Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Ở với nàng đến khi ánh hoàng hôn chạm đáy chân trời, Eunseo rời đi. Ngày mai là ngày cuộc phẫu thuật diễn ra, Exy khuyên em nên nghỉ ngơi cho tốt.

Lững thững trở về căn nhà nhỏ, xoa đầu Shaki rồi cho nó ăn. Xong cũng tự mình dùng bữa tối, một bữa nhẹ nhàng với món ăn yêu thích. Đến 8 giờ, Eunseo ra ngoài ban công. Shaki thấy cô chủ liền theo ra.

Đêm nay hẳn sẽ là một đêm khó ngủ.

Shaki nhanh nhảu lèo lên chiếc bàn tròn, cuộn mình ở sát mép rìa, đôi mắt ngọc của nó chăm chú nhìn Eunseo quệt bút lên mẩu giấy nhớ. Lằng lặng đọc từng dòng chữ, ánh mắt Shaki có chút chuyển biến. Cô chủ sẽ mất đi ánh sáng ư?

"Ngày cuối cùng_xx/xx/xxxx

Hôm nay em từ bệnh viện về, nhận được tình hình sức khoẻ không mấy tích cực của chị. Em lo lắng vô cùng, nhưng may mắn làm sao các bác sĩ lại có cách giữ chị lại khỏi bàn tay thần chết. Chỉ là...ừm...thần chết muốn họ trao đổi vài thứ nho nhỏ cho ngài ấy. Ngài thích màu đen nên muốn lấy đi ánh sáng của chị, nhưng Bona unnie đừng lo, ông trời đã định cho em và chị có cùng đôi giác mạc hiếm hoi. Sinh mệnh vốn đã để em hoàn thành việc nên làm. Em vui lắm, vì người đó là chị, người mà em thầm thương 3 năm.

Chị biết không? Khi chị hát những bản sáng tác của em, chị hay hỏi "nàng thơ" em viết về là ai, sẽ không bất ngờ nếu em nói người đó là chị chứ? Cảm hứng sáng tác của em đều là từ chị, mỗi ngày gặp chị là mỗi ngày em có ý tưởng mới, mỗi ngày bên chị là em có hy vọng mới. Tình cảm nó cứ vậy mà hình thành lúc nào mà em cũng không biết nữa, những buổi hoàng hôn là thời gian trong ngày mà em thích nhất, vì ở đó em đàn chị hát. Nó yên bình, nhẹ nhàng như những cơn gió thoáng qua trời mây, trôi chầm chậm như các nốt nhạc trầm, không cao vút, không mạnh liệt, không ồn ào, cũng không vội vàng.

Nhưng em nhận ra rằng nó đang tạo ra vô vàn những vết thương lên trái tim em từng chút một. Đau lắm, em muốn bỏ cuộc. Em đã suy nghĩ rất nhiều, tình cảm này vốn dĩ là không thể, em không thể chu toàn mọi thứ, hiện thực rất đỗi khốc liệt. Và em nghĩ rằng, mình nên rời xa nơi này. Để chị có trọn vẹn hạnh phúc, để Seola unnie không cần lo lắng và cũng là để em trở nên mạnh mẽ hơn.

Tạm biệt nhé! Người em từng thương - Kim Bona

Bản nháp số 918_10:59 pm_"

Viết xong, Eunseo dán nó lên nơi cao nhất, ở trên các tờ giấy khác như một chấm điểm nổi bật. Chiếc ban công này, sẽ đóng lại mãi mãi. Em khẽ nhìn sang Shaki, bồng nó lên tay thủ thỉ.

"Chúng ta sẽ đến một nơi khác...rất xa nơi này. Nên đêm nay, tận hưởng hơi ấm ở đây đi nhé" Eunseo hít một hơi sâu rồi bế Shaki vào trong. Em cẩn thận đóng cánh cửa vương mùi gỗ lim lại khoá chặt. Chiếc chìa khoá không do dự bị Eunseo ném phăng ra ngoài cửa sổ.

Vậy là cô chủ nhỏ của Shaki đã quyết định từ bỏ.

Shaki nhìn lên con người cao cao ở mép cửa sổ, nó có thể nghe thấy tiếng sụt sịt kèm một vài giọt nước mắt rơi xuống sàn. Nhìn từng hành động, từng cử chỉ, từng nét mặt, từng ánh mắt. Shaki biết Eunseo đang phải đối mặt với sự đáng sợ nhất của đơn phương là cố buông bỏ.

Đó không phải là điều dễ dàng...

Bình tĩnh được một lúc, Eunseo gọi điện cho Luda về việc đi Mỹ. Đầu dây bên kia đáp lại có chút vui xen lẫn buồn bã. Bàn việc xong, Eunseo cùng Shaki nằm xem phim ở sô pha.

Nửa tiếng sau...

Gần nửa đêm bỗng có tiếng chuông, em đứng dậy ngó qua cửa sổ, thấy Luda đang đứng trước cổng liền vội vã chạy ra mở cửa. Chị có lẽ đã nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Eunseo qua điện thoại mà tới đây chữa lành.

Mời chị vào nhà trò chuyện, ngay thời điểm nhạy cảm thế này Eunseo cũng cần có người tâm sự. Thấy Luda bước vào, Shaki theo thói quen phóng ra ngay chỗ chị. Hai người một con ngồi trên sô pha thưởng thức tách trà nóng em vừa pha.

Chuyện đi Mỹ, khi ghép mắt xong Luda cùng em sẽ rời đi luôn. Mọi chuyện xin nghỉ việc ở WJSN cũng được em nhờ Dawon nói khéo nhỡ nàng tỉnh dậy không thấy em đâu. Căn nhà này, Eunseo vẫn giữ lại, nhờ Dawon trông hộ. Dù gì nó cũng là thứ đáng trân trọng.

"Chuyện ghép mắt, chị đã nhờ Exy rồi chứ?" Em hỏi nhỏ.

"Ừm, giữ kín tên em rồi. Sẽ không ai biết em hiến giác mạc ngoài Exy, Dawon, chị và em hết. Có cùng lắm thì thêm Shaki thôi" Luda nhẹ xoa đầu Shaki mỉm cười trêu chọc.

"Cảm ơn chị nhiều lắm..."

"Không có gì to tát cả, sang Mỹ bắt đầu cuộc sống mới. Em nên chuẩn bị tinh thần trước đi, bên đó thú vị"

"Em cũng đang mong chờ, chị đối tốt với em thế này. Eunseo em biết lấy gì đáp lễ đây" em cười đùa.

"Sang đó làm người yêu chị là đáp lễ rồi" Luda nói với chất giọng đùa, nhưng chị rõ ý tứ trong câu nói không phải đùa. Còn Eunseo, con người đó vẫn ngây ngô vậy thôi.

"Trời, chị thế này em làm sao xứng"

"Em đánh giá cao quá đó, chị cũng chỉ là con người bình thường thôi"

Trò chuyện vui vẻ với Luda khiến tâm trạng Eunseo khá hơn đôi chút. Hai người nói đủ thứ trên trời dưới biển, lâu lâu hết chuyện lại ngồi xem phim uống trà.

Mà Eunseo không biết từ khi nào đã chìm vào cơn ngủ sâu, cả người vô thức tựa lên vai Luda.
Chị ngồi yên làm chỗ dựa cho Eunseo, trong lòng ôm lấy Shaki vỗ về, nó cũng đã lim dim trong giấc nồng rồi.

Trong gian phòng tối với ánh sáng từ ti vi chỉ còn Luda mắt vẫn sáng. Chị nhìn quanh một lượt ngôi nhà này lần nữa, lần trước có vào nhưng không để ý. Lần này mới được dịp ngắm nghía mọi góc cạnh . Từ cách bày trí, màu sơn tường, đồ vật đều đơn giản như Eunseo vậy.

Chợt mắt nàng dừng lại ở cách cửa gỗ lim đóng chặt. Đó là nơi duy nhất chị không được tận mắt ngắm nhìn, nhưng cũng do tò mò thôi. Với cả Luda nếu không được Eunseo đồng ý thì chị cũng không ngỏ ý.

Đêm nay trôi qua như vậy, Luda cũng chợp mắt. Tiếng thở đều đều phả ra không khí làm căn nhà ấm lên luồng sáng cuối cùng.

———————————————

Bệnh viện quốc tế Seoul, 8:00 am.

Cuộc phẫu thuật chuẩn bị bắt đầu, Exy sẽ là là bác sĩ mổ chính, phụ trách toàn bộ kíp mổ. Đẩy giường bệnh của Eunseo vào phòng phẫu thuật, đặt nó bên cạnh giường của nàng.

Em lặng lẽ ngoái sang, nhìn Bona lần cuối cùng. Nước mắt không tự chủ đã rơi xuống.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi" Exy động viên em.

"Ừm" Eunseo gật đầu cái nhẹ.

"Giờ thì bắt đầu, chuẩn bị tiêm thuốc mê" Exy chỉ đạo các bác sĩ hỗ trợ.

1 tiếng....2 tiếng....3 tiếng....

Thời gian trôi làm Luda ngồi ngoài cũng lo không kém. Chị nắm chặt hai tay cầu nguyện sẽ không có tình huống bất ngờ nào xảy đến.

Rồi 5 tiếng trôi qua, phòng phẫu thuật bật xanh. Chiếc giường của Eunseo được đẩy ra trước. Đôi mắt em giờ đây được quấn lớp băng trắng, bác sĩ chăm sóc nói em cần vài giờ để tỉnh lại. Và Luda đã kề bên cạnh Eunseo không rời nửa bước trong toàn bộ thời gian chờ đợi.

Phía bên kia, chỉ khoảng 2 tiếng sau thì giường bệnh của Bona cũng được đẩy ra. Chuyển nàng tới phòng hồi sức khá xa phòng Eunseo.

Việc bây giờ là để thời gian trôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com