, thậm chỉ nét mờ ảo ban nãy vẫn vẹn nguyên chẳng hề đổi thay.
Ngày bé Park Ruhan thường được bà kể cho nghe những câu chuyện cổ tích xoay quanh các chàng hoàng tử đã anh dũng ra sao khi đánh thắng những con quái vật hung ác.
Lúc đó Park Ruhan không tưởng tượng được.
Mà có khi bây giờ cũng chẳng cần.
Bởi lẽ chàng hoàng tử ấy đã ngay trước mắt cậu.
Bóng dáng ấy phản chiếu qua ánh mắt Park Ruhan khẽ lung lay, xoay người chuyển động dưới làn gió thoáng mát, bước đi bầu trời không một gợn mây chẳng hiểu sao lại hòa hợp đến lạ. Mái tóc chàng trai khẽ lay trong gió, xinh đẹp trong từng ngọn tóc mà che đi ánh mắt tựa một biển sao trời.
Dõi theo bóng hình đang tiến đến gần mình, chẳng hiểu sao tầm nhìn lại nhòe đi một thể. Park Ruhan nheo mắt, đôi chân chẳng chần chừ bước về phía trước. Lý trí cho cậu biết bản thân cậu thật sự muốn nhìn rõ khuôn mặt này.
Nhưng bởi lẽ, thứ gì càng mong muốn lại càng khó đạt được, Park Ruhan cứ đi mãi, ánh sáng theo đó dần một yếu đi, bóng hình thiếu niên trước mắt cứ thế phai mờ dần theo khóe mi tiếc nuối buông xuôi.
7h12 phút, Park Ruhan tỉnh lại sau giấc mơ, ánh nhìn trước mắt đã thu thành phía trần nhà trắng tinh.
Cảm xúc thân thuộc bao trọn giác quan khiến Park Ruhan biết rằng mình đã quay về thực tại, con người cậu thường không sống theo đồng hồ sinh học, nhưng đó là trước khi Park Ruhan vô tình giận cá chém thớt chiếc đồng hồ sau khi thua đống trò chơi điện tử.
Đôi môi khô nứt khiến thiếu niên chẳng thể nằm trên giường thêm một giây phút nào nữa.
Chẳng bao lâu sau Park Ruhan đã vệ sinh cá nhân xong xuôi, cậu có thói quen mỗi sáng thường mở hết cửa sổ để đón nắng vào nhưng có lẽ hôm nay ông trời không được vui cho lắm, nắng thì chẳng có tí nào ngược lại còn âm u thư thể chỉ cần một tiếng gầm lớn quen thuộc là cơn mưa sẽ bất chợt ập xuống như thác.
Hôm nay đúng là chẳng phù hợp ra ngoài xíu nào.
Park Ruhan thở dài, ngăn chặn tâm lý lười biếng đang tràn ngập trong người, cứ thế một tay thì xoa xoa bên hông, tay còn lại khép đi cửa sổ bước ra phòng khách.
"Ruhan thức rồi đấy hả con?"
Sáng sớm trời vẫn còn sương mờ, bám lên khung cửa sổ được mở từ sáng lại đọng thành một màng nước trong suốt, tiếng hót thánh thót từ mấy chú chim đậu từ tít trên những đống dây điện rối nùi ngoài đầu ngõ vẫn có thể bay bổng đến đây, hoà cùng tiếng lào xào của bố khi làm đồ ăn sáng lại khiến không khí ảm đạm giảm đi mấy phần.
"Dạ vâng, hôm nay ba không đi làm ạ?"
Sức sống thiếu niên vẫn chưa thể trở lại, chắc hẳn đêm qua du lịch cùng đống đồ án năm cuối vẫn chưa thoả mãn, ấy thế mà hôm nay trước mặt người khác vẫn tỏ ra ổn lắm, có mỗi thế là hay.
"Tí nữa ba đến bệnh viện ngay"
Park Jaeseung tắt bếp, thuận theo cái lạnh mà phối hợp run người cả lên, ông tỉ mỉ đem đống trứng vừa rán bỏ vào đĩa, người học y thường biết rõ buổi sáng quan trọng thế nào, Park Jaeseung đương nhiên không ngoại lệ.
Còn nhớ Park Ruhan vào năm nhất cứ không nghe lời ông, bỏ bữa mấy hôm liền để hoàn thành nốt đống bài tập còn dỡ, ấy là mấy hôm sau phải nhập viện vì đau bao tử tận 1 tuần. Sau lần đấy ông cứ lải nhải miết, thế là từ đó quyết định lo từng buổi ăn sáng cho cậu con trai, may sao cái bệnh ấy chẳng bao giờ lặp lại nữa, Park Jaeseung thấy thế còn không khỏi vỗ ngực tự hào khoe thành tựu người bố của mình.
"À mà hôm qua ba nói cho Ruhan chưa nhỉ?" Ông đặt đĩa thức ăn lên bàn, vừa lấy thìa trong góc vừa nói:
"Việc thực tập của con ở bệnh viện ba đã sắp xếp xong rồi, được thì hôm nay con đến nhé?"
Ngón tay thiếu niên chậm lại một chút nhưng chẳng hề lộ ra sơ hở, sau một tuần chạy đêm đống deadline từ trên trời rơi xuống kia thật sự Park Ruhan chỉ muốn nằm ngủ cả một ngày cho sướng người, nhưng đối diện với ánh mắt mong chờ kia lại chẳng thốt ra được câu từ chối nào.
"Vâng ạ"
Cậu nhận lấy thìa từ bố, nói tiếng cảm ơn sau đó mới bắt đầu dùng bữa, hai năm cuối đại học các sinh viên đa số sẽ lựa chọn bệnh viện để thực tập dần, năm ngoái Park Ruhan không chọn đi đâu hết mà vùi đầu học hết đống bài tập kia, giờ thì có cơ hội được ba đem tận trước mặt, dù thời tiết có tệ như nào thì cậu cũng phải biết được câu trứng dâng tới miệng rồi thì đương nhiên không thể từ chối.
"Nhưng con được thực tập ở vị trí nào thế ba?"
Park Ruhan vào những ngày không có lịch học sẽ trở về nhà, thời gian còn lại đa số sẽ ở kí túc xá, lúc trước nghe đám bạn cùng khoa bảo đi thực tập phải làm những việc không thể tưởng tượng nổi, đương nhiên là cậu không hiểu, cũng không thể hiểu, bởi chúng nó đều phụ sản, cậu thì không, giống nhau kiểu gì được.
"Ruhan này, con biết nhà bác Eom mà nhỉ?"
Từ nhỏ Park Ruhan biết được ba mình được thuê làm bác sĩ trị liệu riêng cho một công tử nhà nào đó.
Nhưng trẻ con không tò mò chuyện của người lớn.
Đến mãi sau này cậu mới biết được rõ tình hình hơn thông qua những cuộc điện thoại với nhà nọ. Người nhà bên kia cũng đối xử rất tốt với nhà cậu, cả công việc và tiền thuê nhà của hai ba con đều được gia đình kia hỗ trợ không ít, dù có mấy lần nói là quan hệ làm ăn nhưng từ lâu ba cậu đã xem nhà họ Eom kia là ân nhân rồi.
"Con biết, có liên quan đến chuyện thực tập ạ?"
"Cũng không có gì to tát" Ông nhỏ giọng "Hôm kia con trai bác Eom vừa phẫu thuật xong nhưng bác ấy có hơi lo lắng về việc chăm sóc trong bệnh viện"
Park Ruhan nghe đến đây liền hiểu ý "Vậy nên công việc thực tập của con là chăm sóc người đó đúng không?"
Park Jaeseung gật đầu, sau lại nhìn biểu cảm của con trai mà nói thêm
"Nhưng nếu con không muốn thì cũng không sao, việc này cũng không bắt buộc đâu"
Có mấy lần Park Ruhan từng chứng kiến cảnh ba mình phải rời khỏi nhà lúc giữa đêm để đến nhà họ Eom ở tận hai phu khố vì căn bệnh của con trai bác tái phát. Park Ruhan đương nhiên biết đây là chuyện bắt buộc trong công việc, nhưng tần suất Park Jaeseung đi trong đêm ngày càng tăng khiến cho cậu không khỏi lo lắng, bây giờ chuyện phẫu thuật của người kia cũng đã hoàn thành, chắc hẳn những việc này sẽ không còn diễn ra nữa, cậu cũng nhẹ lòng phần nào.
"Ba của con đã đích thân nói như vậy thì sao con lại từ chối cho được"
Câu nói vừa phát ra không khí trong phòng cũng nhẹ nhàng đi hẳn, sự căng thẳng bay đi còn tinh nghịch kéo theo khóe môi người đối diện.
"Thằng bé này chỉ giỏi nịnh nọt"
Chút hương hoa đua nhau kéo vào phòng theo cơn gió mùa hạ, khẽ lướt qua mái tóc thiếu niên với nụ cười rạng rỡ, thường thì mùa hạ sẽ nóng ơi là nóng, thiếu điều chỉ muốn tắm trong đống đá bào được bán ở cuối ngõ nhà, nhưng hôm nay thì khác, ngọn gió vi vu trên ngũ quan anh tú kia lại lạnh lẽo đến lạ thường, cái nóng oi ả đã bay đi đâu mất rồi.
"Vậy con có cần chú ý gì không ạ?" Park Ruhan thắc mắc
"Với lại con biết rõ thì cũng tiện hơn cho việc chăm sóc"
Cậu biết việc ba mình chăm sóc cho một người, nhưng bản thân Park Ruhan lại thật sự chưa gặp người đó lần nào, lạ nhỉ, cậu đối với chàng trai kia chẳng hiểu sao còn có chút ghen tị.
"À, chuyện này thì con phải cần thận một chút"
Lời nói Yooo Seonghyeon có chút ngập ngừng, hiện rõ ánh mắt có chút thương xót khi nhắc về người kia.
"Thằng bé ấy không thấy được ánh sáng"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com