Chap 1
Vào một buổi chiều của tháng 9, cô như thường lệ bắt xe bus đến công ty sau khi kết thúc lịch học ở trường. Cô là thực tập sinh ở Cube ngót nghét được 4 năm, cũng không dài lắm.
Từ nhỏ cô đã có ước mơ đứng trên sân khấu rồi, nên khi có cuộc thi tuyển chọn là đăng kí ngay. Cuộc sống lúc nào cũng chỉ quanh quẩn mỗi việc học và luyện tập. Quê ở Daegu, nhưng ba mẹ lại làm việc tại Seoul nên đó cũng là cái may mắn của cô, chỉ tưởng tượng cái việc đi đến một nơi đất khách quê người tự túc một mình thôi, chắc cô đã chùn bước rồi.
Sau vài dòng kí ức quanh quẩn trong đầu, cuối cùng xe bus cũng đến cắt ngang tất cả. Cô bước lên xe nhìn xung quanh, chẳng hiểu tại sao khi cô vừa bước lên xe là tất cả mọi người đều nhìn cô hết. Cảm tưởng như có hàng chục con mắt phóng tia lửa vào người cô vậy.
Là người sống nội tâm, lại ở độ tuổi mới lớn, tâm trạng lúc này lúc kia nên cô cảm thấy sợ sệt. Tại sao trên xe chỉ toàn là cô chú lớn tuổi thế này? Tại sao lại chẳng có bóng dáng của các bạn tầm tuổi vậy? Và tại sao mọi người cứ nhìn cô mãi thế.
Chiếc xe dừng hết trạm này rồi đến trạm khác, cuối cùng cũng dừng lại và thật vui khi cuối cùng cũng có một bạn tầm tuổi bước lên. Theo thói quen cô lướt nhìn một cái rồi đánh mắt sang chỗ khác, sau cùng cũng có bạn đồng hành rồi.
Cô nhìn sang cửa kính ngắm nhìn đường phố, và cùng lúc đó cô thấy được hình ảnh phản chiếu của người bạn khi nãy. Người đó cứ nhìn cô mãi thôi, nhưng lúc quay lại thì lại ngoảnh mặt sang chỗ khác. Hết lần này đến lần khác khiến cô cảm thấy như bị theo dõi vậy, thật bức bối mà.
"Cậu ta bị thần kinh à?!"
Ít lâu sau đó thì mẹ cô cũng điện gọi hỏi thăm xem đã đi đến đâu. Bình thường cô sẽ không dùng giọng Daegu để nói chuyện ở đây đâu, chỉ khi nói với ba hoặc mẹ mới dùng giọng địa phương thôi. Nhưng không phải giọng địa phương có cái gì đó rất cuốn hút sao?
Cuối cùng xe cũng đến trạm cô cần xuống, lúc đi ngang qua cô có để ý là người đó đang ngủ và chiếc điện thoại thì đang lòi ra khỏi túi áo khoác. Thật bất cẩn mà, nếu lỡ người xấu lấy trộm thì sao. Ở tuổi này để có một chiếc điện thoại riêng thì cũng không dễ dàng, vậy mà nhìn xem.
Dù gì cũng cảm ơn vì đi chung chuyến xe khiến cô an tâm nên cô đã lấy điện thoại bỏ vào balo cho đối phương. Vậy mà người đó lại chẳng động đậy mà ngủ say như chết ấy, ra đời mà như thế này thì toang rồi các bà mẹ à.
Cuộc sống của cô thì cũng chỉ vậy thôi, cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ được ra mắt và tính bỏ cuộc thì cô đã nhận được tin tốt từ một anh staff thân với mình.
"Anh đã giới thiệu em cho Starship và họ có vẻ khá ưng, dù sao em cũng đã thực tập 6 năm rồi, công ty cũng chẳng có ý định sẽ debut girlgroup mới nên em chuyển qua đó đi, nghe bảo họ đang rục rịch ra mắt nhóm nữ mới trong 2016 ấy"- stafff
"Vậy còn anh? Anh không còn làm ở đây nữa sao?"
"Ừmm, anh nghĩ mình không hợp với cái nghề này lắm. Vì là staff nên anh phải chạy đôn chạy đáo với idol, chính vì vậy anh đã không có thời gian cho gia đình. Sau khi nghĩ việc anh sẽ cùng gia đình nghỉ ngơi và mở một tiệm bánh nhỏ"
"Thật tiếc....nhưng em cũng cảm ơn vì anh đã giúp đỡ em trong 6 năm qua"
"Anh sẽ ủng hộ em, Kim Jiyeon ưu tú của anh...à không phải là tụi này mới phải. Hãy debut và trở thành idol nổi tiếng nhé, anh sẽ luôn theo dõi em"
"Cảm ơn anh"
Và đó là lí do cô đã chuyển công ty từ Cube sang Starship. Lúc giới thiệu tên với mọi người cô có hơi rung nên chẳng thể nói gì nhiều, trong đám đông khi ấy cô chỉ nhìn về phía cô bạn Chu Sojeong thôi, cả hai quen nhau khi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi.
Đang ép dẻo, giãn gân cơ thì một cô bạn nào đó tới bắt chuyện. Chào hỏi mới biết cô lớn hơn và em ấy nhỏ tuổi hơn mình. Biết là em ấy đang muốn giúp đỡ nhưng thú thật cô vẫn nhát người lạ lắm, đang bế tắc ngôn từ thì cũng may Chu Sojeong đến mới chữa cháy được bầu không khí này.
Vì ước mơ làm idol đứng trên sân khấu nên cô đã không ngừng tập luyện. Nếu ở phòng tập quá đông thì cô sẽ lén vào nhà vệ sinh tập hát, lúc mọi người về hết thì lại tranh thủ tập nhảy. Thử đủ thể loại, học từng chút một để chắn chắc mình không bị tuột lại phía sau.
*cạch*
Tiếng cửa mở ra, cô lập tức dừng lại thở hồng hộc, từ trong gương cô thấy bóng dáng của Juyeon đang lấp ló sau cánh cửa.
"Em chỉ muốn lấy khoăn choàng thôi"
Nhìn thấy em ấy rón rén bước vào cứ như cô là trùm nơi đây không bằng, cô nghĩ bản thân mình đã hòa đồng với mọi người rồi chứ.
"Không sao, em cứ bình thường đi"
Cô xua tay tiếp tục tập nhảy, dù sao Juyeon cũng là cô nhóc lém lỉnh và tinh nghịch mà, với em ấy thì có lẽ cô không cần phải đề phòng đâu nhỉ?
Kết thúc buổi tập, cô đi tới cặp mình thì phát hiện 1 lon nước đặt lên nó. Từ nãy đến giờ chỉ có mình cô thì sao lon nước lại ở đây, ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra hồi nãy Juyeon có đi vào.
"Cho mình sao?"
Cô nhìn nó hoài nghi, nhưng sau cũng vẫn mở ra uống. Nếu lỡ sai thì mai cô mua lại đền cũng được. Vừa uống một ngụm thì cả cơ thể như được giải phóng, cô nằm xụi lơ xuống phòng tập rồi nhìn lên trần nhà.
"Buồn ngủ quá đi"
Khoảng một thời gian dài sau đó thì cô cũng nằm trong 12 người được chọn cho ra mắt. Khỏi phải nói cô và mọi người đã vui tới mức phát khóc luôn. Sớm đã nghe tin lần này cho ra mắt nhóm nhạc kết hợp giữa hai công ty nên cô cũng đoán là sẽ có thành viên ngoại quốc.
"Chúc mừng em đã được ra mắt nhé Bona"
"Dạ?"- cô hoang mang khi chị staff lướt qua và gọi tên ai đó
"Chúc mừng nhé Bona"
Mặc dù không biết chúc cho ai nhưng cô vẫn vỗ tay chúc mừng, mà dạo này đang rộ lên cái tin công ty có ma nên thôi chúc đại vậy.
Tại phòng họp, tất cả các thực tập sinh được chọn đều ngồi lại với nhau trước chủ tịch starship. Và Kim Jiyeon này bây giờ mới biết mình đã được đặt cho cái biệt danh Bona để ra mắt, và từ giờ nó sẽ là tên cô.
Ra mắt, được trang điểm, được đứng trước máy quay, được đứng trong phòng thu âm. Mọi thứ đều thật mới mẻ và lạ lẫm, nhưng có tuyệt vời lắm mọi người à, thật khó để tưởng tượng mình đã thực sự là một idol.
Nhưng cuộc vui nào mà chẳng có hồi kết, là dân chơi mới nhú nên cả đám bị quản lí rất chặt, trong nhà chỉ có đúng một cái tivi cùi. Điện thoại thì bị tịch thu hết, wifi cũng không có phải bắt ké nhà hàng xóm trong trường hợp lén dấu điện thoại.
Ép cân, giữ dáng. Ngày ngày chỉ toàn ức gà, salad và cốc sinh tố lót bụng. Có hồi diễn nhiều quá cũng chỉ ăn tạm cái cơm nấm, ấy vậy mà nó lại muốn ngon rớt con mắt ra ngoài luôn.
Bức bối quá nên khi kết thúc kì quảng bá, cô và đứa bạn Sojeong set kèo một trận, nhưng lại sợ có hai đứa sẽ buồn nên rủ thêm bà chị cả. Đến lúc ngồi trên bàn nhậu rồi ba đứa như ba tảng đá ngồi nói với nhau. Ít nhất Exy còn biết nói chuyện lảm nhảm chứ hai đứa cô có đớp lại miếng mồi mà cậu ta phun ra đâu.
Chung quy lại cũng vì nó quá nhạt. Rượu vào thì lời ra, bao nhiêu uất ức với công ty đều sổ tràn ra như bắn rap. Đang khí thế hừng hực thì cô nằm dài ra bàn luôn, tại nó chóng mặt quá á.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ thì cô có nghe giọng của Eunseo và Dawon, trông có vẻ gấp gáp. Ờmm...cũng rất là nóng vội và hình như cô đang bị cõng đi đâu đó thì phải.
Muốn ngủ ư? Nằm mơ đi! Cô có đang say cũng phải mở con mắt ra mà nhìn, bị Eunseo cõng đi như con dở. Mọi người biết đó, lúc cõng đi bình thường không sao chứ lúc chạy thì cứ xốc lên xốc xuống, cả người cô cứ đập vào lưng em ấy đến mức muốn nôn hết cả ra, phải nhịn lắm đấy.
Mọi chuyện sau đó thì cô cho vào lãng quên vì chẳng nhớ được gì, chắc mọi chuyện đã được giải quyết êm xui rồi nên ngày hôm sau đó chẳng thấy staff hay quản lí tìm tới. Chỉ là hôm sau ba đứa bị mấy thành viên còn lại trách mắng đủ đường, thiếu điều Im Dayoung muốn leo lên đầu ngồi luôn. Nhưng cũng may, cũng may tụi nhỏ còn có tình có nghĩa mà nấu cho bát canh giải rượu, 10 điểm 10 điểm!
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com