C i n q
Meiqi kê đầu lên thành xe, thò mặt ra ngoài ngáp ngắn ngáp dài chờ đợi. Nãy giờ cũng được nửa tiếng rồi mà cái bóng Chengxiao còn chưa thấy đâu nữa! Biết vậy cậu đã không hào phóng ngỏ lời đưa nàng về nhà rồi.
Phải đến mười phút sau khi ngắm trời ngắm đất, ngắm cây ngắm cỏ chán chê Meiqi mới thấy Chengxiao mang theo hộp giữ nhiệt cỡ lớn đi ra. Hai mắt cậu mở to nhìn cô bạn thân hớn hở ngồi vào ghế phụ bên cạnh, rất thản nhiên nói: "Phiền bạn thân chở mình đến quân doanh nha."
Hết nhìn hộp giữ nhiệt ba bốn tầng lại nhìn đến Chengxiao vừa cười vừa nhắn tin, khóe mắt Meiqi khẽ giật. Cái dạng này có phải là điển hình cho kiểu người u mê thiếu nghị lực không?
"Mấy ngày nay hôm nào cũng về sớm là vì cái này hả?" Đợi nàng nhắn xong cậu mới hỏi.
Chengxiao gật đầu thay câu trả lời, nàng tiếp: "Eunseo bận quá không về nhà được nên tớ tranh thủ mang đồ ăn cho chị ấy."
Chẳng biết Đại úy Son có ma lực gì mà chỉ bằng một cái ôm thật chặt chiều hôm đó cũng đủ chữa lành vết thương tổn trong lòng Chengxiao. Cô xin lỗi nàng, giải thích rằng bản thân hơi mệt mỏi nên vô cớ cáu gắt chứ cô không muốn làm nàng buồn. Đơn giản vậy thôi, Chengxiao sẵn sàng tha thứ, đem mọi chuyện bỏ lại phía sau.
Ừ thì.. đã là vợ chồng thì phải có lúc cãi nhau. Cứ sống yên bình êm đềm mãi có khi mới đáng sợ.
Về Meiqi, chơi thân với Chengxiao hơn mười năm nay làm sao không nhận ra khác lạ nơi nàng. Cậu trầm mặc hồi lâu, đi được hai phần ba quãng đường mới mở lời: "Xiao, cậu thích Đại úy Son thật?"
Nàng chẳng hề bất ngờ khi Meiqi dễ dàng nhìn thấu tâm tư mình. Nhưng lúc này đây, đối mặt với cậu là điều nàng không thể! Giữa bọn họ trước giờ chưa từng có chuyện giấu diếm, và việc nàng kết hôn cùng cô trên danh nghĩa cũng vậy.
Hai tay bấu chặt vạt áo, Chengxiao mơ hồ tránh đi ánh mắt của Meiqi. Nàng nghe tiếng cậu thở dài, cảm nhận tốc độ xe dần chậm hơn.
"Tớ mong cậu hạnh phúc."
Xe dừng lại, cửa tự động mở ra. Đến rồi!
Chengxiao ngỡ ngàng quay sang cô bạn thân. Sâu thẳm trong đôi mắt màu nâu đồng kia, yêu thương cùng tin tưởng cuộn trào mãnh liệt như những con sóng lớn giữa biển khơi mênh mông. Nàng chẳng nghĩ thêm nữa, chỉ kịp ôm lấy Meiqi trước khi rời đi.
.
Việc Chengxiao xuất hiện ở quân doanh mấy ngày này bọn họ đã quen thuộc. Thêm vào tính tình nàng lễ phép, hòa đồng vui vẻ, giọng nói lơ lớ cũng rất đáng yêu nên hầu hết được lòng các cán bộ lẫn quân nhân nơi đây.
Nhờ có sự xuất hiện thường xuyên của nàng mà bầu không khí căng thẳng của quân doanh tháng rồi giảm đi đáng kể. Mọi người vẫn hay trêu, bảo Đại úy Son từ khi lấy vợ dễ tính hơn hẳn. Biệt danh chị dâu/ em dâu cũng trở nên thông dụng, có thể thoải mái gọi mà không sợ Đại úy Son phạt chạy bộ xách nước nữa.
Chengxiao như thường lệ tìm đến tầng ba – nơi Eunseo làm việc. Nhẹ nhàng mở cửa, nàng thấy cô đang kí giấy tờ gì đó. Áo vest khoác lên thành ghế, hai nút sơmi để hở lộ ra vòm ngực trắng trẻo, ẩn hiện khe rãnh quyến rũ như đốt mắt người nhìn. Trái ngược với biểu tình nghiêm túc nhưng lại hòa hợp đến bất ngờ. Chính là mùi vị phụ nữ độc lập, thuần thục câu dẫn khiến người ta chỉ muốn phạm tội.
Nàng đứng ngây ở đó, bộ dáng hoa si chăm chú đến quên trời quên đất. Phải đến khi Eunseo ngẩng lên, bắt gặp cô vợ nhỏ đang mải ngắm mình liền cười thành tiếng, Chengxiao mới tỉnh táo.
Lật đật ngồi xuống sofa, nàng cúi gằm mặt sắp đồ muốn giấu nhẹm gò má vẫn còn ửng hồng. Nhưng hình như ông trời cứ thích trêu ngươi nàng, hoặc giả là Eunseo cố tình muốn nàng chết vì xấu hổ. Cô thản nhiên đến ngồi cạnh Chengxiao, khoảng cách cả hai chỉ hơn một gang tay.
"Có nhớ tôi dặn không?" Eunseo nhướn mày, phát hiện tóc mái của nàng không đúng nếp liền vươn tay chỉnh sửa.
Chengxiao nghe tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hai tay mở hộp cơm cũng run rẩy cả lên. Nàng cúi thấp hơn một chút dạ một tiếng rất khẽ.
Chuyện là sau hôm Eunseo bị đau dạ dày, nàng nhất quyết trưa nào cô không thể về nhà thì nàng sẽ mang cơm cho cô. Hai ngày đầu vẫn bình thường, bữa thứ ba Eunseo bỗng dưng bảo nàng lần tới làm thêm một phần cơm. Chengxiao không nghĩ nhiều liền chuẩn bị, ai ngờ ý cô là muốn nàng cùng cô ăn cơm.
Bữa ăn của bọn họ chưa bao giờ quá ồn ào. Luôn như thế ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng sẽ thấy nàng gắp đồ ăn cho cô. Và Eunseo thì chẳng khi nào từ chối bất cứ thứ gì nàng đưa, cô biết nàng lo cho mình.
Xong xuôi đâu đó, Chengxiao đang dọn dẹp hộp giữ nhiệt thì Eunseo bảo: "Sắp tới xong việc tôi được nghỉ một tuần, đưa em đi chơi nhé?"
Chính Eunseo cũng không hiểu nổi bản thân nữa. Trông nàng cặm cụi lo cho mình từng chút, trong lòng vừa thương vừa áy náy. Vợ chồng người ta sau khi kết hôn sẽ đi hưởng tuần trăng mật. Còn nàng, cưới cô rồi chỉ thấy tất bật thêm.
Có thể cô không thể dành cho Chengxiao thứ tình cảm nàng mong ước. Nhưng Eunseo cũng không muốn nàng phải tủi thân. Đó là suy nghĩ duy nhất của cô hiện tại, giống như một loại bù đắp.
"Sắp tới ở Nhật có lễ hội Obon, tôi nghĩ em sẽ thích."
Chengxiao cắn môi: "Cái này..."
"Tôi mà đi một mình thì không ăn uống được gì đâu đấy." Eunseo tinh ý đánh thẳng vào điểm yếu của nàng.
"Được rồi." Nàng thua cô luôn.
.
.
Chengxiao cứ nghĩ Eunseo sẽ mất hai đến ba hôm để đặt vé, vì tầm này cũng là mùa du lịch nên có thể hơi lâu. Không ngờ trưa cô mới đề xuất với nàng xong, tối về nhà liền thấy hai tấm vé máy bay nằm ngay ngắn trên bàn. Eunseo còn cẩn thận mua thêm hai chiếc vali và vài đồ dùng cần thiết khác.
Có vẻ cao hứng lắm nên vừa Chengxiao về đến nhà là gọi nàng tới, nhéo má một cái rồi thỏa mãn lên lầu tắm rửa. Để nàng ngồi ở sofa chưng hửng nhìn theo, tự hỏi hôm nay cô có chuyện gì mà vui thế? Rồi ngơ ngác sờ lên chỗ cô vừa chạm, trong lòng hân hoan.
Tối đến, Chengxiao vì chuyến du lịch này mà cắm cọc trong phòng Eunseo. Ban đầu nàng định để cô tự sắp đồ mà ai kia 10 giờ hơn mở cửa phòng toang hoác, nằm trên giường xem tivi cố tình để nàng đi qua nhìn thấy. Thế là giữa đường tìm về căn phòng thân yêu phải rẽ ngang.
"Muộn rồi Eunseo đừng xem nữa hại mắt." Tay thoăn thoắt gấp quần áo bỏ vào vali, nàng nhỏ giọng nhắc nhở.
Đại úy Son vẫn dán mắt vào bộ phim trinh thám trên màn ảnh, chú tâm tới nỗi không thèm nghe nàng nói. Chengxiao tặc lưỡi, bảo sao nhiều lúc nàng thấy cô cứ như đứa nhóc cứng đầu bướng bỉnh.
Chengxiao xếp đồ xong quay ra thì Eunseo đã ngủ quên từ khi nào. Nàng tắt tivi, chỉnh điều hòa lên cao một nấc rồi về phòng.
Đêm yên bình cứ thế trôi qua.
.
Chuyến bay cất cánh lúc 7 giờ 15
Lúc hai người đến vừa vặn dư 15 phút kiểm tra hành lí, đồ đạc, giấy tờ và làm thủ tục qua cửa. Lần đầu tiên đi máy bay, Chengxiao không khỏi lạ lẫm. Nàng vừa đi vừa ngó nghiêng, hai mắt sáng ngời như trẻ con khám phá ra vùng đất mới làm Eunseo cứ chốc chốc phải ngoái lại nhìn vì sợ vợ lạc.
Thay vì chen chúc nhau, Eunseo đã mua vé hạng thương gia với mong muốn Chengxiao được thoải mái hơn. Mặc dù khi bàn bạc cùng nhau nàng có nói cũng chỉ là đi xa nhà mấy ngày, không cần quá tốn kém nhưng cô vẫn kiên quyết vậy. Dành cho nàng những gì tốt nhất trong phạm vi khả năng cô có thể.
Hơn hết, Eunseo muốn Chengxiao có nhiều kỉ niệm đẹp suốt chuyến du lịch này.
Chengxiao ngồi ghế cạnh cửa sổ nên hăng say ngắm nghía cảnh vật bên ngoài tới độ quên luôn vị Đại úy kế bên. Nàng hứng chí lấy điện thoại chụp lia lịa, hầu hết đều là ảnh bầu trời cao xanh, xuyên qua những đám mây trắng xốp tạo thành nhiều hình thù kì lạ.
"Rất thích sao?" Eunseo hỏi thế, cũng không nghĩ nàng sẽ nghe thấy mình nói nhưng Chengxiao đã quay sang cười với cô rất tươi.
Kể từ khi cả hai kết hôn, nàng cũng hay cười. Có điều Eunseo chưa bao giờ thấy nụ cười nào tươi đến thế. Hai lúm đồng tiền duyên dáng lộ rõ như tô điểm thêm cho cái cong môi vốn đã rất tỏa nắng của nàng. Cô nhìn tới thất thần, bỗng nhiên rất muốn nhéo cái má tròn xinh kia một cái.
"Lần tới nghỉ phép mình đi nữa nhé?"
Chengxiao nhăn nhó: "Mình còn chưa tới sân bay Nhật mà." Cô tính gì mà tính xa thế!
"Phải lên kế hoạch trước chứ!" Eunseo mở điện thoại truy cập vào phần mềm tư vấn du lịch: "Tôi thấy hội hoa đăng Loy Krathong ở Thái khá thú vị."
"Hay đi châu Âu cũng được. Chắc em cũng thích chụp ảnh hả? Khung cảnh châu Âu thì nổi tiếng lãng mạn rồi."
"Hoặc là mình ra Hawaii. Tôi nghe nói đặc sản ở đó ngon lắm!"
Có vẻ như Đại úy Son đặc biệt thích đi du lịch nên mỗi khi động đến vấn đề này đều nói nhiều hơn bình thường. Cô đưa ra nhiều chọn lựa tới nỗi Chengxiao nghe mà lùng bùng lỗ tai. Cuối cùng nhịn không được, trực tiếp biến vai cô thành gối đầu ngủ gục.
Chợt Eunseo dừng lại mạch cảm xúc dâng trào, liếc sang thấy cô vợ nào đó đã an yên thì phì cười. Kiểu này chắc là hôm qua xếp đồ cho cô xong muộn, sáng nay phải dậy sớm nên vẫn còn buồn ngủ đây.
Nhéo nhẹ má nàng, rồi thấy người kia đang ngủ thì cau mày lại xót, xoa xoa như an ủi. Cứ thế, cả chuyến bay cô nghiễm nhiên trở thành gấu bông cho nàng. Mà Chengxiao cũng rất không khách khí, tuy cách nhau một tay vịn nhưng gần như cả người nàng đổ vào lòng cô. Eunseo bất đắc dĩ ôm lấy nàng, thỉnh thoảng giữa chuyến bay sẽ vỗ về giúp nàng ngon giấc.
Đặt chân xuống sân bay Itami - Osaka là chuyện của 3 tiếng sau. Chengxiao cứ nghĩ mình sẽ được nghỉ ngơi nào ngờ còn phải ngồi taxi đi thêm 38 km nữa mới đến Kyoto. Để tới đúng địa điểm, Chengxiao thực sự muốn rã rời cả người.
"Đây rồi." Eunseo vui vẻ nhận lấy vali rồi gửi tiền cho tài xế.
Bọn họ lúc này đang đứng trước một khách sạn xây theo lối kiến trúc Nhật Bản đơn giản nhưng lay động lòng người. Cách đó vài bước chân thôi là cả một khuôn viên rộng lớn toàn những tán anh đào tươi tắn. Dù đã lập thu nhưng vẻ đẹp ấy vẫn chẳng hề tàn phai, dưới cái nắng dìu dịu càng thêm rực rỡ.
"Công viên Maruyama buổi tối sẽ lên đèn, thích không?"
Đôi đồng tử màu trà long lanh ánh lên tia hạnh phúc, nàng háo hức: "Tối Eunseo đi dạo với em nhé?"
Cô đương nhiên không từ chối yêu cầu của nàng. Nhưng trước tiên phải vào đặt phòng đã, đâu thể cứ đứng ngoài với đống vali thế này.
.
Hẳn là chuyến du lịch sẽ vô cùng hoàn mĩ nếu không xuất hiện trục trặc ngay ở bước đặt phòng đầu tiên.
Đại úy Son mặt mày nhăn nhó nhìn nữ chủ khách sạn, cũng chính là tiền bối thân quen mấy năm đại học: "Này Chu Sojung, em không đùa đâu."
"Ở đây chả có Chu Sojung nào cả, chỉ có Kawasaki Yori thôi." Người phụ nữ nọ mặc kimono truyền thống, tóc búi cao đúng kiểu Nhật Bản nhưng đường nét thanh tú kia vừa nhìn đã biết không phải dân gốc nơi đây.
"Kawasaki cái đầu chị! Rõ ràng em đặt hai phòng đơn trước rồi mà."
Ừ thì Eunseo đang bức xúc lắm đấy! Ngay buổi trưa hôm đó, cô thậm chí còn gọi cho Sojung đặt phòng trước khi mua vé. Con người này chắc chắn ghê gớm, khẳng định gì mà yên tâm đến lúc nào cũng được. Giờ thì sao, cười cười bảo với cô là hết phòng đơn có đáng đánh không cơ chứ?!
Sojung thấy Eunseo thật sự nổi nóng thì khẽ nuốt nước bọt, giả lả: "Đang mùa du lịch mà, hiểu cho chị đi chứ! Với cả hai bây là vợ chồng đúng không? Ở chung cũng đâu phải điều gì to tát."
Quả nhiên Eunseo cứng họng. Đúng, cô và nàng đã kết hôn. Nhưng mà chuyện này đâu chỉ đơn giản như thế! Ở chung... thật sự có hơi bất tiện.
Chengxiao nãy giờ nghe hai người nói chuyện qua lại, nom chăm chú vậy thôi chứ thực chất chẳng hiểu gì. Chỉ thấy sắc mặt Eunseo rất xấu, xem chừng hết phòng. Và đúng như nàng đoán, nữ chủ dắt hai người lên tầng ba, men theo hành lang đến căn phòng cuối cùng. Là phòng đôi.
Căn phòng thiết kế đúng lối truyền thống từ ván sàn, cửa trượt, cửa sổ, cho đến các vận dụng khác đều bằng gỗ tạo cảm giác gần gũi với thiên nhiên. Phòng chia làm tổng thể ba gian. Trừ buồng tắm thì trang trí đơn giản linh hoạt, không có giường mà chải chiếu tatami nằm ngủ trực tiếp trên sàn.
"Vì lỡ hứa nhưng không làm được nên dịch vụ sẽ ở mức tốt nhất.."
Nữ chủ bỗng dưng nói lưu loát Hàn ngữ làm Chengxiao ngỡ ngàng. Ban nãy chẳng phải Eunseo và cô ấy trao đổi bằng tiếng Nhật sao? Bây giờ phát âm còn tốt hơn nàng mười năm sống ở Hàn nữa.
Đoán được nàng thắc mắc, Eunseo cười cười: "Chị ấy gốc Hàn, qua Nhật sống thôi."
"Nghe nói hai đứa đi trăng mật hả?" Huých vai Eunseo, Sojung nham nhở nháy nháy: "Cách âm tốt lắm, cứ yên tâm."
Giọng Chu Sojung không to không nhỏ, đủ để lọt vào tai Chengxiao làm mặt nàng đỏ ửng. Thấy Eunseo trợn mắt, tưởng cô còn ngại Sojung chẳng kiêng nể cười hô hố, rất nhanh biến mất tăm.
Bầu không khí giữa cô và nàng chỉ vì một câu vô tư của Sojung liền trở nên kì cục. Cuối cùng Eunseo đành khó khăn mở lời: "Dọn đồ đi em."
Chengxiao cúi gằm mặt, khẽ gật đầu.
"Đừng để ý chị ta, biến thái đó giờ."
"...."
Đại úy Son thở hắt, tự nhủ nhất định sau chuyến đi này sẽ tặng Chu Sojung một viên kẹo bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com